Chàng Rể Chiến Thần

Chương 521

CHƯƠNG 521: TÔI KHÔNG TIN

Cho đến giờ phút này, Vũ Văn Bân mới cảm thấy sợ hãi.

Trước kia đều là anh ta nắm giữ tính mạng người khác trong tay mình, nhưng hôm nay tính mạng của anh ta lại nằm trong tay kẻ khác.

Bây giờ anh ta mới hiểu được những con người nhỏ bị từng bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay sẽ cảm thấy sợ hãi trong lòng như thế nào.

Chu Kim Hảo ngã ngồi ở một bên đã sớm bị dọa sợ đến trợn tròn mắt rồi, bà biết thân phận của Vũ Văn Bân là một trong những người thừa kế của Yên Đô Bát Môn, vậy mà lúc này lại quỳ dưới chân Dương Chấn cầu xin tha thứ.

Một người con rể từng bị bà xem thường rất nhiều năm, một người con rể đã từng bị bà đích thân đưa vào nhà tù.

Nhớ lại những sự sỉ nhục mà mình đối xử với Dương Chấn lúc trước, đột nhiên bà nhận ra lúc trước Dương Chấn thật sự là quá nhân từ. Nếu như anh thật sự muốn giết bà thì chỉ sợ bà có mười cái mạng cũng không đủ để cho Dương Chấn giết.

“Dương Chấn, anh không thể giết tôi, anh thật sự không thể giết tôi, có lẽ anh còn chưa biết thân phận khác của tôi.”

“Mẹ của tôi chính người của hoàng tộc nước Cửu Châu, trong cơ thể tôi có một nửa dòng máu của hoàng tộc nước Cửu Châu, nếu anh giết tôi thì anh sẽ đắc tội với hoàng tộc Cửu Châu.”

“Cho dù là Yên Đô Bát Môn thì cũng phải nghe lệnh của hoàng tộc Cửu Châu, mà mẹ tôi chính là người của hoàng tộc Nam Châu, anh giết tôi thì cũng chính là giết người của hoàng tộc Nam Châu, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh.”

Vũ Văn Bân run rẩy nói ra từng thân phận khác của mình.

Mấy trăm năm trước, nước Cửu Châu từng có chín châu vực lớn, tương ứng với chính hoàng tộc lớn. Thời gian dần trôi qua, thế lực chín hoàng tộc lớn từng có quyền thế ngập trời kia cũng dần bị suy yếu.

Bởi vì từng có hoàng tộc bị suy yếu quá nhiều nên không có tư cách giữ danh phận hoàng tộc, vì thế đã bị xóa khỏi danh sách hoàng tộc.

Nhưng dù sao hoàng tộc thì cũng là hoàng tộc, nội tình rất sâu, cho dù không có tư cách có dược danh phận hoàng tộc thì cũng không phải là thứ mà một gia tộc bình thường có thể có tư cách cạnh tranh được.

Vì thế đúng lúc này, trong chín hoàng tộc lớn đã loại bỏ bốn, vì cấp bậc rõ ràng, sau khi bị loại khỏi danh sách hoàng tộc thì trở thành bốn gia tộc lớn, vậy nên đã tự xưng là vương tộc của Cửu Châu.

Cho nên bây giờ có bốn vương tộc và năm hoàng tộc.

Không một gia tộc nào, kể cả Yên Đô Bát Môn, có thể sánh ngang với loại gia tộc này, cho dù là vương tộc có thực lực yếu nhất thì cũng thừa sức trấn áp được Yên Đô Bát Môn.

Đối với người thường mà nói thì Yên Đô Bát Môn là gia tộc đứng đầu ở Cửu Châu, nhưng chỉ có những người ở cùng tầng lớp với Yên Đô Bát Môn này mới biết được, ở trước mặt vương tộc và hoàng tộc thì ngay cả rắm Yên Đô Bát Môn cũng không dám đánh.

Về phần thân phận của mẹ Vũ Văn Bân, Dương Chấn đã sớm biết.

Nhưng mà cũng không phải là hoàng tộc như trong miệng Vũ Văn Bân mà là một trong bốn vương tộc lớn.

Ánh mắt Dương Chấn lạnh như băng, không có chút sợ hãi nào, chỉ có sát khí mãnh liệt đang quay cuồng.

“Vậy chắc anh cũng biết, tôi là ai chứ?”

Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Khi Dương Chấn giết chết tám tay súng mà anh ta mang tới chỉ trong nháy mắt, Vũ Văn Bân cũng đã nhận ra được, Dương Chấn không phải là người đơn giản như vậy.

Lúc này nghe thấy lời Dương Chấn nói thì trong lòng Vũ Văn Bân chỉ còn lại sự sợ hãi.

