Chàng Rể Chiến Thần

Chương 447

CHƯƠNG 447: Gia tộc Vũ Văn

Nghe được lời nói của Hoàng Thiên Hành, Dương Chấn khẽ cười: “Được!”

Lần này Dương Chấn đến Yên Đô chủ yếu là để ngăn cản hôn lễ của Ngải Lâm, thuận tiện giải quyết chuyện nhà họ Hoàng.

Bây giờ hôn lễ của Ngải Lâm cơ bản đã được giải quyết, lấy biểu hiện của Dương Chấn và Mã Tuân ở nhà họ Vương lúc trước, trừ phi nhà họ Ngải muốn chết, nếu không tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngăn cản Ngải Lâm và Mã Tuân ở bên nhau.

Hoàng Thiên Hành tỏ vẻ bằng lòng phục tùng mình, cứ như vậy, mặc dù anh còn chưa bước vào Yên Đô nhưng cũng đã nắm nhà họ Hoàng, một trong Bát Môn ở Yên Đô trong tay.

Chờ khi hoàn toàn thâu tóm nhà họ Hoàng, anh sẽ tự mình đến gia tộc Vũ Văn, tìm người kia hỏi chuyện, xem vì sao lúc trước đã đuổi mình và mẹ ra khỏi nhà, còn đuổi ra khỏi Yên Đô nữa.

Nghĩ đến những chuyện đã qua, ánh mắt Dương Chấn hiện lên sự lạnh lùng.

Cùng lúc đó, trong một phòng bệnh VIP ở bệnh viện Nhân dân Yên đô.

Vẻ mặt hai người Hoàng Thiên Thành và Hoàng Chung đầy kích động.

“Thằng ngu Hoàng Thiên Hành kia, thật đúng là coi thằng nhóc kia là đứa vắt mũi chưa sạch, có lẽ bây giờ thật sự đá vào ván sắt rồi.”

“Đúng vậy, lúc trước ở tỉnh Nam Dương ba bị thằng ranh kia ấn quỳ xuống trước mặt mọi người, thằng đó không đơn giản như ở mặt ngoài, thằng ngu Hoàng Thiên Hành còn dám phái con mình đi tìm thằng kia, quả thực là ngu xuẩn vô cùng.”

“Cái này hay rồi, thằng đó căn bản là quái vật mà nhà họ Hoàng không thể đối phó được, ngay cả đạn mà nó cũng có thể né tránh, cấp dưới của nó cũng là quái vật, một tay tháo dỡ súng ống chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.”

Hai ba con nói chuyện, kẻ xướng người họa, lời nói không che dấu sự rung động đối với sức mạnh của Dương Chấn.

“Ba, chẳng lẽ ba thật sự phải đồng ý với thằng đó, chờ sau khi ba trở thành người đứng đầu nhà họ Hoàng thì ba sẽ phục tùng nó à?” Hoàng Chung đột nhiên nói.

Hoàng Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Nó cũng quá xem trọng chính mình rồi?”

“Muốn nhà họ Hoàng chúng ta phục tùng, đừng nói là một gã không đến ba mươi tuổi, dù là hoàng tộc Cửu Châu cũng không có tư cách!”

Mặt Hoàng Thiên Thành âm ngoan, nói: “Một tướng công thành vạn cốt khô! Sở dĩ ba đồng ý yêu cầu của cậu ta chỉ là giả đồng ý thôi, chờ cậu ta giúp ba kế thừa vị trí đứng đầu nhà họ Hoàng, đó chính là ngày nó phải chết!”

“Ba muốn giết anh ta?”

Hoàng Chung kinh ngạc nói.

“Thực lực võ đạo của cậu ta vô cùng mạnh, nhưng vậy thì sao chứ? Hơn hai mươi khẩu súng cầm tay không làm gì được cậu ta, ba cũng không tin hơn hai mươi khẩu súng ngắm còn không làm gì được cậu ta?”

Hoàng Thiên Thành cười lạnh liên tục, trong lòng tràn đầy sát ý đối với Dương Chấn.

Hoàng Chung nghe vậy, trong lòng run mạnh lên, lý trí nói cho anh ta, Dương Chấn rất mạnh, thật sự có thể tránh cả súng bắn tỉa.

Chỉ là nghĩ đến nỗi nhục nhã Dương Chấn từng gây ra cho ba mình, sát ý trong lòng anh ta càng đậm hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba nói đúng, cho dù anh ta có mạnh thế nào thì hơn hai mươi khẩu súng bắn tỉa cũng có thể bắn anh ta thành cái sàng!”

