Chàng Rể Chiến Thần

Chương 764

Hai chiếc xe va chạm dữ dội và lăn vài vòng trêи không trước khi rơi xuống đất.

Ngay khi Dương Thanh bước ra khỏi xe, anh đã thấy một số người bị thương đang chật vật bò ra khỏi chiếc xe bị biến dạng.

Việc có thể giữ tỉnh táo trong một vụ tai nạn xe hơi dữ dội như vậy cũng đủ cho thấy sức mạnh về thể lực của đối thủ.

"Ai cử bọn mày tới đây?"

Dương Thanh bước lên trước và nhìn chằm chằm vào mấy người đang bò ra khỏi xe.

Bốn người trèo ra ngoài từ hai chiếc xe, còn một số người khác vẫn bị mắc kẹt trong xe, chưa rõ sống chết.

Bốn người bọn họ đầy cơ bắp rắn chắc, ánh mắt sắc bén đầy sát khí, trong cú va chạm vừa rồi, một vài người bị thương nặng, vỡ đầu chảy máu.

"Ra tay!"

Một trong mấy tên to con đột nhiên hét lên.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, bốn người liền lao về phía Dương Thanh.

Vẻ mặt Dương Thanh lạnh lùng, anh nói: "Tự tìm cái chết!”

Mấy tên vừa xông tới trước mặt Dương Thanh, còn chưa kịp đụng vào quần áo của Dương Thanh thì đã bị bay ra tứ phía.

"Nói, ai cử bọn mày tới đây!"

Dương Thanh bước lên trước, anh đưa chân giẫm lên ngực tên to con cầm đầu và lạnh lùng nói.

Nhưng ánh mắt đối phương lại không hề sợ hãi, ngược lại là lộ ra vẻ châm chọc và sùi bọt mép.

Ba người còn lại cũng đều sùi bọt mép, dường như họ đã cắn túi độc được giấu sẵn trong miệng.

"Tử sĩ!"

Dương Thanh cau mày.

Cho dù là sát thủ hàng đầu thế giới cũng không có gì đáng sợ, nhưng loại tử sĩ này chính là loại người nguy hiểm nhất.

Hơn nữa, hầu như không có hy vọng tìm ra manh mối đằng sau những người như vậy.

"Tôi đang ở trêи đường Quang Minh và gặp phải một số tử sĩ. Chúng đã chết rồi. Hãy kiểm tra cho tôi xem những người này đến từ đâu".

Dương Thanh gọi điện thoại và căn dặn.

Sự xuất hiện của những tử sĩ này khiến Dương Thanh cảm thấy bất an.

Anh vừa mới mang theo người nhà đi đến Yến Đô thì gặp phải tử sĩ. Bản thân anh thì không sợ, nhưng Tần Thanh Tâm và những người khác nếu thật sự gặp phải những tử sĩ này thì chỉ có đường chết.

“Có vẻ như đã đến lúc phải tìm kiếm vài cao thủ hàng đầu rồi”, Dương Thanh nói.

Hai mươi phút sau, Dương Thanh trở lại dinh thự Vân Phong ở Yến Đô.

Khi về đến nhà, Tiêu Tiêu đã ngủ, còn Tần Thanh Tâm thì mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng và ôm một chiếc máy tính xách tay.

"Em đang làm gì thế?”

Dương Thanh bước tới, choàng tay qua vai Tần Thanh Tâm.

Tần Thanh Tâm nói: "Ngày mai em phải đến tập đoàn Nhạn Thanh, phải tìm hiểu trước tình hình của công ty".

"Muộn rồi, đi ngủ sớm đi!"

Dương Thanh xót xa nói.

Anh đưa gia đình mình đến Yến Đô không phải để gia đình mình phải làm việc vất vả mà để họ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tần Đại Dũng đã quyết định về hưu để chăm sóc cháu ngoại, còn Tần Y và Tần Thanh Tâm vẫn ra sức làm việc.

Tần Thanh Tâm trừng mắt nhìn Dương Thanh, vỗ vỗ hai tay Dương Thanh đang sờ soạng và tức giận nói: "Dương Thanh, em cảnh cáo anh, trước khi chưa làm cách âm căn phòng, anh đừng hòng đụng vào em!”

"Hả? Phải làm cách âm thật à?”

