Chàng Rể Đại Gia

Chương 1084

Cái tát này của bà Tạ, có thể nói là hả lòng hả dạ.



Bởi vì tất cả những người có mặt ở đó, đều là những kẻ ghen ghét Chu Dương.



Phòng khách liên tục vang lên những lời chế nhạo.



“Ha ha, vừa đến cửa đã bị mẹ vợ tát một cái, vậy mà còn mặt mũi đứng đây nữa”.



“Còn về lý do ấy hả, tôi thấy sao trêи đời này lại có những kẻ mặt dày như vậy nhỉ? Nhất quyết giữ đơn ly hôn, không chịu ly hôn để làm gì? Đến nhà vợ còn bị đánh, không một ai chào đón”.



“Đàn ông gặp phải chuyện này thì thà chết đi cho xong”, mọi người bàn tán sôi nổi.



Nhìn thấy bà Tạ đánh Chu Dương, bọn họ đều hết sức vui sướиɠ, lúc này là thời cơ tốt để giậu đổ bìm leo.



Đối mặt với loại mỉa mai này, Chu Dương không khỏi cảm thấy bối rối.



Không biết xấu hổ? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây?



Anh chỉ là không muốn chấp nhặt với mấy người này mà thôi.



Còn về cái tát bà Tạ vừa đánh, anh cũng hoàn toàn không để trong lòng.



Căn bản là không đau, cùng lắm hơi mất mặt chút thôi.



Nhưng những chuyện mất mặt này, Chu Dương có thể nói là chẳng còn mặt mũi thể diện gì nữa rồi.



Hơn nữa anh cũng đã quá quen.



Trước đây cũng không phải chưa từng bị bà Tạ đánh.



Anh thản nhiên cười, nhìn bà Tạ, rồi lại liếc nhìn đám họ hàng khác trong phòng khách, lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, hôm nay tôi không đến để tìm mấy người”.



“Tôi đến tìm Linh Ngọc”.



Anh lại nhìn bà Tạ: “Cái tát này, coi như là hai chúng ta đã thanh toán xong, từ nay về sau, tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ cảm nhận nào của bà”.



“Linh Ngọc có muốn ở bên cạnh tôi hay không, đó là lựa chọn của bản thân cô ấy, còn bà, tôi sẽ không cho phép bà cản trở tình cảm của chúng tôi nữa”.



Lời Chu Dương nói tràn đầy sự tức giận, bởi vì bản thân anh không hề sợ hãi.



Lần này anh nhìn về phía Tạ Linh Ngọc: “Linh Ngọc, em có bằng lòng đi cùng anh không?”



“Em bằng lòng!”



Tạ Linh Ngọc chạy thẳng đến, nhào vào lòng Chu Dương: “Chu Dương, đưa em đi, em chịu đựng cái nhà này quá đủ rồi, em không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa!”



“Được, hôm nay anh sẽ đưa em đi”, Chu Dương khẽ gật đầu, nắm tay Tạ Linh Ngọc, định đi ra ngoài.



“Đứng lại! Thật là can đảm!”



“Mày nói hai chúng ta thanh toán sòng phẳng rồi ư? Bây giờ mày muốn đưa con gái tao đi, tao không đồng ý, tao xem thử mày định đưa con gái tao đi kiểu gì”, bà Tạ đứng lên.



Đám họ hàng cũng không có ý tốt mà tạo thành vòng tròn bao quanh Chu Dương và Tạ Linh Ngọc.



“Đúng vậy, loại người gì vậy chứ, định ép buộc nhau à?”



“Thật không có đầu óc, chúng ta có nhiều người như vậy, có thể để hắn ép buộc đưa Linh Ngọc đi sao?”



Chu Dương lạnh lùng cười một tiếng: “Ép buộc? Thật ngại quá, Linh Ngọc tự nguyện đi cùng tôi, tất cả những việc tôi làm, toàn bộ đều không thẹn với lòng”.



“Ai muốn ngăn cản tôi thì có thể thử xem”.



Ánh mắt Chu Dương tựa như thú dữ lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, nhất thời, không ai dám đi đến cản trở anh nữa.



Chu Dương dẫn Tạ Linh Ngọc đi về phía trước.



Bà Tạ nghiến răng nghiến lợi, chặn trước mặt Chu Dương: “Hôm nay mày sẽ không thể bước qua cánh cửa này được, tao xem mày có thể làm gì!”



“Biến qua một bên cho tôi”, Chu Dương hét lên một tiếng, túm lấy đầu bà Tạ, thẳng tay đẩy bà ta sang một bên.



Lần này khiến bà Tạ ngã không nhẹ, tuổi không còn trẻ nữa, làm sao chịu nổi giày vò như vậy chứ?



Ngay lập tức, bà ta nằm trêи mặt đất la hét.



Nhưng Chu Dương lại mặc kệ bà ta, nói thật lòng, Chu Dương đã muốn làm thế từ lâu rồi.



