Chàng Rể Chiến Thần

Chương 97

Mọi người nhà họ Tần thấy Tần Luân nằm ở trong quan tài, mặt đều đờ đẫn.

Ông cụ Tần lại tức giận không dứt, cả giận nói: “Cậu đã làm gì Tiểu Luân rồi?”

Ông ta chỉ có một người con trai ruột, đó chính là cha của Tần Luân, từ sau khi con trai chết, Tần Luân chính là huyết mạch truyền thừa duy nhất của ông ta.

Hôm nay lại thấy Tần Luân nằm ở trong quan tài, có thể tưởng tượng được giờ phút này ông ta có bao nhiêu tức giận.

Nước mắt của Lâm Mỹ Ngọc trong nháy mắt chảy ra, lớn tiếng khóc: “Thằng khốn, tôi liều mạng với cậu!”

Bà vừa muốn đánh về phía Dương Chấn, bị Mã Tuân chặn lại đường đi, quát một tiếng: “Cút!”

Mã Tuân đi theo Dương Chấn chinh chiến sa trường nhiều năm, cả người đều là khí thế cường đại hết sức, một tiếng quát, Lâm Mỹ Ngọc sợ vội vàng dừng bước.

“Gia chủ, ngài nên thay Tiểu Luân làm chủ a!” Lâm Mỹ Ngọc biết mình không thể làm gì Dương Chấn, chỉ có thể tìm ông cụ Tần khóc kể.

Ông cụ Tần lúc này cũng tức giận không nhẹ, ông ta còn không biết Tần Luân rốt cuộc sống hay chết, lại có cao thủ như Mã Tuân ở đây, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ nhà họ Quan phái cao thủ tới tiếp viện.

“Lão già kia, tôi hôm nay tới, chỉ hỏi ông hai chuyện, nếu như câu trả lời làm tôi hài lòng, tôi có lẽ sẽ bỏ qua cho Tần gia, nếu như không hài lòng, vậy nhà họ Tần cũng không cần thiết tồn tại nữa.”

Dương Chấn đứng chắp tay, mặt đầy lạnh lùng nói.

Một tiếng lão già kia, đã sớm làm cho ông cụ Tần tức giận không thôi rồi.

Dù vậy, Ông cụ Tần cũng chỉ có thể nhịn, mắt đỏ nói: “Tôi có thể trả lời vấn đề của cậu, nhưng trước hết cậu nói cho tôi, Tiểu Luân rốt cuộc sống hay chết?”

“Chết? Ha ha, ông không khỏi quá mức coi trọng nhà họ Tần ông rồi chứ? Anh ta có tư cách để cho tôi lấy đi mạng của anh ta sao?” Dương Chấn khinh thường nói.

Mặc dù là nhục nhã đối với nhà họ Tần, nhưng đối với Nhà họ Tần mà nói, ít nhất coi như là một tin tốt.

“Cậu muốn hỏi gì, nói đi!” Ông cụ Tần mở miệng nói.

“Ngay vừa rồi, Tần Luân mang theo một đội phá dỡ đi đến tiểu viện nhà họ Tần, thậm chí người một nhà chúng tôi còn ở trong nhà, bị đào đi một góc nhà, đây chính là bị ông xúi giục?” Dương Chấn hỏi.

Đây đối với anh mà nói, chính là tội lớn không thể tha thứ, lúc nhà bị đào đi một góc, Tần Nhã và Tiếu Tiếu đều ở nhà, nếu thêm một xẻng nữa, nhà đổ, Tần Nhã và Tiếu Tiếu phải làm sao đây?

Chân mày ông cụ Tần cau lại: “Nhà cũ là sản nghiệp nhà họ Tần tôi, các người nếu bị trục xuất khỏi gia tộc, có tư cách gì ở lại?”

“Như vậy nói cách khác, Tần Luân không để ý nhà có người hay không, ra lệnh cho máy xúc đào, đây đều là chỉ thị của ông?” Dương Chấn hai mắt hơi híp.

Ông cụ Tần có loại dự cảm xấu, cho dù là tối hôm qua ở nhà họ Quan, hay là hôm nay, biểu hiện của Dương Chấn cũng hết sức cường thế, so sang với Dương Chấn của năm năm trước, thật là xảy ra biến hóa long trời lở đất.

