Chàng Rể Chiến Thần

Chương 543

CHƯƠNG 543: Ở TẠI CHỖ NÀY

Đám người nhà họ Ngải trơ mắt nhìn Ngải Lâm rời đi mà không có cách nào giữ lại được.

Ngải Lâm vừa đi, mọi người trong nhà họ Ngải mới ý thức được, lần này, Ngải Lâm đã thật sự rời khỏi nhà họ Ngải rồi.

“Gia chủ, ông mau đuổi theo Ngải Lâm đi!”

“Ngải Lâm là con gái của ông, chỉ cần ông cầu xin cô ta thì cô ta nhất định sẽ đồng ý về lại gia tộc một lần nữa.”

“Đúng vậy, bạn của Ngải Lâm lợi hại như vậy, ngay cả người đứng đầu gia tộc trong Yên Đô Bát Môn nhìn thấy anh ta cũng phải cẩn thận nịnh nọt, chỉ cần Ngải Lâm vẫn là người nhà họ Ngải, sau này nói không chừng nhà họ Ngải còn có hi vọng trở thành một trong Yên Đô Bát Môn đấy.”

Các thành viên của nhà họ Ngải vẫn đang thuyết phục Ngải Minh Húc đi xin xỏ Ngải Lâm trở về gia tộc một lần nữa, khi họ nói chuyện, mặt mũi người nào cũng vô cùng hưng phấn, giống như nhà họ Ngải nhờ Ngải Lâm đã bước chân vào Yên Đô Bát Môn rồi vậy.

“Tất cả im miệng lại cho tôi!”

Bỗng nhiên Ngải Minh Húc nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này đám người mới yên tĩnh lại.

Bây giờ, Ngải Minh Húc mới là người đau khổ nhất, vì gia tộc đã đuổi chính con gái của mình ra khỏi nhà, chuyện khiến ông ta không bao giờ ngờ tới nhất chính là, bạn của Ngải Lâm lại lợi hại như vậy.

Ông ta đã hối hận từ lâu, chỉ có điều tính cách của con gái mình như thế nào ông ta cũng là người rõ ràng nhất.

Bây giờ tới xin xỏ Ngải Lâm về nhà, chắc chắn sẽ bị từ chối.

“Gia chủ, quan hệ giữa Ngải Lâm và lão gia chủ vẫn luôn rất tốt, lần này thậm chí lão gia chủ vì cô ta mà rời khỏi nhà họ Ngải, tôi cho rằng, trước tiên chúng ta nên đón lão gia chủ về nhà đã.”

“Chỉ cần lão gia chủ về nhà, chúng ta lại thuyết phục lão gia chủ cùng đi nói chuyện với Ngải Lâm, đến lúc đó chắc chắn Ngải Lâm sẽ đồng ý trở về gia tộc.”

Có một số người lớn tuổi của nhà họ Ngải nhìn ra suy nghĩ của Ngải Minh Húc, thế là khuyên.

Hai mắt Ngải Minh Húc sáng lên: “Đúng vậy! Ngải Lâm bị tôi trục xuất khỏi gia tộc, nhưng quan hệ của nó và cha tôi vẫn rất tốt, chỉ cần cha tôi đồng ý nói giúp thì chắc chắn Ngải Lâm sẽ không từ bỏ nhà họ Ngải.”

“Chỉ có điều, bây giờ lão gia chủ đang ở đâu?” Có người hỏi.

Nghe vậy, Ngải Minh Húc lập tức trầm mặc, bỗng nhiên ông ta rất muốn tát cho mình mấy cái thật mạnh.

Cha ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà còn một mình rời nhà bỏ đi, người làm con trai như ông ta vậy mà lại không biết cha mình đang ở đâu, đây quả thực là bất hiếu.

“Lập tức dùng hết tất cả quan hệ của nhà họ Ngải tìm kiếm lão gia chủ.” Lúc này Ngải Minh Húc dặn dò nói.

Trong phút chốc, tất cả mọi người nhà họ Ngải bắt đầu tìm kiếm tung tích của Ngải Xuyên khắp nơi.

