Chàng Rể Chiến Thần

Chương 503

CHƯƠNG 503: CHẾT VÌ NGHĨA LỚN

 

Sắc mặt của Kim Cương vô cùng khó coi, nhưng mà cũng hiểu Dương Chấn trông có vẻ nhỏ bé yếu thế nhưng mà cũng là cho ông ta một cái bậc thang để bước xuống.

 

Về phần thân phận của Dương Chấn, ông ta đã đoán được phân nửa.

 

Sở dĩ nói là đoán hơn phân nửa, bởi vì Kim Cương chỉ có thể đoán được Dương Chấn xuất thân từ đội ngũ bí mật ở Cửu Châu, hơn nữa ở trong đội ngũ này còn có quyền cao chức trọng.

 

Về phần thân phận thật sự của Dương Chấn, ông ta đoán không ra.

 

Dù sao thì ở chỗ đó mới thật sự là một nơi cường giả như mây, có thực lực cường đại như vậy, còn trẻ như thế cũng là chuyện không có gì kỳ quái.

 

Nếu như thật sự phải liều chết với Dương Chấn, vậy thì chuyện mà Hiệp hội Võ đạo phải đối mặt đó chính là toàn bộ nước Cửu Châu.

 

Tội danh như vậy, sao ông ta có thể gánh vác nổi.

 

“Mặc dù là cậu Dương nói không sai, nhưng mà dù sao Hiệp hội Võ đạo cũng đã có ba người chết, nếu như chuyện được giải quyết dễ dàng như vậy, tôi không có cách nào nói lại với anh em của mình.”

 

“Chuyện này tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra, một khi tôi phát hiện không phải như những gì cậu đã nói, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”

 

Kim Cương híp mắt nói.

 

Nhìn như uy hiếp, nhưng trên thực tế cũng đang cho mình một cái bậc thang bước xuống.

 

Sao Dương Chấn lại có thể không hiểu, mỉm cười nói: “Kim đà chủ cứ việc đi điều tra đi, nếu như trách nhiệm thật sự ở chỗ tôi, tôi sẽ xử trí thay ông.”

 

“Chúng ta đi thôi.”

 

Kim Cương vung tay lên, mang theo người đi.

 

Thẳng cho đến khi tất cả người của Hiệp hội Võ đạo đều đã đi hết rồi, người nhà họ Diệp mới lấy lại tinh thần, trên mặt của bọn họ đều là biểu cảm không thể tin được: “Người của Hiệp hội Võ đạo đi như vậy hả?”

 

“Ha ha, nhà họ Diệp đã được cứu rồi.”

 

“Cái này rõ ra là công lao của anh Dương, cảm ơn ơn cứu mạng của anh Dương với nhà họ Diệp.”

 

“Cảm ơn anh Dương đã cứu nhà họ Diệp chúng tôi.”

 

 

Trong lúc nhất thời, mọi người ở nhà họ Diệp ai nấy cũng đều kích động hô to.

 

Đối với bọn họ mà nói, Hiệp hội Võ đạo có nhiều cường giả như vậy đồng thời tới đây, vậy mà không làm cái gì hết liền rời đi, quả thật chính là Kỳ Tích.

 

Lúc này trong biệt thự của nhà họ Diệp có một căn biệt thự độc lập xa hoa, một bóng dáng già nua lẻ loi trơ trọi đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phương hướng đám người nhà họ Diệp đang tụ tập, trong ánh mắt có mấy phần vui mừng.

 

“Ông nội, trời lạnh rồi, ông phải bảo trọng thân thể.”

 

Lúc này, có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước lên phía trước, khoác một cái áo khoác lên trên người của Diệp Kế Tông.

 

“Tình Nhi, có phải là ông nội đã làm sai rồi không?”

 

Diệp Kế Tông bỗng nhiên quay người lại, hai mắt ướt át nhìn chằm chằm vào Diệp Tình Nhi, lên tiếng hỏi.

 

Diệp Tình Nhi hơi thay đổi sắc mặt, trên mặt có mấy phần e ngại, hơi do dự một chút, vẫn là cối né sợ hãi mà nhẹ gật đầu: “Ông nội, ông chỉ làm sai một chuyện, đó chính là đã xem thường Dương Chấn.”

 

Nghe vậy, Diệp Kế Tông mang theo nụ cười khổ: “Đúng vậy đó, đúng là ông đã xem thường cậu ta, nhưng mà nếu như không phải ngày hôm nay xảy ra mọi chuyện, ai có thể tin được một người trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi tuổi vậy mà lại có thế lực để đẩy lùi Kim Cương của Hiệp hội Võ đạo.”

 

Dứt lời, Diệp Kế Tông bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi: “Tình Nhi, có phải cháu cũng biết một vài chuyện của Dương Chấn không thế?”

 

Nghĩ đến chuyện lúc trước đã muốn đối phó với Dương Chấn, Diệp Tình Nhi cố gắng ngăn cản, đồng thời còn nói cho Diệp Kế Tông biết Dương Chấn là một cường giả có thực lực vô cùng khủng bố, đắc tội với anh, nhà họ Diệp nhất định sẽ không thể ngóc đầu lên nổi.

 

Chỉ là Diệp Kế Tông căn bản cũng không coi câu nói này ra gì.

 

Nhìn dáng vẻ chờ mong của Diệp Kế Tông, Diệp Tình Nhi không đành lòng, thế là khẽ gật đầu suy nghĩ chuyện đã xảy ra trên hải đảo một năm trước, từ từ kể lại.

