Chàng Rể Đại Gia

Chương 32

Tạ Linh Ngọc cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn lại cho Trần Tuấn Sinh.

Bất kể như thế nào, Tạ Linh Ngọc đã tự mình xé bỏ hợp đồng giữa Mỹ phẩm Duyệt Kỉ và công ty Danh Dương, điều đó có nghĩa là Mỹ phẩm Duyệt Kỉ sẽ từ bỏ hợp tác với công ty Danh Dương.

Đã như vậy, Mỹ phẩm Duyệt Kỉ muốn tiếp tục chống đỡ, nhất định phải tìm ra nhà đầu tư mới càng sớm càng tốt.

Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Linh Ngọc trong cái nhìn ngạc nhiên của bà Tạ, quyết đoán chạy đến nơi Trần Tuấn Sinh nói.

Mà khi đi khỏi khu dân cư, Tạ Linh Ngọc không chú ý rằng, cách khu dân cư không xa, có hai bóng người lắc lư từ từ tiến lại gần.

“Anh Dương, vừa mới nãy có phải là chị dâu không?”

Một trong hai người đẩy đẩy người còn lại bên cạnh mình, giọng nói có hơi ngạc nhiên.

Mà hai người này chính là Chu Dương và Ngưu Xuyên vừa đi uống rượu xong.

Chu Dương lắc lắc đầu để mình tỉnh táo một chút, lúc này mới thấy bóng dáng của Tạ Linh Ngọc.

“Không sai, cô ấy muốn đi đâu vậy?”

Chu Dương vừa mới uống không ít rượu, lúc này đầu anh có chút mê man, thậm chí còn quên rằng trước đó tại văn phòng đã xảy ra mâu thuẫn với Tạ Linh Ngọc, Tạ Linh Ngọc còn quyết đoán đòi li hôn.

“Có muốn đuổi theo không, anh Dương?”

Ngưu Xuyên muốn nhanh bước đi, nhưng cả người lại loạng choạng.

“Đi, đuổi theo xem, tôi thật muốn xem cô ấy đi làm gì sau lưng tôi! “

Chu Dương cũng không suy nghĩ nhiều, say khướt lầm bầm một câu, rồi đuổi theo.

Cả hai bắt một chiếc xe, suốt quãng đường đi theo sau Tạ Linh Ngọc đến một câu lạc bộ tư nhân ở phía tây thành phố.

Chu Dương và Ngưu Xuyên còn chưa xuống xe, thì đã thấy Tạ Linh Ngọc xuống xe, mà một người cũng là từ đối diện đi tới.

“Mẹ kiếp! Là thằng khốn Trần Tuấn Sinh!”

Chu Dương ra sức dụi mắt, sau khi thấy rõ người đó, đột nhiên nổi giận.

Anh tuyệt đối không ngờ tới, tối như vậy mà Tạ Linh Ngọc lại đến gặp Trần Tuấn Sinh, lẽ nào cô ấy đã quên mất bài học lần trước.

“Anh Dương, là thằng khốn Trần Tuấn Sinh, hắn chắc chắn không có ý tốt!”

Ngưu Xuyên thét lên một tiếng, liền xuống xe, xông thẳng hướng về phía Trần Tuấn Sinh và Tạ Linh Ngọc.

Chu Dương muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn rồi.

“Thằng khốn, dám đụng vào chị dâu tao!”

Gào lên một tiếng, Ngưu Xuyên trực tiếp hướng Trần Tuấn Sinh vung nấm đấm tới.

Vì uống quá nhiều rượu, Ngưu Xuyên không thể kiểm soát cơ thể mình, nấm đấm vừa vung ra, không chỉ không đánh trúng Trần Tuấn Sinh, trái lại vì quán tính quá lớn, cơ thể không thể ngừng lảo đảo tiến về phía trước, trực tiếp ngã xuống đất.”

“Cậu là ai?”

Trần Tuấn Sinh sắc mặt u ám nhìn Ngưu Xuyên, hết sức phòng bị.

“Ngưu Xuyên?”

Ngược lại Tạ Linh Ngọc vừa nhìn đã nhận ra Ngưu Xuyên.

Dù sao ba năm trước, Ngưu Xuyên thường hay đi với Chu Dương, có rất nhiều lần Tạ Linh Ngọc đã nhẫn nhịn đi đón Chu Dương say rượu, cho nên có chút ấn tượng với Ngưu Xuyên .

Ngưu Xuyên ở đây, vậy thì Chu Dương nhất định cũng ở gần đây.

Tạ Linh Ngọc lập tức phản ứng ngay, khi quay đầu nhìn phía sau lưng, thì thấy Chu Dương khuôn mặt âm u đang tiến lại gần.

“Tôi đã còn nghĩ là ai, thì ra là người anh em Chu, chỉ là muộn như vậy, lẽ nào cậu không ở cùng Thẩm tổng sao?”

Trần Tuấn Sinh khi nhìn thấy Chu Dương, hắn ta lập tức cười khẩy, cố tình chuyển hướng tới Thẩm Bích Quân .

Mà vụ tai tiếng của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, ban ngày mới lan truyền khắp thành phố, ban đêm lại bị nhắc đến, rõ ràng là có ý định rõ ràng.

Ngay khi Tạ Linh Ngọc nghe thấy mấy từ Thẩm tổng, lông mày cô vô thức nhăn lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.

“Chu Dương, anh theo dõi tôi?”

Tạ Linh Ngọc lạnh nhạt hỏi.

Cô không tin đây là tình cờ gặp, hơn nữa thấy vẻ của Chu Dương và Ngưu Xuyên rõ ràng là đã đi theo cô suốt chặng đường.

“Làm sao? Tạ Linh Ngọc, chúng ta bây giờ còn chưa ly hôn, em đã đợi không kịp mà muốn đi theo cậu ta ?”

Tác dụng của rượu rất mạnh, tâm trí Chu Dương bây giờ đang rất mơ hồ, nhưng mà vẫn còn sót lại lí trí nói cho anh biết rằng, Tạ Linh Ngọc ban đêm đi ra ngoài, vì để gặp Trần Tuấn Sinh.

Người đàn ông dây dưa trong cuộc hôn nhân ba năm giữa Chu Dương và Tạ Linh Ngọc, từ lúc xuất hiện đã khiến cho Chu Dương cảm thấy nguy cơ vô cùng lớn.

Là một người đàn ông, mà còn là một người đàn ông tinh lực dồi dào, Chu Dương hoàn toàn không thể nhịn cơn tức giận trong lòng, lần đầu tiên hét lên giận dữ với Tạ Linh Ngọc .

Trong khoảnh khắc, sự yên tĩnh bao trùm lấy mấy người.

Trần Tuấn Sinh không nói một lời, chỉ cười nhạt nhìn Chu Dương.

Còn Ngưu Xuyên cũng vừa đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Dương, nhìn chằm chằm vào Tạ Linh Ngọc và Trần Tuấn Sinh .

Tạ Linh Ngọc cũng đứng ngây ra.

Cô không thể tin những gì cô nghe được.

Chu Dương hét lên với cô.

Kết hôn ba năm, cho dù trước đây bởi vì sự xuất hiện của Trần Tuấn Sinh, hay là việc ép người quá đáng của bà Tạ, thậm chí khi cô liên tục hai lần đòi ly hôn, Chu Dương vẫn không hét lên với cô như thế.

“Chu Dương, anh khiến tôi quá thất vọng rồi, trước giờ anh chưa bao giờ hiểu tôi!”

“Anh cho rằng bây giờ anh trở thành cổ đông công ty Danh Dương, đưa cho tôi sự thương hại nực cười, là có thể giúp tôi sao?”

Tạ Linh Ngọc đau buồn vừa cười, bên trong đôi mắt to sáng liền trở nên ảm đảm, tràn trề nỗi thất vọng.

