Chàng Rể Đại Gia

Chương 440



Chương 440: Hai sự lựa chọn (1)

Trong mắt Trương Luân, cho dù Chu Dương có đổ sự nghi ngờ lên Trương gia, nhưng trong tình hình không có chứng cứ cụ thể này căn bản không dám trở mặt với Trương gia.

Cứ cho là trong tay Chu Dương có chứng cứ, nhưng Trương Luân cũng tự tin khiến Chu Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bây giờ, Chu Dương chẳng thèm quan tâm bản thân mình có chứng cứ hay không, mà vẫn đang thể hiện rõ tư thái không ngại trở mặt với ai.

Lần này thật sự khiến Trương Luân thất kinh trong lòng.

Sao anh dám chứ!

Trương Luân nhìn Chu Dương vẻ mặt không thể ngờ được, vô cùng kinh sợ.

Chu Dương sao lại dám làm như vậy với Trương gia? Hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của Trương gia, dường như đang muốn trở mặt thẳng thừng, rốt cuộc lấy đâu ra sức mạnh như vậy?

Trương Luân không trực tiếp đích thân đi điều tra về Chu Dương.

Nhưng bản kết quả điều tra Trương Luân đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Ông ta tin rằng không chỉ mình ông ta mà e là cả cái tỉnh Tương Tây đều đã từng điều tra về gia cảnh của Chu Dương, người đột nhiên từ Đông Hải đến Tương Tây.

Trương Luân tự cho rằng bản thân mình cũng có những hiểu biết nhất định về Chu Dương.

Nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ Chu Dương sẽ làm như vậy.

Lẽ nào anh chưa từng nghĩ đến hậu quả sao?

Nếu thật sự trở mặt với Trương gia, lẽ nào Chu Dương không sợ bản thân mình không thể rời khỏi Tương Tây nửa bước, thậm chí ngay đến con tàu chiến là công ty Danh Dương cũng đã tham gia vào cuộc chiến này, e là cũng không thể tồn tại được bao lâu nữa.

“Chu Dương, tôi khuyên cậu nên nghĩ cho kỹ, đây không phải là chuyện giữa tôi và cậu, mà là chuyện giữa Trương gia và công ty Danh Dương, không phải là chuyện nhỏ đâu!”

Trương Luân lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn vào Chu Dương đang ngồi đối diện trước mặt mình, còn có mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh.

“Thiết nghĩ, vị này là chủ tịch của công ty Danh Dương, cô Thẩm Bích Quân đúng không? Không biết Chu Dương tiên sinh đây hành động ngang ngược tùy ý như vậy, thậm chí còn không nghĩ đến đại cục, có hành vi cố ý làm tổn hại đến lợi ích giữa công ty Danh Dương và Trương gia, cô nên có một lời giải thích với chúng tôi chứ.”

Vừa nhìn thấy Thẩm Bích Quân, đột nhiên trong lòng Trương Luân nảy ra một chủ ý.

Công ty Danh Dương cũng chẳng phải của một mình Chu Dương, nhiều nhất anh cũng chỉ là một cổ đông mà thôi.

Nhưng chủ tịch của công ty Danh Dương, cổ đông lớn nhất lại chính là Thẩm Bích Quân.

Nếu như Chu Dương thật sự muốn trở mặt, ắt phải làm tổn hại đến lợi ích của công ty Danh Dương,

Đến lúc đó, có thể không cần phải đợi đến lượt Trương gia bọn họ lên tiếng hoặc làm gì, chỉ cần áp lực từ phía nội bộ công ty Danh Dương cũng sẽ khiến Chu Dương không thể làm gì mà ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó, cứng hay mềm cũng không phải Trương gia định đoạt.

“Còn nữa các vị, tôi xin khuyên các vị một câu, chuyện này nếu như các vị thật sự muốn đối đầu với Trương gia đến cùng, vậy thì Trương gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không chịu thua, ngược lại các vị đã nghĩ kỹ đến kết cục đối đầu với Trương gia chưa.”

“Dù sao, công ty Danh Dương cũng là của người ta, các vị chỉ làm công cho họ thì đừng dồn hết vốn liếng cuối cùng của mình ra tặng không, làm cái bức bình phong bảo vệ cho người khác.”

Trương Luân ngay sau đó liền nhắm đến đám người Vương Vĩ.

Theo như Trương Luân, đám người Vương Vĩ này mặc dù đều là theo Chu Dương từ Đông Hải đến.

Trương Luân từ trước đến này cũng không dám coi thường Đông Hải.

Nhưng chỉ dựa vào đám người này, từng người đều đã bị Trương gia điều tra nguồn gốc rõ ràng thì căn bản chẳng là gì trong mắt Trương gia.

Sự tồn tại của bọn họ ở Đông Hải cũng chỉ như con kiến nhỏ, dù theo Chu Dương đến Tương Tây thì con kiến cũng vẫn chỉ là con kiến mà thôi.

Không thể nào trong nháy mắt mà có thể thay đổi lớn được.

Còn những người này không nghi ngờ gì đều là những kẻ yếu đuối nhát gan, thậm chí chỉ cần gặp một cái đinh thôi cũng đủ để uy hϊế͙p͙ đe dọa rồi tìm cách né tránh hoặc thậm chí là xin tha mạng.

Lần này, người bọn họ muốn đối đầu lại là Trương gia, giữa Trương gia và Chu Dương nên lựa chọn thế nào Trương Luân tin rằng đối phương chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì nhất định sẽ biết lựa chọn đúng đắn.

Những người khác của Trương gia lúc này cũng lặng lẽ nhìn nhóm người Chu Dương, vẻ mặt bình tĩnh, tự tin đối phó dễ như trở bàn tay.

Đối với bọn họ, lần này Trương gia âm thầm đến Trường Sa để thương lượng với Chu Dương căn bản đã là một sự lựa chọn sai lầm.

Chính xác là, nên gióng trống khua chiêng, người chưa cần đến đã phải giáng đòn phủ đầu trước với đám Chu Dương, khiến bọn họ cảm thấy một áp lực vô hình cực lớn.

“Ha ha, không sai, các người nên nghĩ cho kỹ kết cục đối đầu với Trương gia sẽ là gì.”

“Trương gia chúng tôi là một trong năm gia tộc lớn nhất ở Tương Tây này, ngay đến cả bốn đại gia tộc còn lại cũng không dám nói trở mặt là sẽ trở mặt với chúng tôi, lẽ nào các người vẫn tưởng rằng chỉ dựa vào một tên Chu Dương này là có thể làm được gì sao?”

“Đúng là một đám nói chuyện viển vông.”

“Đừng vẽ vời nữa, mau nói một lời chính xác đi.”

“Không cần phải giục bọn họ, lúc này chúng ta nên cho bọn họ thời gian suy nghĩ, nếu không đồn ra ngoài lại nói Trương gia chúng ta ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác.”

……

Trương Luân nói xong, những người khác của Trương gia cũng nhao nhao nói vào, giống như đã nhìn ra tình hình bên phía Chu Dương đại đa số sẽ quay lưng, bắt đầu ủng hộ Trương gia mà trở mặt với Chu Dương vậy.

Chẳng mấy chốc, cả phòng hội nghị đều là tiếng cười nói của đám người Trương gia.

Chỉ có Trương Anh sắc mặt trầm tư, không nói một lời nào, rõ ràng tình hình bây giờ nằm ngoài dự liệu của ông ấy, ngay đến cả ông ấy cũng không nắm chắc có thể thu dọn gọn được cục diện này.

Bây giờ trong lòng Trương Anh chỉ có thể không ngừng cầu nguyện rằng Chu Dương có thể nhận rõ thực tế, đưa ra quyết định chính xác nhất, nếu không ngay đến ông ấy cũng bắt buộc phải đứng về phía Trương gia đối đầu với Chu Dương.

Nếu như nói lúc này bên phía Trương gia, ai là người có đầu óc minh mẫn rõ ràng nhất.

Vậy thì chắc chắn là Trương Kiệt.

Lúc này Trương Kiệt đang rất chấn động nhìn bác, bố và các chú họ trong gia tộc của mình.

Cậu ấy vẫn luôn tưởng rằng hôm nay cùng mọi người đến gặp Chu Dương là để bàn bạc về chuyện hợp tác, nhưng tình hình hiện tại lại phát triển theo hướng không thể đoán trước được.

Trương Kiệt thậm chí còn hơi sốt ruột, cậu ấy cảm thấy nếu như không ngăn cản mà cứ để cục diện này diễn biến theo chiều hướng mở rộng ra nữa thì hậu quả sẽ khiến người ta phát điên mất.

“Bác, bố, mọi người có nhầm lẫn gì không, chúng ta lẽ nào không phải đến để bàn bạc chuyện hợp tác sao? Tại sao lại muốn trở mặt với Chu Dương?”

Trương Kiệt trầm giọng hét lên.

Lúc này cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt của những người lớn bên phía mình đều rất tự tin, ngông cuồng tự cao tự đại.

Trương Kiệt thậm chí còn từng nghĩ liệu Chu Dương có thật sự vì những lời nói của Trương Luân mà lùi bước hay không.

Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Chu Dương, cậu ấy biết Chu Dương căn bản không hề quan tâm đến những lời nói ban nãy của Trương Luân.

Thậm chí, lúc này Chu Dương có thể nhớ được Trương Luân vừa nói cái gì hay không cũng là cả một vấn đề.

“Hỗn láo, Trương Kiệt, ở đây không đến lượt cháu lên tiếng, mau ngồi xuống, đừng tưởng rằng chỉ dựa vào cháu và Chu Dương là bạn bè cùng lớp đại học là có thể ăn cây táo rào cây sung, Trương Anh trông chừng con trai của chú đi, đừng để tôi phát hiện ra nó làm gì có lỗi với Trương gia.”

Trương Luân lạnh giọng quát lên, sắc mặt lập tức u ám liếc nhìn Trương Anh, sau đó không thèm để ý đến nữa.

Lúc này, cục diện gần như đã rõ ràng, trong nháy mắt tất cả quyết định và áp lực đều dồn lên người Chu Dương.

Chu Dương đồng ý hòa giải, nhận sai thì bọn họ và Trương Kiệt nói không chừng còn có thể khôi phục lại được quan hệ hợp tác, hai bên lại giữ được sự hòa khí như trước đây, cùng nhau kiếm tiền

———————–
Bình Luận (0)
Comment