Chàng Rể Chiến Thần

Chương 71

Dương Chấn do dự một lúc rồi nói: “Nếu đã phải chuyển nhà, chi bằng cả ba mẹ và Tần Yên đều chuyển hết đến đó đi, dù sao nhà bên đó cũng lớn như vậy, cho dù ba mẹ có ồn ào như ở bên này, cũng không sợ bị nghe thấy đâu.”

Vân Phong Đỉnh là biệt thự cao cấp nhất ở Giang Châu, hiệu quả cách âm trong phòng cực kỳ tuyệt vời.

Tần Nhã không chút do dự, cô lắc đầu: “Sở dĩ tôi muốn chuyển ra ngoài, chính vì muốn để cho Tiếu Tiếu có một môi trường thoải mái và yên tĩnh.”

Lúc này, Tần Nhã cũng phải đấu tranh dữ dội, dọn ra ngoài sẽ phải lo lắng cho Tần Yên, không dọn ra ngoài thì lại phải lo lắng cho Tiếu Tiếu.

“Nếu như em vẫn chưa nghĩ ổn thỏa, vậy thì cứ suy nghĩ thêm một thời gian nữa, đợi đến khi nào nghĩ xong rồi thì nói với tôi.” Dương Chấn nói.

“Được!”

Qua một đêm không có thêm một lời nào khác, sáng sớm hôm sau, sau khi Dương Chấn đưa Tần Nhã trở về công ty, anh dự định tới tập đoàn Nhạn Chấn một chuyến.

Vừa mới dừng xe đã nhìn thấy Tần Yên bị một người đàn ông quấy rối ở ngay trước cửa công ty, người đàn ông này chính là Vương Ngạn Quân, bạn cùng trường với Tần Yên, người mà trước đây cô đã từng theo đuổi.

Hiện tại anh ta đã kết hôn với Dương Liễu, thiên kim tiểu thư nhà họ Dương của Châu Thành, lần trước lúc Tần Yên mời Dương Chấn đi ăn tối cũng đã gặp qua anh ta.

Lúc này, Vương Ngạn Quân chặn đường Tần Yên muốn nói nói gì đó.

“Tần Yên, vốn dĩ anh cứ nghĩ em hiểu anh, không ngờ em chẳng hiểu chút nào.”

“Vương Ngạn Quân, trước đây tôi đúng là mù nên mới thích anh, không ngờ anh lại là một người kinh tởm như vậy.”

“Tần Yên, anh thực sự vẫn luôn yêu em, cầu xin em, đi cùng anh, được không?”

Vương Ngạn Quân vô cùng kích động, đột nhiên nắm lấy cánh tay Tần Yên, dường như muốn ôm Tần Yên.

“Cút đi!”

Tần Yên kêu lên đầy tức giận, tát vào mặt Vương Ngạn Quân, tức giận nói: “Anh là đồ khốn nạn, cút mau cho tôi!”

“Tần Yên, cho dù em có đánh chết anh anh cũng không đi đâu, trừ khi em đồng ý ở cạnh anh.” Vương Ngạn Quân không cần giữ thể diện gì nữa.

“Vương Ngạn Quân, suy nghĩ của anh cũng đặc sắc đấy, yêu tôi, yêu tôi nên mới kết hôn cùng người khác sao? yêu tôi nên dù đã kết hôn rồi cũng muốn ở cạnh tôi sao?”

Tần Yên khuôn mặt đầy mỉa mai, tâm trạng vô cùng kích động, nhằm thẳng vào Vương Ngạn Quân mà chửi: “Anh coi tôi là cái gì chứ? Kẻ thứ ba sao?”

“Tần Yên, tin anh đi, chờ anh nửa năm thôi, đợi anh hoàn thành xong dự án lần này, đến lúc đó anh sẽ nhận được một khoản tiền thưởng vô cùng lớn. Cuối năm nay, anh sẽ ly hôn với người phụ nữ đó, sau đó anh sẽ cho em một gia đình trọn vẹn.”

Vương Ngạn Quân gần như phát điên, nắm chặt lấy cánh tay Tần Yên: “Nhưng anh xin em, hiện tại em đừng rời bỏ anh, được không?”

“Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.” Vẻ mặt Tần Yên có chút khổ sở.

“Nếu em không đồng ý với anh, anh sẽ không buông tay ra đâu.” Vương Ngạn Quân nói với bộ dạng không biết xấu hổ.

Lúc này đúng vào giờ đi làm, không ít người đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Tần Yên lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng bị Vương Ngạn Quân tóm được, cô căn bản không thể thoát khỏi anh ta được.

“Không muốn chết thì mau buông cô ấy ra!”

Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang lên.

Nghe thấy giọng nói ấy, Tần Yên đột nhiên vui mừng không xiết. Trước đây, cô mời Dương Chấn đi ăn tối chính vì muốn anh giả làm bạn trai cô trước mặt Vương Ngạn Quân.

“Vương Ngạn Quân, mau bỏ tôi ra, đừng buộc bạn trai tôi phải đánh anh.” Tần Yên phẫn nộ nói.

Vương Ngạn Quân buông nhẹ cánh tay của Tần Yên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Chấn nói: “Tôi đã điều tra rồi, anh căn bản không phải bạn trai của Tần Yên, mà là anh rể của cô ấy.”

Dương Chấn cau mày, nhìn Tần Yên nói: “Em đi làm trước đi.”

Tần Yên liếc nhìn Dương Chấn với vẻ mặt khó hiểu, sau đó quay người vào công ty.