Vốn dĩ Dương Thanh chỉ là nói vậy thôi, nhưng Tần Thanh Tâm lại nghĩ là thật.

Tần Thanh Tâm trừng mắt nhìn Dương Thanh nói: "Vớ vẩn! Ban ngày anh động tay động chân với em đã khiến Tần Y tức giận rồi. Hơn nữa còn có cả Tiêu Tiêu, nhỡ đâu Tiêu Tiêu bất chợt xông vào thì phải làm sao?”

"Lại không phải do em hét to quá à!”

Dương Thanh lẩm bẩm.

“Anh nói cái gì?”, vẻ mặt Tần Thanh Tâm đầy xấu hổ.

Dương Thanh vội nói: "Anh nói là hôm nay sắp xếp người đến làm cách âm đi”.

"Có điều trước khi làm cách âm, có phải chúng ta nên làm một cuốc không?”

Dương Thanh nhếch mép nói, Tần Thanh Tâm còn chưa kịp phản ứng, Dương Thanh đã chồm lên.

Sau trận mây mưa, Tần Thanh Tâm lại rúc vào trong vòng tay của Dương Thanh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Tần Thanh Tâm vẫn ửng hồng.

“Chồng à, gần đây anh có phải chịu quá nhiều áp lực không?”, Tần Thanh Tâm đột nhiên hỏi.

Dương Thanh sửng sốt: "Sao em lại hỏi vậy?”

“Mấy ngày nay, nhu cầu của anh ở phương diện nào nhiều nhất?”, Tần Thanh Tâm nhỏ giọng nói.

Ngay cả Dương Thanh cũng không để ý, nghe thấy Tần Thanh Tâm nói như vậy anh mới nghĩ ra, hôm nay đây đã là lần thứ hai rồi.

Lẽ nào nói đó thực sự là do áp lực lớn quá hay sao?

Với địa vị thân phận của Dương Thanh và cả thực lực mạnh mẽ của bản thân anh nữa, đáng lý mà nói anh không có gì phải áp lực cả.

Nếu thực sự nói đến áp lực, đó chỉ có thể là người thân bên cạnh anh mà thôi.

“Em đừng nghĩ nhiều, anh thì có áp lực gì chứ?”, Dương Thanh phủ nhận, anh không muốn Tần Thanh Tâm phải lo lắng.

Tần Thanh Tâm thở dài: "Em biết ngay mà, anh sẽ không nói cho em biết đâu, bởi vì lúc anh anh cũng chỉ biết tự mình gánh vác tất cả mọi thứ”.

Dương Thanh nở nụ cười: "Em đừng nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ đi! Ngày mai còn phải đi làm, đây là ngày đầu tiên em đến tập đoàn Nhạn Thanh đó”.

Thấy Dương Thanh không muốn nói thêm, Tần Thanh Tâm cũng không hỏi nhiều, cô nép vào trong tay Dương Thanh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Dương Thanh không ngủ được, trong lòng anh vẫn có chút lo lắng.

"Anh rể, sao em thấy anh càng ngày ăn nói lẻo mép vậy? Nói thật đi, anh đã dan díu với cô gái khác ở bên ngoài đúng không?"

Tần Y cười đểu hỏi.

Dương Thanh nhìn Tần Thanh Tâm với ánh mắt vô tội, thấy cô ta không tức giận, liền hung hăng nói với Tần Y: “Em còn nói linh tinh nữa thì anh sẽ gả em đi đấy”.

Cả gia đình nói chuyện cười đùa, không khí rất mực hòa thuận.

Sau bữa sáng, Tần Thanh Tâm và Tần Y cùng nhau đến tập đoàn Nhạn Thanh, còn Dương Thanh thì đưa Tiêu Tiêu đến nhà trẻ.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Tiêu đến trường mẫu giáo ở Yến Đô, còn có một số thủ tục anh phải tự mình làm.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ, Tiêu Tiêu dù đến trường mẫu giáo mới nhưng không hề cảm thấy xa lạ, cô nhóc đã mạnh dạn giới thiệu bản thân với đám bạn nhỏ của mình.

Vừa rời khỏi nhà trẻ, Dương Thanh liền nhận được cuộc gọi từ Mã Siêu: "Anh Thanh, mấy tử sĩ tối qua là do nhà họ Tiết cử tới!”

- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment