Chàng Rể Chiến Thần

Chương 477

CHƯƠNG 477: CON CÓ THAI RỒI

Lúc này thái độ Diệp Thương cực kỳ hung hăng, dù bốn vệ sĩ mạnh nhất bên cạnh ông ta đã bị thương nặng nhưng trong mắt ông ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.

Diệp Vô Song hơi chờ mong, Diệp Thương đây là muốn tung ra đòn sát thủ sao?

Trong sự chờ đợi của mọi người, Diệp Thương đột nhiên rút từ trong áo ra một khẩu súng bằng kim loại sáng bóng, họng súng đen ngòm nhắm ngay Dương Chấn.

Ở nước Cửu Châu súng ổng bị kiểm soát rất chặt chẽ, tuy rất nhiều nhà giàu hàng đầu cũng có súng bên người, nhưng rất ít người lại lộ liễu như Diệp Thương.

Đại sảnh tiệc rượu vốn đã vô cùng yên tĩnh lập tức càng trở nên lặng lẽ như tờ, thậm chí có nhiều người còn không dám thở mạnh.

Mọi người đều nhìn Dương Chấn, muốn nhìn thấy vẻ hoảng sợ từ trên mặt anh.

Nhưng khiến bọn họ thất vọng là trên mặt Dương Chấn ngay cả lo lắng cũng không có chứ đừng nói chi đến sợ hãi, chỉ là trong mắt anh lại lóe lên sát khí.

“Tao cho mày năm phút đồng hồ nói lời trăn trối, sau đó tao sẽ tiễn mày lên đường!”

Diệp Thương bình tĩnh nói dáng vẻ như thể đang nói đến việc gì đó rất bình thường.

Dường như trong mắt ông ta, mạng của Dương Chấn chẳng khác gì mạng con heo con chó. Nếu ông ta muốn có thể lấy bất cứ lúc nào.

“Vẫn lời nói đó, tôi cũng tặng ông năm phút nói lời trăn trối. Bất kể ai cầu xin, ông cũng sẽ phải chết.” Dương Chấn bình tĩnh nói.

Anh không sợ hãi nhìn chằm chằm Diệp Thương, như thể thứ trong tay Diệp Thương chỉ là một khẩu súng nước, không thể nào làm anh bị thương được.

Mà sự thật chính là như vậy. Với thực lực hiện giờ của Dương Chấn, súng ống chỉ là đồ chơi đối với anh.

Tất cả mọi người đều sững sờ, sau một hồi im lặng, tiếng bàn tán lần lượt vang lên.

“Thằng nhóc này điên rồi à? Rõ ràng là cậu ta bị chĩa súng vào đầu, thế mà cậu ta lại dám phách lối như vậy?”

“Khi còn trẻ Diệp Thương đã từng đi lính vài năm, còn tham gia một đơn vị đặc biệt. Thực lực và tài thiện xạ của ông ta tốt lắm đấy.”

“Nhất là tài thiện xạ của Diệp Thương cực kỳ chính xác. Nghe nói ông ta là tay súng bách phát bách trúng.”

“Khoảng cách gần như vậy, đừng nói là thằng nhóc này nghĩ Diệp Thương sẽ bắn trật đấy nhé?”

Nhưng Dương Chấn vẫn đứng yên tại chỗ không hề sợ hãi. Mã Tuân đứng sừng sững bên cạnh anh, lúc nhìn Diệp Thương, trong mắt toát lên vẻ thương hại.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến trong lòng Diệp Thương hơi hốt hoảng. Tại sao ông ta không nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt hai gã trai trẻ này?

Cảm giác này khiến ông ta rất ngột ngạt.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Dương Chấn vẫn cứ đứng yên tại chỗ, Diệp Thương cũng đứng tại chỗ, từ đầu tới cuối vẫn chĩa họng súng đen ngòm vào đầu Dương Chấn.

Cả sảnh tiệc dường như bị bao trùm trong một làn khói mù mịt.

“Đã hết năm phút, vì mày không biết quý trọng thời gian để nói lời trăn trối, nên tao sẽ tiễn mày lên đường!”

Đúng lúc này, một giọng nói đầy sát khí vang lên từ sâu trong cổ họng của Diệp Thương.

Ngón trỏ của ông ta đã đặt trên cò súng chuẩn bị bóp cò.

Một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên lan tràn từ trên người Dương Chấn ra.

Tiếng áo bay phần phật giống như bị gió thổi, hai chân anh hơi nhấc lên, chỉ cần Diệp Thương nổ súng, thì ông ta sẽ bị giết ngay lập tức.

Trong mắt Diệp Vô Song tràn đầy hưng phấn, vẻ mặt vô cùng chờ mong, hai tay bất chợt siết chặt lại. Chỉ cần Diệp Thương nổ súng, dù Dương Chấn có tránh được không cũng đều là kết cục mà anh ta muốn thấy nhất.

Bởi vì đây là kế sách một mũi tên trúng hai đích. Dù Dương Chấn hay Diệp Thương thắng, người được lợi nhất vẫn là anh ta.

“Ba, ba muốn làm gì?”

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên xuất hiện đứng che trước mặt Dương Chấn, vẻ mặt giận dữ nhìn Diệp Thương lớn tiếng hỏi.

“Tình Nhi!”

Thấy Tình Nhi, vẻ mặt Diệp Thương hơi thay đổi, giận dữ quát: “Con tránh ra cho ba!”

Diệp Tình Nhi cắn chặt môi, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.

Cô ta nhìn chăm chăm Diệp Thương, cắn răng nói: “Ba, ba không được giết anh ấy!”

Người khác có thể không biết thực lực của Dương Chấn mạnh cỡ nào, nhưng là người phụ nữ từng được anh cứu đương nhiên cô ta biết rất rõ.

Một người đàn ông có thể cứu cô thoát khỏi mười mấy tên cướp biển lăm lăm súng tự động trong tay sao có thể bị một khẩu súng của Diệp Thương gây thương tích được?

Cô ta nhất định phải ngăn cản, đồng thời cũng cứu mạng ba mình.

Dương Chấn vốn đã muốn ra tay nhưng khi Diệp Tình Nhi giơ hai tay che trước mặt anh, trong lòng anh thoáng run rẩy.

Năm đó, lúc anh và mẹ bị đuổi khỏi gia tộc Vũ Văn, mẹ anh cũng đứng giang tay ra bảo vệ anh sau lưng như Diệp Tình Nhi lúc này.

Tình huống lúc nãy hai tay của Diệp Thương đã hơi động đậy, chỉ cần ông ta siết nhẹ súng sẽ bóp cò.

Trong tình huống nguy cấp như vậy, Diệp Tình Nhi không chút kiêng dè dùng thân hình gầy yếu của cô ta chặn ngay họng súng.

Nói không cảm động là giả.

Tuy không rõ tại sao Diệp Tình Nhi lại mạo hiểm tính mạng giúp đỡ anh chắn đạn nhưng phải công nhận ít nhất người phụ nữ này đã giành được thiện cảm của Dương Chấn.

Cho dù có giết sạch người nhà họ Diệp thì anh cũng không sẽ không giết cô ta.

“Nó dám giết Tô Tĩnh chủ tịch công ty giải trí Tĩnh An trước mặt ba, lại còn đánh bị thương Thiếu quán chủ của Võ quán Hồng Nham, thậm chí còn phế bỏ bốn vệ sĩ của ba nữa!”

Diệp Thương căm tức nói: “Ba phải tự tay giết nó mới cứu vãn được sĩ diện và danh dự của nhà họ Diệp. Con cút ngay! Hôm nay, nó phải chết!”

“Ba, Tình Nhi lớn từng này rồi nhưng chưa từng cầu xin ba điều gì? Hôm nay coi như con cầu xin ba đừng giết anh ấy, được không?”

Hai mắt Diệp Tình Nhi đỏ bừng, giọng nói ngập tràn cầu xin, nghẹn ngào nói.

Khi biết Dương Chấn đã kết hôn hơn nữa còn có một cô con gái thì cô ta cảm thấy tan nát cõi lòng.

Cô ta muốn quên hẳn anh, nhưng mỗi khi thử cố quên anh thì những chuyện xảy ra trên đảo ngày đó sẽ hiện rõ mồn một trong đầu cô ta.

Việc này khiến cô ta không chỉ không quên anh ngược lại còn nhớ anh hơn.

Nhưng mà người đàn ông khiến cô ta mắc bệnh nặng này bây giờ lại đang quyết sống còn với ba cô ta.

Hai bên đều là người đàn ông mà cô ta yêu thương nhất, dù ai bị thương cô ta cũng sẽ không chịu nổi.

Vì vậy, khi Diệp Thương chuẩn bị bắn Dương Chấn, cô ta đã không ngần ngại dùng thân mình đỡ đạn cho anh.

Cô ta thà hy sinh thân mình còn hơn là để hai người đàn ông cô ta yêu thương nhất giết hại lẫn nhau.

“Tránh ra cho ba! Bằng không, ba giết luôn cả con!”

Nhưng điều khiến Diệp Tình Nhi tan đau xé lòng là ý định muốn giết chết Dương Chấn của Diệp Thương lại mạnh như vậy, thậm chí ông ta còn muốn giết cô ta luôn.

Ngay cả ba ruột của cô ta cũng vô tình như vậy, chả trách cô ta chẳng có địa vị gì trong nhà họ Diệp này.

“Nếu con nói con đã mang thai cháu trai của ba, thì ba còn muốn giết con nữa không?”

Diệp Tình Nhi cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc nói với ba cô ta.

“Con nói gì?”

Bàn tay đang cầm súng của Diệp Thương run lẩy bẩy, vẻ mặt không thể tin.

Đồng thời trong hai mắt ông ta còn lóe lên vẻ vui mừng khôn xiết.

Ở nhà họ Diệp địa vị của phụ nữ cực kỳ thấp, nhưng nếu phụ nữ có con trai thì lại khác.

“Con có thai rồi!”

Diệp Tình Nhi cắn răng nói: “Đã làm giám định, là con trai!”

“Ha ha ha ha…”

Diệp Thương lập tức mừng như điên, ngước mặt lên trời cười to.

Một lúc sau, ánh mắt nghiêm nghị của ông ta nhìn chằm chằm Diệp Tình Nhi hỏi: “Đứa bé là con của ai?”

“Anh ấy!”

Trong sự kinh ngạc của mọi người, Diệp Tình Nhi đi tới bên cạnh Dương Chấn, dịu dàng nhìn anh rồi nói.

Bình Luận (0)
Comment