Vương Ngạn Quân vừa định cản đường cô thì đã bị Dương Chấn cản lại, không có cách nào vượt qua.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng chọc giận thôi, nếu không tôi không tha cho anh đâu.” Ánh mắt Vương Ngạn Quân tràn đầy tức giận.

Dương Chấn cười nhạt một tiếng: “Anh đã kết hôn rồi, còn đến làm phiền Tần Yên, không sợ vợ mình biết chuyện sao?”

“Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?” Vương Ngạn Quân tức giận nói.

“Không liên quan đến tôi, nhưng anh quấy rối Tần Yên thì lại có liên quan đến tôi đấy.”

Dương Chấn nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén: “Mau chóng biến đi, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

“Anh đang nói đùa à!”

Vương Ngạn Quân không hề sợ hãi trước Dương Chấn, còn cười chế nhạo: “Anh chẳng qua chỉ là thằng ở rể, là anh rể của chị gái Tần Yên, có tư cách gì để quản chuyện của tôi chứ?”

“Tôi cho anh mười giây, nếu còn không đi, vậy để tôi cho người của nhà họ Dương đến mời anh đi.” Dương Chấn điềm đạm nói.

Vương Ngạn Quân cười lớn một tiếng: “Nhóc con, anh thật sự coi mình là người có quyền thế sao? Người nhà họ Dương, anh quen sao?”

Dương Chấn không thèm để ý, chỉ nhìn đồng hồ, cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp lấy điện thoại gọi một cuộc: “Thông báo cho người nhà họ Dương, trong vòng mười phút, hãy đến cổng tập đoàn Nhạn Chấn và mang theo con chó của nhà mình đi, nếu không tôi cũng không ngại việc phải đích thân đến nhà họ Dương một chuyến đâu.”

Vương Ngạn Quân nhìn bộ dạng nghiêm túc gọi điện thoại của Dương Chấn, đột nhiên có chút lo lắng, nhưng rất nhanh sau đó, sự lo lắng ấy cũng biến mất.

Sở dĩ anh ta vẫn còn quấy rầy Tần Yên, là bởi vì anh ta đã điều tra Tần Yên rồi, bao nhiêu năm nay cô ấy căn bản không có bạn trai, còn Dương Chấn cũng chỉ là anh rể của cô thôi.

“Anh đang giả vờ gọi điện thoại cho ai vậy chứ? Chắc không phải là 10086 chứ? Ha ha…” Vương Ngạn Quân mỉa mai nói.

Dương Chấn điềm đạm cười một cái: “Nếu anh đã không bằng lòng rời đi, vậy cứ chờ người nhà họ Dương đích thân tới đón đi, chỉ là anh đừng có hối hận đấy.”

“Hối hận cái mẹ gì chứ!” Vương Ngạn Quân thẹn quá hóa giận.

“Bùm!”

Anh ta vừa mắng được một câu, đã bị Dương Chấn đá bay ra xa hơn mười mét, lực va chạm cực lớn khiến hắn phun ra một ngụm máu.

Vẻ mặt của Dương Chấn trầm đến cực điểm, hắn từng bước đi tới bên cạnh Vương Ngạn Quân.

Từ trên cao nhìn xuống, anh nói: “Nếu còn để tôi bắt gặp anh quấy rầy Tần Yên một lần nữa, tôi có thể sẽ khiến anh biến khỏi thế giới này, đừng nghĩ rằng tôi đang nói đùa, bằng không anh sẽ không biết anh chết thế nào đâu.”

Nói xong, Dương Chấn quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Dương Chấn rời đi, hai mắt Vương Ngạn Quân hiện lên vẻ hung dữ, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Tần Yên là của tôi, không ai có thể ngăn cô ấy quay về bên tôi.”

Bước chân Dương Chấn vừa mới rời đi, một chiếc Audi A8 màu đen dừng trước cửa tập đoàn Nhạn Chấn, Dương Cẩn vội vàng bước ra từ xe.

“Anh, sao anh lại đến đây?” Nhìn thấy Dương Cẩn, Vương Ngạn Quân mặt mũi phẫn nộ, vội vàng đứng dậy hỏi.

Dương Cẩn vỗn vẫn còn nghĩ, rốt cuộc là người nào nhà họ Dương, lại dám gây sự trước tập đoàn Nhạn Chấn, nhìn thấy bộ dạng của Vương Ngạn Quân, anh ta lập tức hiểu ra.

“Bốp!”

Dương Cẩn tát vào mặt Vương Ngạn Quân một cái tát, tức giận nói: “Ai cho phép cậu làm loạn trước tập đoàn Nhạn Chấn?”

Vương Ngạn Quân bị đánh cho tơi bời, đột nhiên nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi của Dương Chấn, sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt đi.

“Anh, em xin lỗi, em sai rồi!” Vương Ngạn Quân cúi đầu, nhưng trên mặt lại vô cùng dữ tợn.

Lúc này, anh ta chỉ biết xin lỗi, nếu nói cho Dương Cẩn biết anh đến đây để tìm Tần Yên, sợ là cả đời này anh ta cũng không thể bước chân vào nhà họ Dương được nữa.

“Nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu đã gây ra chuyện gì rồi? Làm ông nội đích thân gọi điện thoại cho tôi, bảo đến trước tập đoàn Nhạn Chấn đón người.” Dương Cẩn tức giận nhìn anh ta hỏi.
Bình Luận (0)
Comment