Chàng Rể Chiến Thần

Chương 93

Vệ sĩ của Tần Luân nghe vậy thì không chút do dự, nhấc chân lên lao thẳng về phía Dương Chấn.

Nhưng Dương Chấn vẫn không nhanh không chậm bước về phía trước, như thể không thấy vệ sĩ đang lao về phía mình.

“Anh rể, cẩn thận!”

Mặc dù Tần Yên biết thực lực của Dương Chấn nhưng giờ phút này vẫn không kìm được hét lên.

Vẻ mặt Chu Kim Hảo lại âm trầm, chẳng những không hề lo lắng mà còn rất mong chờ chuyện sắp xảy ra.

Tần Luân thấy Dương Chấn không né tránh thì cười lớn tiếng: “Chắc chắn thằng này đã sợ ngu người rồi, quên cả né cơ mà, đây là cao thủ tao bỏ 300 triệu ra thuê về đấy, mày chết chắc rồi!”

Nếu anh ta biết khi ấy để đối phó với Dương Chấn mà nhà họ Hùng đã bỏ ra vài tỷ để thuê Sâm Ba, Quyền vương của Hắc Quốc thì sẽ thấy thế nào?

Ngay khi anh ta đang cười điên cuồng thì vệ sĩ đã xông tới trước mặt Dương Chấn, năm ngón tay nắm lại thành nắm đấm, tung cước.

“Rầm!”

Dương Chấn nhẹ nhàng giơ chân lên, vệ sĩ nặng gần một trăm cân bay lên không trung độ cao hơn mười mét, chuẩn xác đáp xuống một chiếc xe tải lớn, trong đó còn có một chiếc quan tài chưa dỡ xuống.

Khoảnh khắc vệ sĩ bị Dương Chấn đá trúng thì đã hoàn toàn ngất xỉu.

Mọi người nhìn thấy cảnh này mà hết hồn!

Một người đàn ông vạm vỡ với thể trọng gần trăm cân bị đá xa hơn mười mét, đây là điều mà con người có thể làm được sao?

Chuyện mà nếu nói ra người khác sẽ không tin, giờ phút này họ lại được tận mắt chứng kiến.

Chủ thầu đội phá dỡ liếc nhìn Tiểu Dương Lâu đã bị đào hết một góc mà toàn thân run rẩy kịch liệt.

Tiếng cười cuồng loạn của Tần Luân bỗng chốc im bặt, biểu cảm trên mặt cứng đờ, đó là vệ sĩ anh ta đã bỏ 300 triệu ra để thuê về, nhưng hắn còn chưa chạm được vào Dương Chấn đã bị đánh bay lên không trung?

Chu Kim Hảo trợn to hai mắt, trong mắt là vẻ không thể tin được, miệng há rất to, có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Nghĩ đến những lời xúc phạm trong quá khứ của mình với Dương Chấn, vừa nãy bà còn bắt anh phải quỳ xuống cầu xin Tần Luân, thậm chí còn định đánh anh mà sợ hãi suýt ngất.

Chỉ có Tần Yên hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh nói cho dù san bằng nơi này cũng không cho nhà chúng tôi ở đây?”

“Anh nói năm chiếc quan tài này là chuẩn bị cho chúng tôi? Thậm chí còn định chuẩn bị cho con gái tôi một chiếc?”

“Anh còn nói muốn tôi phải quỳ xuống xin anh?”

“Bây giờ anh có còn muốn san bằng nơi này không? Còn muốn chuẩn bị quan tài cho con gái tôi không? Có còn muốn bắt tôi quỳ xuống cầu xin nữa không?”

Giọng Dương Chấn ngày càng lạnh, âm lượng cũng ngày càng lớn, anh vừa nói vừa đi tới trước mặt Tần Luân, túm lấy cổ anh ta.

“Tôi không chỉ tha cho anh một lần, cũng không chỉ cảnh cáo anh một lần, đối phó tôi thế nào cũng được nhưng không được phép có ý đồ với người nhà tôi, nhưng anh lại không chịu nghe lời tôi, nếu đã vậy thì tôi sẽ nhận mạng anh thôi!”

Anh hơi dùng sức, Tần Luân bị nhấc lên không trung, Dương Chấn ngẩng đầu nhìn Tần Luân đang sợ hãi rồi điềm nhiên nói: “Bây giờ anh còn lời trăn trối gì nữa thì mau nói đi, tôi sẽ tiễn anh lên đường!”

Câu nói “tiễn anh lên đường” khiến Tần Luân không cầm được phóng uế, bị Dương Chấn bóp cổ không nói được câu nào chỉ có thể điên cuồng giãy giụa.

Người của đội phá dỡ đều kinh hãi, chẳng lẽ Dương Chấn muốn giết người thật?

Chu Kim Hảo bị sốc bởi từng làn sóng thị giác chấn động, đã không thốt ra được lời nào từ lâu.

Sau một hồi ngơ ngác ngắn ngủi, Tần Yên đột nhiên quýnh lên, vội xông tới: “Anh rể, đừng kích động, giết hắn không đáng giá, anh hãy nghĩ đến chị gái, nghĩ đến Tiếu Tiếu, nếu anh giết người mà bị bắt thì họ sẽ thế nào?”

Vì không thở được nên miệng và mặt Tần Luân đã bắt đầu tái xanh, đồng tử cũng dần giãn ra.

“Anh rể, anh mau buông tay đi, Tần Luân sắp chết rồi!” Tần Yên thấy Tần Luân sắp chết thì hét lớn, cô thật sự sợ Dương Chấn sẽ vì tội giết người mà bị bắt đi.

Đương nhiên Dương Chấn sẽ không để cho Tần Luân được chết dễ dàng như vậy, anh chỉ muốn cho anh ta nếm thử cảm nhận cảm giác tuyệt vọng khi phải đối mặt với cái chết mà thôi.

“Bịch!”

Cuối cùng Dương Chấn cũng buông tay, người Tần Luân mềm nhũn ngã xuống đất, anh ta thở phì phò, khuôn mặt tím xanh lúc này mới dịu đi phần nào.

Tần Yên cũng sợ hãi, vừa nãy nếu Dương Chấn không buông tay thì chỉ khoảng mười giây nữa thôi có thể Tần Luân sẽ ngạt thở đến chết.

Hai chân Chu Kim Hảo lúc này cũng đã mềm nhũn, bà ta không ngờ Dương Chấn lại hung dữ đến thế.

“Có điều trăng trối gì có thể nói được rồi, nói xong tôi sẽ tiễn anh lên đường!”

Tần Yên vừa mới thở phào nhẹ nhõm nhưng thấy Dương Chấn lại lặp lại câu này nên cô lại trở nên căng thẳng: “Anh rể, anh…”

“Yên, dù người khác nhắm vào anh thế nào anh cũng có thể nhịn, nhưng Nhã và Tiếu Tiếu là vảy ngược của anh.” Tần Yên còn chưa nói xong đã bị Dương Chấn cắt ngang: “Ai dám động vào họ thì anh sẽ không bỏ qua, Tần Luân nhất định phải chết!”

“Dương Chấn, mày không thể giết tao, nhà họ Tần có quan hệ rất tốt với nhà họ Quan, tao là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tần, nếu mày giết tao chắc chắn ông nội sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

Sau khi trải qua cảm giác giữa sự sống và cái chết vừa rồi, Tần Luân vốn tưởng Dương Chấn sẽ tha cho mình, nhưng không ngờ anh vẫn muốn giết mình thì sợ chết khiếp, vội quỳ dưới chân Dương Chấn cầu xin tha thứ.

Vừa nãy anh ta còn tuyên bố muốn khiến Dương Chấn phải quỳ dưới chân mình cầu xin, bây giờ ngược lại là anh ta phải quỳ dưới chân Dương Chấn, đúng là trớ trêu, châm chọc biết bao!

Lúc này Tần Nhã cũng đã về, thấy Tần Luân quỳ dưới chân Dương Chấn cầu xin tha thứ thì rất ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Chị, chị mau khuyên anh rể đi, anh ấy định giết Tần Luân.” Tần Yên vội vàng chạy tới.

Lúc này Tần Nhã mới biết vì sao Tần Luân lại quỳ trước Dương Chấn, vẻ mặt cô căng thẳng, chạy tới thuyết phục Dương Chấn: “Dương Chấn, đừng xúc động!”

Dương Chấn nhìn Tần Nhã rồi nói với vẻ thờ ơ: “Em cũng biết Tần Luân có đức hạnh gì, hôm nay anh ta đã chuẩn bị quan tài cho nhà chúng ta, sau đó còn dám có ý định giết chúng ta, tôi không cho phép chuyện này xảy ra.”

“Dương Chấn, tôi thề sau này sẽ không bao giờ gây phiền phức cho anh nữa.” Tần Luân lập tức giơ tay phải lên thề.

Dương Chấn cười khẩy: “Nếu lời của mày đáng tin thì heo cũng biết leo cây, hôm nay mày nhất định phải chết!”

Nhìn thấy vẻ cực kỳ kiên quyết của Dương Chấn, Tần Nhã lần đầu tiên cảm nhận được sự cường thế của anh, Dương Chấn của lúc này hoàn toàn khác với người luôn nhẫn nhục chịu đựng hằng ngày.

“Dương Chấn, anh…”

Tần Nhã vừa định nói đã bị Dương Chấn ngăn lại: “Nhã, em muốn tôi làm gì tôi đều đồng ý, chỉ có chuyện này là tôi không thể đồng ý, anh ta không chết thì tôi không yên tâm, coi như vì em và con gái, cho tôi được làm theo ý mình một lần.”

Đúng lúc này, Tần Luân đang quỳ dưới chân Dương Chấn đột nhiên đưa tay phải vào trong áo, sau đó lấy con dao găm loé lên ánh sáng lạnh lẽo ra, nhằm thẳng vào Tần Nhã.

Anh ta biết mình không giết được Dương Chấn nên chỉ có thể lựa chọn Tần Nhã.
Bình Luận (0)
Comment