Cùng lúc đó, trong một trang trại nhỏ ở ngoại ô Yên Đô.

Ngải Xuyên, người mà nhà họ Ngải đang tìm kiếm đang quét sạch sân nhà, trên mặt cũng không hề thương tâm khổ sở chút nào.

Trang trại rộng khoảng năm trăm mét vuông, bên trong có một ngôi nhà hai tầng kiểu nông thôn, trong vườn trồng một vài cây ăn quả, chỉ có điều bây giờ đang là cuối thu nên lá cây đã sớm khô héo rụng hết từ lâu, chỉ còn lẻ tẻ vài chiếc lá cây vẫn còn treo ở trên đầu nhánh cây đầu.

Một trang trại nhỏ rất bình thường nhưng lại khiến Ngải Xuyên cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

“Thật ra, đây mới là cuộc sống mà mình muốn.”

Ngải Xuyên quét sạch sân nhà xong, cười ha hả nhìn cảnh tượng cuối thu trong trang trại, hơi xúc động nói.

“Nếu thích, vậy sau này cháu sẽ ở cùng với ông nội ở đây.”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến.

“Ông nội Ngải!”

“Ông nội Ngải!”

Ngay sau đó vang lên tiếng chào hỏi của hai người nữa.

Ngải Xuyên quay đầu lại liền nhìn thấy một nhóm ba người đang cất bước đi tới, chính là Dương Chấn và Mã Tuân, còn có cả cháu gái Ngải Lâm của ông ta nữa.

“Sao mấy đứa biết ông ở đây?” Ngải Xuyên hơi kinh ngạc.

Sau khi nói xong, ông ta lại bật cười.

Mặc dù ông ta không biết thân phận của Dương Chấn nhưng lại có thể đoán được chắc chắn địa vị của Dương Chấn không bình thường, nếu Dương Chấn muốn biết ông ta ở đâu là chuyện vô cùng đơn giản.

“Ông nội!”

Ngải Lâm vội vàng đi lên trước, cầm lấy cây chổi trong tay Ngải Xuyên, hai mắt đỏ ngầu nhìn ông nội mình.

Ngải Xuyên nở nụ cười từ ái, vươn tay sờ lên đầu Ngải Lâm, cười nói ra: “Cháu tuyệt đối đừng đau lòng vì ông nội, nếu không phải cha cháu không nên thân thì ông đã sớm thoái vị rồi đến đây an hưởng tuổi già từ lâu rồi.”

“Ông nội, sau này ông dự định ở lại nơi này à?”

Ngải Lâm không muốn để Ngải Xuyên đau buồn theo mình nên vội vàng nói sang chuyện khác.

Ngải Xuyên gật đầu: “Ông đã mua trang trại này từ cách đây vài chục năm rồi, nếu không phải ông thật sự muốn ở nơi này thì cần gì phải mua nó từ sớm như vậy chứ?”

Ngải Lâm hiểu rõ, Ngải Xuyên thực sự muốn ở chỗ này, lúc này mới chắc chắn nói: “Nếu ông nội đã quyết tâm muốn ở lại đây, vậy sau này, cháu cũng sẽ ở lại đây.”

“Ông ở một mình tự do tự tại, không thích có người quấy rầy.” Ngải Xuyên ra vẻ ghét bỏ nói.

“Ông nội, nếu ông không thích cháu ở đây thì cháu sẽ mua lại căn nhà sát vách kia, sau đó phá hủy tường ngăn giữa hai ngôi nhà.” Ngải Lâm giảo hoạt nói.

Ngải Xuyên bất đắc dĩ cười lắc đầu.

“Ông nội yên tâm đi, cháu sẽ không quấy rầy cuộc sống của ông đâu, chỉ ở tạm chỗ này một thời gian thôi, chờ cuối năm kết hôn xong, cháu sẽ dọn đi.”

Ngải Lâm vô cùng thân mật ôm cánh tay Ngải Xuyên, cười nói ra: “Đến lúc đó, ông đến ở cùng với chúng cháu đi, nếu như ông vẫn kiên trì muốn ở lại đây thì cháu sẽ thuê người giúp việc cho ông để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông.”

“Kết hôn? Cháu nói là cuối năm sẽ kết hôn?”

Ngải Xuyên ngạc nhiên mừng rỡ.

Ngải Lâm ngượng ngùng khẽ gật đầu, nhận được đáp án xác nhận, Ngải Xuyên lập tức cười ha ha: “Được! Đến lúc đó ông nội nhất định sẽ tặng cho cháu một món quà lớn!”

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Ngải Lâm xuống phòng bếp nấu cơm, để lại hai người Dương Chấn và Mã Tuân nói chuyện với Ngải Xuyên.

“Tiểu Mã, sau này Tiểu Lâm giao cho cậu, cậu nhất định phải đối xử với nó thật tốt!”

Ngải Xuyên thành khẩn nói, giọng điệu cũng rất bình thản, không hề ra mệnh lệnh mà ngược lại còn có mấy phần khẩn cầu.

Mã Tuân vội vàng nói: “Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Ngải Lâm.”

Dương Chấn cũng cười mở miệng nói ra: “Ngài cứ yên tâm, mặc dù Mã Tuân là anh em của tôi nhưng đối với tôi mà nói thì chị Ngải lại giống như chị ruột vậy, nếu thằng nhóc này dám bắt nạt chị Ngải thì chắc chắn tôi sẽ xử lý cậu ta.”

“Ha ha, được!”

Ngải Xuyên rất là vui vẻ.

Rất nhanh, Ngải Lâm đã nấu xong ba món ăn một món canh.

Điều khiến Dương Chấn bất ngờ chính là, Ngải Lâm là một người phụ nữ thời thượng như thế vậy mà lại nấu ăn rất ngon.

“Mã Tuân, sau này cậu đúng là có phúc ăn ngon rồi nhá.” Dương Chấn vừa ăn, vừa nói.

Mã Tuân cười hắc hắc: “Đúng không? Tôi cũng cho rằng như vậy.”

Ngải Lâm trừng Mã Tuân một cái: “Chẳng lẽ anh đã quên mất, trước đây lúc anh theo đuổi em đã hứa thế nào rồi à?”

Nghe vậy, vẻ mặt Mã Tuân trở nên ấm ức.

“Chị Ngải, cậu ta hứa cái gì vậy?” Dương Chấn cười hỏi.

“Anh ấy nói, sau khi kết hôn rồi anh ấy sẽ làm hết tất cả việc nhà, tôi chỉ cần xinh đẹp như hoa là được rồi.”

Ngải Lâm cười híp mắt nhìn Mã Tuân hỏi: “Không phải anh quên mất rồi đấy chứ?”

“Em không thể cho anh một chút mặt mũi được ư?”

Mã Tuân ấm ức nói.

“Ha ha ha ha…”

Dương Chấn và Ngải Xuyên đều phá lên cười.

Sân vườn đơn sơ rộn rã lời nói tiếng cười.

Đúng lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen từ từ dừng lại trước cửa lối vào nhà, một người đàn ông trung niên bước xuống khỏi xe, sau lưng còn đi theo mấy người lớn tuổi.

“Ông chắc chắn cha tôi đang ở đây chứ?”

Ngải Minh Húc hỏi ông già bên cạnh.

Ông ta thấy điều kiện của trang trại nhỏ này thức sự quá kém, bảo ông ta ở lại chỗ này một ngày thôi ông ta cũng không ở nổi.

Cho nên ông ta cảm thấy khó tin, Ngải Xuyên sẽ ở một chỗ như thế này ư.

“Gia chủ, lão gia chủ đang ở đây, mười mấy năm trước, chính tôi đã đi theo lão gia chủ tới chỗ này mua đất, lúc trước khi tôi còn làm quản gia cho lão gia chủ, hàng năm ông ấy đều tới đây ở vài ngày.” Lão quản gia mở miệng nói.

“Được, chúng ta vào trong xem thử!”

Ngải Minh Húc dẫn theo một nhóm người lớn tuổi của nhà họ Ngải, đi vào trong sân.

Bình Luận (0)
Comment