“Tôi chẳng qua là để cho nó đuổi các người ra khỏi nhà cũ, sau đó san bằng nhà cũ.” Ông cụ Tần đúng sự thật đáp lại.

Câu trả lời của ông cụ Tần lại làm cho sát khí của Dương Chấn với ông ta đi mấy phần.

“Vấn đề thứ hai, quan tài này cũng là Tần Luân đưa qua, còn tuyên bố chuẩn bị cho con gái tôi một bộ quan tài nhỏ, anh ta nói đây cũng là dặn dò của ông, ông giải thích như thế nào đây?” Dương Chấn hỏi lần nữa.

“Vô liêm sỉ!”

Ông cụ Tần lần này cũng nổi giận: “Tôi lúc nào để cho nó làm như vậy? Chuyện này tôi vẫn luôn không biết.”

Tiếng nói rơi xuống, hai mắt ông ta đột nhiên rơi vào trên người Lâm Mỹ Ngọc: “Nói, chuyện này có phải cô ở sau lưng sai khiến hay không?”

Từ sau khi Tần Luân được xác nhận trở thành người thừa kế của Tần gia, Lâm Mỹ Ngọc ở nhà họ Tần đối nhân xử thế cũng hết sức phách lối, ở sau lưng, cho Tần Luận rất nhiều chỉ điểm xấu.

Ông cụ Tần đối với hết thảy các thứ này đều là mắt nhắm mắt mở, chẳng qua là chưa bao giờ từng ngay trước mọi người đâm phá.

Lâm Mỹ Ngọc bị giật mình, “Ùm” một tiếng, quỳ ở dưới chân ông cụ Tần, vội vàng nói: “Gia chủ, chuyện này tôi thật không biết a! Dương Chấn chẳng qua là phế vật bị trục xuất khỏi gia tộc, lời của cậu ta làm sao có thể tin được? Nói không chừng quan tài chính là cậu ta chuẩn bị, chỉ là vì kiếm cớ đối phó Tiểu Luân.”

Bà ta hiển nhiên là chột dạ, mới có thể quỳ xuống cầu khẩn, hai mắt Dương Chấn hơi híp, bất kể là có phải người đàn bà này ra chủ ý hay không, nhưng ông có thể xác định chính là, Tần Luân và người đàn bà này, đều phải bị trừng phạt.

Sắc mặt ông cụ Tần cực kỳ khó coi, còn Lâm Mỹ Ngọc là dạng người, ông ta hết sức rõ ràng, từ một khắc Lâm Mỹ Ngọc quỳ xuống kia bắt đầu, ông ta biết chân tướng rồi.

Nhưng điều này dù sao cũng là chuyện xấu của nhà họ Tần ông, ông ta tự nhiên sẽ không ở ngay trước mọi người làm gì Lâm Mỹ Ngọc.

“Dương Chấn, hai vấn đề của cậu, tôi cũng đã trả lời. Hơn nữa, coi như Tiểu Luân làm chuyện hơi quá đáng, nhưng mọi người vẫn bình iên vô sự sao? Anh còn muốn thế nào?” Ông cụ Tần bỗng nhiên nói.

“Rầm!”

Dương Chấn đá một cước ra, một bộ quan tài trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Chiêu này làm tất cả mọi người sợ ngây người.

“Ông nói tiểu viện nhà họ Tần là sản nghiệp của nhà họ Tần ông, muốn lấy thì lấy đi, tôi không ý kiến, nhưng cháu trai của ông không để ý an toàn tính mạng con người của người nhà tôi, cứ đào, ông hỏi tôi muốn thế nào?”

Lời của ông cụ Tần, trong nháy mắt chọc giận Dương Chấn: “Cháu trai của ông đưa đến một xe chở quan tài, tuyên bố muốn giết chết tôi, ông lại nói với tôi, chúng tôi không phải vẫn đang yên ổn sao?”

“Nếu như tôi thật chỉ là một tên phế vật, bây giờ người nằm ở trong quan tài thật sự sẽ là tôi!”

“Ông nói cho tôi, những chuyện này, có thể cứ thế bỏ qua sao?”

Dương Chấn liên tiếp nói mấy lời chất vấn, khí thế cũng là càng ngày càng mạnh, toàn bộ trong trang viên nhà họ Tần cũng tràn ngập một cỗ sát ý cường đại.