Cô vẫn nghĩ rằng khi mình đòi ly hôn, ít nhất có thể để Chu Dương suy ngẫm về bản thân.

Nhưng thật không ngờ, anh ấy lại càng trở nên vô lý.

“Anh không hiểu em? Vậy em có từng hiểu anh không?”

Chu Dương hét lên, trực tiếp vươn hai tay nắm lấy vai của Tạ Linh Ngọc, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Dường như tất cả những cảm xúc của chịu đựng trong ba năm qua, dường như mượn rượu của hôm nay thẳng thắn bộc phát một lần .

“Ba năm rồi, mặc dù chúng ta là vợ chồng, nhưng em có coi anh là chồng không? Còn hắn, khi hắn vừa trở về, cả gia đình em liền nịnh nọt hắn, coi anh như cỏ rác.”

“Anh khó khăn lắm mới trở thành người phụ trách dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa, muốn giúp đỡ công ty em, nhưng bọn em chỉ xem anh như tên vô dụng, còn muốn đòi ly hôn với anh, lẽ nào Chu Dương anh không có một chút tiền đồ nào sao?”

Cảm xúc của Chu Dương ngày càng trở nên kϊƈɦ động, gân xanh đã nổi lên cuồn cuộn, nhưng mà kìm chế không để Tạ Linh Ngọc cảm thấy đau đớn .

Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe Chu Dương nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy, nhất thời không biết xoay sở thế nào.

Những lời của Chu Dương, bên trong chứa đựng nhiều điều mà trước đây cô chưa bao giờ chú ý đến.

Hoặc có thể cô chú ý thấy, nhưng chưa bao giờ quan tâm nó.

“Chu Dương, tao cảnh báo mày, mau buông Linh Ngọc ra, cái tên vô dụng như mày có thể giúp Linh Ngọc ? Mày cứ mơ đi!”

“Nói thật cho mày biết, tao đã giúp Linh Ngọc liên lạc với một số nhà đầu tư, lần này, mày không thể lại ngăn được nữa!”

Trần Tuấn Sinh nhướng mày, mua duỗi tay kéo tay của Chu Dương ra khỏi vai Tạ Linh Ngọc, nhưng anh ta thử qua hai lần, thậm chí không thể kéo ra.

“Chu Dương, nếu mày còn chưa buông tay, đừng trách tao không khách sáo.”

Trần Tuấn Sinh nhất thời khó chịu, cũng không thèm làm bộ làm tịch, lập tức đưa ra uy hϊế͙p͙.

“Không cần khách sáo! Mau đến đây! Tao sợ mày chắc?”

Chu Dương vừa nghe, liền nhấc tay Trần Tuấn Sinh bỏ ra, hét lên một tiếng.

“Alo, Hổ Gia, tôi tính tìm ông nhờ chút việc, ông cho mượn mấy người.”

Chu Dương lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Hổ Gia vừa mới gặp mặt không bao lâu.

Đối với mục đích của Hổ Gia, Chu Dương đã biết rồi.

Đồng thời khi ca ngợi mắt nhìn của Hổ Gia, Chu Dương cũng không khách sáo mượn lực lượng của Hổ Gia dùng.

“Hừ! Hổ Gia, đang hù ai vậy? Tiểu Vương, đi báo với Thuận Gia, nói ở đây có chút chuyện, để bọn họ đợi một chút.”

Trần Tuấn Sinh chẳng thèm để ý đến, chỉ cho rằng Chu Dương đang giả vờ, suy cho cùng đối với đám người xã hội đen của Chu Dương, hắn sớm đã quen thuộc, ngoại trừ những người của công ty Danh Dương, những người quyền thế bên ngoài, hắ hoàn toàn không quen biết.

“Có chuyện gì vậy? Tuấn Sinh, cậu để cho Thuận Gia này đợi lâu như thế, lát nữa phải uống thêm vài ly rượu phạt đó.”

————————
Bình Luận (0)
Comment