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra.

“Ai?”

Hai ba con đang tán gẫu bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cả hai lập tức quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Lúc này, cả hai nhìn thấy một người đàn ông dáng người cường tráng đưa lưng về phía bọn họ, đang khóa cửa phòng bệnh.

“Mã Tuân!”

Khi hai ba con nhìn thấy người đàn ông cường tráng quay đầu lại, sắc mặt cả hai hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Nhất là Hoàng Chung, ông ta càng là sợ hãi không thôi.

Chính mắt ông ta đã từng chứng kiến Mã Tuân mạnh cỡ nào.

Anh ta đến phòng bệnh vào lúc này, còn khóa cửa phòng lại, rốt cuộc là muốn làm gì?

“Thì ra là anh Mã, anh Mã đến tìm chúng tôi là giúp anh Dương truyền đạt mệnh lệnh gì cho chúng tôi à?”

Hoàng Thiên Thành hồi thần trước, ông ta vội cười nịnh nọt.

Nhìn dáng vẻ, ông ta vô cùng cung kính trước Mã Tuân.

Nhưng Mã Tuân không nói một lời, cả người đều toát ra ý lạnh, anh ta cất bước đi về phái giường bệnh.

Hoàng Thiên Thành và Hoàng Chung đều cảm nhận được sự sợ hãi đến từ linh hồn.

“Rốt cuộc anh đến làm gì?”

Cuối cùng Hoàng Chung cũng nhận ra có điều không ổn, lập tức tiến lên hỏi.

“Giết người!”

Mã Tuân chỉ nói hai chữ.

Ngay khi anh ta dứt lời, trong tay Mã Tuân bỗng nhiên xuất hiện một dao găm nhọn hoắt.

“Phụt!”

Chỉ thấy mũi nhọn chợt động, cơ thể Mã Tuân biến mất tại chỗ, giây tiếp theo, một đường máu trên cổ Hoàng Chung dần lan rộng.

Trên mặt Hoàng Chung là nét bàng hoàng sợ hãi, hai tay ông ta nắm chặt lấy cổ.

Máu tươi trào ra qua kẽ ngón tay ông ta.

Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt, cả Hoàng Thiên Thành và Hoàng Chung đều không kịp phản ứng, Hoàng Chung đã bị giết chết.

Có lẽ dù ông ta đã chết cũng không ngờ rằng hai chữ ‘Giết người’ này chính là hai chữ cuối cùng ông ta nghe thấy.

Thấy Hoàng Chung bị giết, mặt mũi Hoàng Thiên Thành đầy tức giận, hét lớn: “Người đâu! Người đâu! Giết thằng khốn này cho tôi!”

Cho dù ông ta gọi vỡ họng cũng không có ai nghe được.

Đây là phòng bệnh VIP cao cấp ở bện viện Nhân dân Yên Đô, cách âm vô cùng tốt.

Hoàng Thiên Thành nằm viện sao có thể không có cường giả bảo vệ?

Mã Tuân có thể một mình đi vào phòng bệnh cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề, người của Hoàng Thiên Thành đã bị giải quyết hết.

“Cho dù ông kêu rách họng cũng không có ai có thể cứu được ông!”

Mã Tuân vừa đi vừa nói chuyện, trong ánh mắt tràn đầy sát ý, trong tay là một con dao găm đang nhỏ máu không ngừng.

Vẻ mặt Hoàng Thiên Thành tràn đầy sợ hãi, cơ thể run rẩy không ngừng.

“Cậu… Cậu đừng đến đây!”

Ông ta trốn sau giường bệnh la hét.

Mã Tuân dễ dàng đi đến trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Ông có thể chết được rồi.”

“Có thể cho tôi biết rốt cuộc Dương Chấn là ai không?”

Vẻ mặt Hoàng Thiên Thành đầy tuyệt vọng, ông ta không hề giãy dụa, ông ta biết dù mình có giãy dụa cũng không có tác dụng gì.

Mã Tuân do dự, nói: “Anh ấy sinh là vương, cùng quốc cùng tuổi! Ở biên giới phía Bắc, anh ấy có một danh hiệu, gọi là Dương bất bại!”

“Dương bất bại?”

“Là anh ấy!”

“Người thủ hộ trẻ tuổi nhất của nước Cửu Châu từ trước tới giờ!”

“Thì ra là anh ta! Tôi sớm nên nghĩ đến khả năng này, chỉ tiếc tất cả đã muộn! Đã muộn…”

Trên mặt Hoàng Thiên Thành đều là khiếp sợ cùng bi ai.

Ông ta chưa nói hết, dao găm trong tay Mã Tuân đã chợt động rồi biến mất.

Hoàng Thiên Thành, chết!

Chẳng mấy chốc, tin tức Hoàng Thiên Thành và Hoàng Chung bị giết đã truyền khắp Yên Đô.

Bỗng chốc, người của những gia tộc giàu có đứng đầu ở Yên Đô đều khiếp sợ vô cùng.

Hoàng Thiên Thành là ai, thân là người của gia đình giàu có ở Yên Đô, ai có thể không rõ ràng.

Ngay cả người như thế cũng bị giết chết, lại còn chết một cách bí ẩn, thần không biết quỷ không hay, có thể nghĩ những nhà giàu có khác bị nhằm vào cũng sẽ bị giết một cách dễ dàng.

“Cái gì? Hoàng Thiên Thành và Hoàng Chung đều đã chết?”

“Không phải bọn họ ở bệnh viện Nhân Dân à? Không phải bên người có cường giả đứng đầu gia tộc bảo vệ à?”

“Sao có thể bị người giết được?”

Trong trang viên nhà họ Hoàng, Dương Chấn vừa mới rời đi, tin tức Hoàng Thiên Thành và Hoàng Chung chết cũng rơi vào tay nhà họ Hoàng.

Lúc Hoàng Thiên Hành biết được tin tức này, trong lòng ông ta khiếp sợ tột đỉnh.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại câu nói Dương Chấn bỏ lại trước khi rời khỏi nhà họ Hoàng.

Dương Chấn nói: “Mười phút sau, nhà họ Hoàng sẽ chỉ còn là tiếng nói của ông.”

Chẳng lẽ Hoàng Thiên Thành và Hoàng Chung chết là do Dương Chấn cho người đi làm?

Hoàng Thiên Thành và Hoàng Chung là nhân vật số một số hai ở nhà họ Hoàng, vệ sĩ bên người tự nhiên sẽ là những vệ sĩ hàng đầu của nhà họ Hoàng.

Dưới sự bảo vệ của cường giả hàng đầu nhà họ Hoàng mà còn bị giết, có thể nghĩ thực lực người kia mạnh tới mức nào?

Hoàng Thiên Hành bỗng nhiên cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu người Dương Chấn lựa chọn là Hoàng Thiên Thành mà không phải ông ta.

Vậy chẳng phải nói, bây giờ người bị giết chính là ông ta?

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên Hành cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn chính mình có thể được Dương Chấn lựa chọn.

Yên Đô, trong một trang viên ở căn nhà có kiến trúc cổ điển xa hoa.

Trong căn biệt thự xa hoa ở trung tâm, một người trung niên đứng thẳng ở trước cửa sổ sát đất lớn, hai mắt ngắm nhìn hoa cỏ và lắng nghe tiếng chim bên ngoài.

Người đàn ông trung niên đứng một mình trước cửa không khỏi khiến người nhìn cảm thấy sự cô độc trên người ông ta.

Đúng lúc này, một ông già mặc đồ thời Đường đi tới, nói: “Gia chủ, cậu chủ nhỏ đã đến Yên Đô!”

Nghe được lời nói của ông già mặc đồ thời Đường, cảm xúc trên mặt người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng có chút dao động, cơ thể ông ta run lên khó kiềm chế, sau khi ép bản thân bình ổn cảm xúc, ông ta mới xoay người.

“Mười tám năm! Cuối cùng nó cũng bước vào thành phố Yên Đô này lần nữa!”

Người đàn ông trung niên chậm rãi lên tiếng, nét mặt đầy cảm khái, trong mắt có vài phần bi thương.

“Mười tám năm trước, là tôi tự mình đuổi mẹ con nó ra khỏi nhà, lại còn đuổi ra khỏi Yên Đô, uy hiếp hai người cả đời này không được bước vào Yên Đô dù chỉ nửa bước!”

“Mười tám năm sau, nó lại đi vào Yên Đô, đây là đã có năng lực đối kháng với gia tộc Vũ Văn cho nên mới quay lại Yên Đô sao?”

“Không đúng, lấy năng lực lúc này của nó, muốn phá hủy gia tộc Vũ Văn là chuyện dễ dàng!”

“Lúc này nó đến Yên Đô là muốn tìm tôi tính sổ đúng không?”

Vẻ mặt người đàn ông trung niên đầy bi thương cùng cô đơn, cảm xúc có phần không khống chế được.

Giờ khắc này, ông ta bỗng nhiên như già nua đi vài tuổi.

Bình Luận (0)
Comment