Ông cụ Tần đối diện với lửa giận của Dương Chấn cả người giống như rơi vào hầm băng, thân thể theo bản năng lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

“Vậy ậu muốn phải như thế nào?” Ông cụ Tần có chút chột dạ nói.

“Nếu cháu trai của ông thích phế bỏ tứ chi người khác như vậy, vậy hôm nay, để nhà họ Tần ông tự mình động thủ, phế bỏ tứ chi của nó, hơn nữa không cho phép chữa trị.”

Trong đôi mắt bắn của Dương Chấn bắn ra hai tia lạnh: “Cho ông thời gian ba mươi giây cân nhắc, nếu như để tôi tự mình xử lý, vậy thì không phải đơn giản là phế bỏ tứ chi như vậy.”

“Cậu dám!”

Trên mặt Ông cụ Tần lúc xanh lúc tím, hiển nhiên tức giận không nhẹ.

“Còn hai mươi giây!”

Mặt Dương Chấn không cảm xúc.

“Dương Chấn, cậu đừng quá đáng quá, nhà họ Tần tôi dẫu sao cùng nhà họ Quan giao hảo, nếu như cậu dám càn rỡ, nhà họ Quan nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.” Mặt ông cụ Tần đầy uy hiếp.

“Mười giây cuối cùng!”

Dương Chấn lạnh lùng đáp lại.

Mã Tuân đã đi tới trước mặt Tần Luân đang nằm trong quan tài, đặt tay ở huyệt Nhân trung của Tần Luân bấm một cái, Tần Luân lập tức tỉnh lại.

Anh ta mới từ bên trong quan tài ngồi dậy, thì phát hiện mình đang ở nhà họ Tần, mặt đầy mê man: “Tôi tại sao lại ở chỗ này?”

“Dương Chấn, nếu như cậu dám động đến một ngón tay của Tiểu Luân, nhà họ Tần và cậu không chết không thôi!” Ông cụ Tần tức giận nói.

“Thời gian đã hết, nếu nhà họ Tần không động thủ, vậy chỉ có thể chính tôi tới.”

Dương Chấn đang khi nói chuyện, đã đi về phía Tần Luân.

Cho đến giờ phút này, Tần Luân mới ý thức được chuyện gì xảy ra, mình đây là bị Dương Chấn mang về nhà họ Tần.

“Dương Chấn, anh muốn làm gì?”

Nhìn Dương Chấn từng bước một đi về phía mình, Tần Luân sợ tè ra quần, trước kia ở tiểu viện của nhà họ Tần, những việc đã xảy ra rành rành ở trước mắt.

Lúc này thấy hành động của Dương Chấn, cả người anh ta cũng đang run rẩy kịch liệt.

“Ông nội, cứu con!” Tần Luân gấp hô to lên.

“Dương Chấn, cậu dám!”

Ông cụ Tần hai mắt trợn tròn: “Các anh lên cho tôi!”

Mã Tuân một bước tiến lên, trong giây lát một cước đạp trên mặt đất, thạch anh cứng trên mặt đất, trong nháy mắt vỡ nát.

Một màn này làm cho tất cả mọi người nhà họ Tần đều sợ ngây người, đây là sức lực của con người sao?

Hơn mười bảo vệ của nhà họ Tần lại không một người dám lên trước.

Tần Luân từ trong quan tài bò ra, vừa muốn chạy, bị một cước của Dương Chấn đạp té xuống đất.

Ngay sau đó một chân Dương Chấn đã đạp trên đầu gối hắn.

“Tôi đã đống ý với Tiểu Nhã không giết anh, vậy sau này, anh nằm ở trên giường, sống nốt phần đời còn lại đi!”

Dương Chấn mặt đầy bình tĩnh, nhưng nhìn ở trong mắt Tần Luân lại giống như là một ác ma.

“Dương Chấn, tôi biết lỗi rồi, cầu anh bỏ qua cho tôi một lần, tôi cũng không dám nữa.”

Tần Luân hoảng sợ cầu khẩn.

“Rắc rắc!”

Dương Chấn bỗng nhiên dùng sức, một tiếng xương bị nghiền nát thanh thúy vang lên.
Bình Luận (0)
Comment