Anh ta không biết thân phận của Dương Chấn, nhưng vẫn có thể cảm giác được, cho dù là Yên Đô Bát Môn thì cũng không làm gì được Dương Chấn, nếu không thì Vũ Văn Cao Dương cũng sẽ không cầu xin anh tha thứ.

“Anh… anh, anh rốt cuộc có thân phận gì?”

Vũ Văn Bân run rẩy hỏi.

“Tiền Bưu, ông tới nói cho anh ta biết rốt cuộc thì tôi là ai đi.”

Dương Chấn hờ hững nói.

Tiền Bưu nghe xong thì biết lúc này Dương Chấn đang định diệt cỏ tận gốc, nếu không thì cũng sẽ không nói ra thân phận của mình.

Ông ta bước từng bước về phía trước, nhìn Vũ Văn Bân bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cậu có biết, bây giờ nơi cực hàn ở biên giới phía Bắc không?”

Nghe vậy thì đột nhiên con ngươi của Vũ Văn Bân co lại, không lẽ Dương Chấn là người đến từ cái nơi đó sao?

“Người trong nước Cửu Châu, có ai lại không biết nơi cực hàn ở biên giới phía Bắc đâu chứ.”

“Cửu Châu có năm châu vực lớn, nơi nào cũng có hoàng tộc Cửu Châu canh giữ. Nhưng mà, ngoài năm châu vực lớn này ra thì còn có biên giới Đông Tây Nam Bắc, mỗi một biên giới đều có điều kiện cực kỳ gian khổ, đều có trăm vạn đội quân hùng mạnh canh giữ.”

“Bốn biên giới lớn này, nhất là nơi cực hàn của biên giới phía Bắc là nơi nguy hiểm nhất, cũng là biên giới khó phòng ngự nhất, nhưng mà biên giới phía Bắc của nước Cửu Châu lại là biên giới an toàn nhất.”

“Bởi vì, ở nơi đó xuất hiện người thủ hộ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của nước Cửu Châu với phong hào chiến thần bất bại, đó cũng là người thủ hộ mạnh nhất trong bốn biên giới.”

“Nguyên thủ của một cường quốc hàng đầu đã từng công khai tuyên bố rằng, Dương Bất Bại của nước Cửu Châu, người còn nước còn, một người có thể đánh bại trăm vạn đội quân hùng mạnh.”

Thật ra Vũ Văn Bân biết rất rõ về bốn biên giới Cửu Châu, lúc nói những lời này ra thì trong ánh mắt còn có đôi chút kính sợ.

Chờ đến khi anh ta nói xong thì anh ta mới kinh ngạc nhìn về phía Dương Chấn nói: “Chẳng lẽ anh cũng đến từ biên giới phía Bắc, là lính của người thủ hộ Dương Bất Bại kia?”

Dứt lời, không đợi Tiền Bưu mở miệng thì bỗng nhiên anh ta cười phá lên: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao khi trong năm năm anh biến mất tôi lại không tra ra được tin tức gì, hóa ra là anh đi tham gia quân ngũ ở biên giới phía Bắc.”

“Tôi cũng hiểu được, vì sao anh vừa trở về thì ba tôi đã sắp xếp quản gia đi Giang Châu tìm anh, mời anh trở về gia tộc Vũ Văn để quản lý gia tộc Vũ Văn.”

“Tôi cũng biết, vì sao bây giờ thực lực của anh trở nên mạnh mẽ như vậy.”

“Bởi vì, anh là lính của Dương Bất Bại, có Dương Bất Bại làm chỗ dựa cho anh nên anh mới không kiêng nể gì, cho dù là Yên Đô Bát Môn thì anh cũng không sợ chút nào.”

“Dương Chấn, cho dù anh giết tôi thì tôi cũng không phục, bởi vì anh chỉ ỷ lại vào thân phận của Dương Bất Bại mới khiến cho gia tộc Vũ Văn không dám động vào anh.”

“Nhưng thế thì đã sao? Anh giết tôi, gia tộc của mẹ tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh, trừ phi anh là Dương Bất Bại, nếu không thì anh cũng chỉ có đường chết thôi.”

Vũ Văn Bân cười ha ha, lúc này anh ta tự cho mình là đã biết được tất cả nên cũng không còn cái cảm giác sợ hãi với cái chết nữa.

Chu Kim Hảo ngã ngồi một trên mặt đất căn bản không có tiếp xúc với tầng lớp mà Vũ Văn Bân nói nên cũng không hiểu anh ta đang nói cái gì, chỉ biết là bối cảnh của Dương Chấn rất mạnh, ngay cả Yên Đô Bát Môn cũng không sợ.

Dương Chấn lạnh lùng nhìn Vũ Văn Bân, anh không nói chuyện mà chỉ cảm thấy Vũ Văn Bân thật sự rất đáng thương, một tên nhà giàu trẻ tuổi tự cho mình là đúng.

Lúc này Tiền Bưu lại cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu sai rồi.”