Trước đây chẳng qua là giữ chút thể diện cho bà ta mà thôi.



Nhưng bây giờ Chu Dương đã nói, mọi người thanh toán sòng phẳng rồi, sau này sẽ không giữ thể diện cho bà ta nữa, thế mà mụ đàn bà vẫn xông lên kiếm chuyện, vậy không đẩy bà ta thì đẩy ai đây?



Tạ Linh Ngọc nhìn bà Tạ nằm trêи mặt đất, trong mắt lộ rõ sự không đành lòng, nhưng vẫn không nói gì, cắn răng quay đầu đi.



“Làm phản rồi! Tên phế vật này lại dám đánh người ở Tạ gia chúng ta! Hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”



Tất cả đám họ hàng của Tạ gia lập tức trở nên kϊƈɦ động.



Trong mắt họ, Chu Dương đã bị phán tội chết!



“Linh Ngọc, nhìn tên đó đi, còn dám ra tay với cả mẹ cháu, cháu vẫn định đi theo hắn sao?”



“Linh Ngọc, cháu là đồ vô ơn, nếu cháu có chút lương tâm thì mau ở lại đi!”



Đám người này vừa thi nhau mắng chửi Chu Dương, vừa tạo áp lực cho Tạ Linh Ngọc.



Tạ Linh Ngọc cắn răng, cuối cùng không nhịn được mở lời.



“Đủ rồi! Im miệng hết đi!”



“Không biết xấu hổ? Nếu nói không biết xấu hổ, phải là đám các người mới đúng!”



“Đừng tưởng rằng tôi không biết nguyên nhân các người quan tâm đến chuyện nhà chúng tôi như vậy, còn không phải là vì tôi có một cái công ty à? Không phải là bởi vì tôi có chút tiền ư? Cái mà các người để ý, chẳng qua chỉ là chút tiền đó mà thôi!”



“Mấy năm nay, các người lừa tiền nhà chúng tôi còn ít sao? Còn cả lần trước, khi bác cả nói muốn thành lập thế gia, các người suýt chút nữa chia năm xẻ bảy công ty của tôi rồi!”



“Bộ mặt ghê tởm của các người khi đó còn chưa lộ ra hết sao? Ngay cả mẹ tôi mà các người cũng ức hϊế͙p͙!”



“Nếu không có Chu Dương giúp đỡ, bây giờ công ty của tôi đã không còn nữa, đến lúc đó, tôi và mẹ sẽ sống như thế nào, các người liệu có còn quan tâm đến chúng tôi không?”



“Buồn cười nhất là mẹ tôi! Đối mặt với đám họ hàng như mấy người, bị lừa gạt không biết bao nhiêu lần vậy mà vẫn lựa chọn tin tưởng! Nếu bà ấy không phải là mẹ tôi, tôi đã muốn tát bà ấy vài cái rồi!”



“Thật là quá thất vọng, lại đi tin tưởng đám lòng lang dạ sói các người! Sau khi bắt nạt mẹ tôi, thấy công ty trở lại tay tôi lần nữa, các người vẫn còn mặt mũi quay lại!”



“Các người mới là kẻ vô liêm sỉ nhất!”



Tạ Linh Ngọc cắn chặt răng, trừng mắt, hít một hơi nói.



Những lời này khiến Chu Dương đứng bên cạnh bình tĩnh lại.



Chu Dương luôn cảm thấy mình rất oan ức.



Anh tận tình tận nghĩa với Tạ gia, cũng rất thích Tạ Linh Ngọc, nhưng vì sự ngăn trở của Tạ gia, Tạ Linh Ngọc vẫn luôn không thể cho anh một đáp án rõ ràng.



Điều này đôi lúc khiến Chu Dương phải tự hỏi, liệu mối quan hệ này có đáng hay không.



Tạ gia ghét mình như vậy, mà trong lòng Tạ Linh Ngọc, người nhà luôn quan trọng hơn mình.



Chu Dương cảm thấy, cho dù mình đánh đổi nhiều bao nhiêu, đoạn tình cảm này đều là đồ bỏ đi.



Nhưng đến lúc này anh mới biết, Tạ Linh Ngọc phải chịu đựng nỗi uất ức thế nào.



Mấy người này đều là người thân của cô!



Cô yêu Chu Dương, nhưng mẹ cô, họ hàng thân thích của cô như vậy, cô còn có thể làm thế nào đây?



Lẽ nào thật sự có thể dứt khoát chọn lựa một trong hai bên được sao?



Hóa ra người đau khổ nhất vẫn luôn là Tạ Linh Ngọc.



Đám họ hàng sau khi nghe những lời này, đều đưa mắt nhìn nhau.



Bọn họ thật không ngờ, Tạ Linh Ngọc không phải kẻ ngốc.
Bình Luận (0)
Comment