 

Thẳng cho đến khi Diệp Tình Nhi nói ra đoạn ký ức giống như ảo mộng, Diệp Kế Tông mới bừng tỉnh đại ngộ, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

 

“Hóa ra cậu ta với chúng ta không phải là người cùng một thế giới, người như thế này đừng nói là nhà họ Diệp, cho dù tám gia tộc ở Yên Đô liên thủ lại với nhau chỉ sợ cũng không làm gì được cậu ta.”

 

“Lần này là mắt của ông vụng về, là ông đã sai rồi.”

 

“Là ông sai rồi!”

 

Diệp Kế Tông ngửa mặt lên trời thở dài, giọng nói vừa mới dứt, bỗng nhiên lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm.

 

“Ông nội, ông nội ơi!”

 

Diệp Tình Nhi lập tức gấp gáp đến nỗi chảy cả nước mắt, gào thét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ mau đến xem ông nội đi, ông nội sắp không được rồi.”

 

Rất nhanh, bác sĩ gia đình của nhà họ Diệp đã chạy tới, vội vàng tiến hành cấp cứu cho Diệp Kế Tông.

 

Nửa tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mang theo vẻ mặt nặng nề bước ra khỏi phòng, nhìn dòng chính nhà họ Diệp đang chạy tới: “Thật sự xin lỗi, tôi đã cố gắng rồi, Diệp gia chủ đã đi rồi.”

 

Câu nói này của bác sĩ không thể nghi ngờ gì đó chính là đang tuyên cáo cái chết của Diệp Kế Tông.

 

“Ba!”

 

Diệp Mạn nghẹn ngào đau đớn kêu một tiếng, nước mắt rơi đầy mặt.

 

Theo lý mà nói, nếu như Diệp Kế Tông chết, bà ta nên cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng mà bà ta lại không hề vui mừng một chút nào hết, ngược lại trong lòng hết sức đau đớn.

 

Hận thù của bà ta đối với Diệp Kế Tông là sâu sắc, nhưng mà đó cũng chính là người ba ruột của mình.

 

Diệp Kế Tông chết rồi, có thể nói cũng có mối liên quan rất lớn với bà ta.

 

Trong lúc nhà họ Diệp đang yên lặng chìm trong bi thương, Dương Chấn và Mã Tuân đã rời khỏi nhà họ Diệp.

 

Trên đường trở về khách sạn, Mã Tuân nghi hoặc hỏi: “Anh Chấn, mặc dù là Kim Cương của Hiệp hội Võ đạo có thực lực rất mạnh, nhưng mà cũng không phải là đối thủ của anh, sao anh lại…”

 

Chỉ nói một câu như vậy, Mã Tuân lại không dám nói tiếp cái gì nữa.

 

“Chắc là cậu muốn nói tại sao tôi lại phải yếu thế với ông ta? Sao lại không giết ông ta có đúng không?” Dương Chấn hỏi.

 

Mã Tuân nhẹ nhàng gật đầu.

 

“Trong Hiệp hội Võ đạo, Kim Cương chỉ là một người xếp thứ ba, cậu có bao giờ nghĩ tới hai người phía trước là cường giả có cấp bậc như thế nào không?”

 

“Tôi chỉ là không muốn làm chuyện này quá ầm ĩ, nếu như quả thật giết chết Kim Cương, sợ là sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho người ở bên cạnh.”

 

“Cường giả đến cấp bậc như Kim Cương khó lòng phòng bị, lúc nào nên yếu thế thì yếu, vậy thì có thể phòng ngừa được một vài phiền phức không cần thiết, chẳng phải là tốt hơn hả?”

 

Dương Chấn vừa cười vừa nói.

 

Nghe vậy, Mã Tuân mỉm cười lắc đầu: “Anh Chấn, anh đã thay đổi rồi, cái này không hề giống anh chút nào.”

 

Dương Chấn cảm khái, ánh mắt có hơi trở nên thâm thúy, chậm rãi mở miệng nói: “Không phải là tôi đã thay đổi, mà là so sánh lúc còn ở biên giới phía bắc, bên người đã có thêm một chút ràng buộc, tôi không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến người vô tội.”

 

Xe chạy thẳng một đường, đợi đến lúc đến khách sạn đã là trời rạng sáng.

 

Dương Chấn gửi cho Tần Nhã một tin nhắn, nói là mình đã bình an trở lại khách sạn.

 

Tin nhắn vừa mới được gửi đi, Tần Nhã liền gọi video tới.

 

Sau khi gọi video xác nhận Dương Chấn cũng không bị thương, Tần Nhã mới yên tâm.

 

“Chồng ơi, anh không có chuyện gì là tốt rồi, em cảm ơn anh.”

 

Tần Nhã cảm kích nói.

 

Dương Chấn nở nụ cười: “Em là vợ của anh, vì em mà làm bất cứ chuyện gì cũng đều là chuyện nên làm.”

 

Hai người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, Dương Chấn bỗng nhiên lại nghiêm túc nói: “Nhã, gia chủ của nhà họ Diệp vừa mới qua đời hồi lúc nãy.”

 

Mặc kệ như thế nào, Diệp Kế Tông cũng là ông ngoại của Tần Nhã, chuyện này vẫn nên để cho cô biết.

 

Nghe vậy, Tần Nhã lập tức im lặng, trên mặt còn có mấy phần bi thương.

 

“Ngày mai em đến Yên Đô đi, coi như là tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng.”

 

Dương Chấn bỗng nhiên lại nói: “Không quan tâm khi còn sống ông ta đã từng làm chuyện gì, người mất vì nghĩa lớn, tất cả ân oán coi như chấm dứt đi.”

 

“Được rồi, sáng ngày mai em sẽ đến Yên Đô.” Tần Nhã đỏ mắt nói.

Bình Luận (0)
Comment