“Sai rồi?”

Tiếng cười của Vũ Văn Bân dừng lại, anh ta cắn răng hỏi: “Tôi nói sai cái gì? Anh ta chỉ ỷ mình là lính của biên giới phía Bắc, có Dương Bất Bại làm chỗ dựa nên gia tộc Vũ Văn mới không dám động vào anh ta, mới dám bước vào Yên Đô, mới dám giết tôi.”

“Không có Dương Bất Bại thì anh ta chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một con kiến, gia tộc Vũ Văn muốn giết anh ta thì quá dễ dàng.”

“Dương Bất Bại chỉ là một cái danh xưng của người thủ hộ Bắc Cảnh mà thôi, cậu chỉ biết Dương Bất Bại là người thủ hộ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Cửu Châu từ trước tới nay, vậy cậu có biết tên thật của Dương Bất Bại là gì không?

Tiền Bưu lớn tiếng chất vấn.

Câu nói này của Tiền Bưu khiến cho Vũ Văn Bân chợt yên tĩnh lại, trong đầu anh ta bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ làm anh ta khiếp sợ.

“Tên của Dương Bất Bại là gì thì có liên quan gì đến tôi?”

Vũ Văn Bân không dám suy nghĩ nữa, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ biết nếu không có anh ta thì Dương Chấn chẳng là gì cả.”

“So với tôi thì Dương Chấn chỉ là một đứa con riêng, một đứa con bị gia tộc vứt bỏ, vậy thì anh ta lấy cái gì để so với tôi? Lấy cái gì cạnh tranh với tôi?”

Vũ Văn Bân phẫn nộ gào lên.

“Ánh sáng của đom đóm mà đòi đi tranh tỏa sáng với vầng trăng sao?”

Tiền Bưu cười nhạo một tiếng nói.

“Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”

Vũ Văn Bân cắn răng nói.

“So với thủ hộ đại nhân, cậu chỉ là một người phàm, thủ hộ đại nhân là thượng thần của Cửu Thiên, chỉ bằng cậu mà cũng đòi có tư cách so sánh với thủ hộ đại nhân sao?”

Tiền Bưu hét lên liên tục.

Mà lời nói của ông ta chẳng khác gì tiếng sấm nổ vang lên bên tai Vũ Văn Bân.

“Tôi… tôi so sánh mình với Dương Bất Bại lúc nào? Tôi chỉ so sánh với Dương Chấn.”

Giọng của Vũ Văn Bân đã phát run rồi.

Thật ra anh ta đã hiểu được lời của Tiền Bưu rồi, cũng đã đoán được thân phận của Dương Chấn, nhưng mà anh ta không muốn chấp nhận sự thật tàn nhẫn đó.

“Con kiến, đứa con riêng, đứa con bị gia tộc bỏ rơi trong miệng cậu, chính là người đang đứng trước mặt cậu đây. Cậu ấy còn có một cái tên khác ở biên giới phía Bắc, là Dương Bất Bại.”

Bỗng nhiên sắc mặt của Tiền Bưu vô cùng cung kính, trong ánh mắt còn có sự tự hào, từ trên cao nhìn xuống Vũ Văn Bân và nói: “Bây giờ người thủ hộ của biên giới phái Bắc, chiến thần bất bại của nước Cửu Châu, Dương Bất Bại khiến cho trăm ngàn đội quân hùng mạnh kính ngưỡng, đang đứng trước mặt cậu đấy.”

“Cậu nói cậu ấy không có tư cách so sánh với cậu à?”

“Cho dù là chủ nhân của hoàng tộc Cửu Châu trong miệng cậu tới đây thì cũng không dám tỏ vẻ gì với người thủ hộ đâu.”

“Một cậu cả của Yên Đô Bát Môn nho nhỏ mà cũng dám so sánh với thủ hộ.”

“Cậu, xứng sao?”

Lời nói của Tiền Bưu toàn những câu như đâm vào tim anh ta.

Vũ Văn Bân vô cùng khiếp sợ, trong mắt đều là không thể tin được.

“Không!”

“Không thể nào.”

“Tuyệt đói không thể nào.”

“Năm năm trước anh ta mới đi đến biên giới phía Bắc, chỉ năm năm ngắn ngủn như thế thì sao anh có thể trở thành người thủ hộ được?”

“Có phải ông đang phối hợp với tên Dương Chấn khốn kiếp này để cố ý lừa tôi đúng không?”

“Các người muốn trêu đùa tôi trước khi giết đúng không?”

Cảm xúc của Vũ Văn Bân vô cùng kích động, anh ta vừa nói vừa lui về sau liên tục.

Chờ tới lúc những lời này ra khỏi miệng anh ta thì anh ta đã đi lui tới sát mép mái nhà, nếu anh ta lùi thêm bước nữa thì sẽ ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment