Chàng Rể Đại Gia

Chương 526



Chương 526: Người sai khiến

“Đây là ai? Lợi hại như vậy sao, người khác nói cho một triệu tệ là cho luôn à?”

“Tôi cũng không biết, nhưng vừa nãy hình như nghe hai cô gái xinh đẹp này gọi anh ta là Chu Dương, Chu tổng.”

“Chu Dương, Chu tổng? Tôi không biết, các anh thì sao?”

“Chưa từng nghe, gần đây có công ty nào sắp khai trương chi nhánh ở thành phố Liễu phải không?”

“Đúng rồi, hôm nay không phải chi nhánh của công ty Danh Dương ở thành phố Liễu khai trương sao? Những người này có phải là người của công ty Danh Dương không?”

“Đúng vậy, e rằng chỉ có người của công ty Danh Dương mới khiến người khác tặng hẳn một triệu tệ làm quà chúc mừng thôi?”

“Những người kia có lẽ là người của công ty Danh Dương đấy?”



Tấm chi phiếu một triệu tệ làm quà chúc mừng, đương nhiên sẽ khiến người bên cạnh suy đoán thân phận của mấy người Chu Dương.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã đoán ra thân phận của mấy người Chu Dương.

Đột nhiên, nhiều ánh mắt liếc nhìn đến, tràn ngập niềm vui cùng kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ rằng, lại có thể gặp được người của công ty Danh Dương trong khách sạn này, hơn nữa người này còn rất hùng mạnh.

Ngay lập tức, Chu Dương thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim đập loạn xạ của nhiều người xung quanh.

Thầm thở dài trong lòng, Chu Dương cũng bất lực.

Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là hỏi cho ra người chỉ đạo đứng đằng sau.

“Ha ha, một triệu tệ này cũng được đấy, nhưng tôi không để tâm lắm, bây giờ tôi chỉ hỏi anh một câu, rốt cuộc là ai cử anh qua đây?”

Chu Dương thản nhiên cười, rồi nhìn chằm chằm vào Hạo Ca, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Dường như chỉ cần Hạo Ca không giải thích một cách thành thật, lưỡi dao này rơi thẳng xuống.

Hạo Ca thầm run rẩy, không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.

“Tôi nói, tôi nói, là Khổng Huy, là Khổng Huy bảo chúng tôi đến đây, anh ta nói, chỉ cần chúng tôi đánh Chu Dương tàn phế thì sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi.”

Lúc này Hạo Ca cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Khổng Huy là được.

Suy cho cùng, ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải là đối thủ của Chu Dương, thì hắn đương nhiên cũng không có khả năng đánh bại Chu Dương.

Đám người bọn chúng cùng xông lên, sợ rằng cũng không đủ để Chu Dương đánh đấm.

Huống hồ, Hạo Ca cũng không muốn vô duyên vô cớ chuốc thêm phiền phức khi đụng phải người có thực lực mạnh mẽ trước mặt, vì vậy mới lấy Khổng Huy ra làm bia đỡ đạn.

“Khổng Huy, quả nhiên là anh ta.”

Trong lòng Chu Dương thầm nghĩ, lúc đầu anh đã suy đoán Khổng Huy sai khiến đám người này đến, nhưng vì không có chứng cứ cho nên cũng không nói ra ngay.

Nhưng bây giờ chính miệng Hạo Ca nói ra người đứng sau sai khiến, vậy thì Chu Dương cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Bất luận lời của Hạo Ca nói có phải là thật và người đứng đằng sau có thực sự là Khổng Huy hay không.

Nếu chỉ có một mình Khổng Huy có mâu thuẫn với anh ở thành phố Liễu, vậy thì món nợ này cứ tính lên đầu của Khổng Huy là được.

Sau khi hạ quyết tâm, Chu Dương cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

“Ha ha, được lắm, nếu đã như vậy thì bây giờ các người có muốn gây rắc rối cho tôi nữa không?”

Chu Dương cười ha ha nói.

“Không dám, không dám, chúng tôi không dám.”

Hạo Ca nhanh chóng xua tay phủ nhận.

Đùa sao, gây sự với Chu Dương ư?

Chu Dương không gây chuyện với bọn họ, Hạo Ca đã thắp hương quỳ lạy rồi, đâu dám tìm Chu Dương gây sự.

Hơn nữa, đám người bọn họ vốn dĩ cũng không phải là đối thủ của Chu Dương, muốn kiếm chuyện cũng đành bất lực.

“Nếu không muốn gây sự với tôi, vậy còn ở đó làm gì? Còn không mau cút đi!”

Chu Dương quát mắng, khuôn mặt lộ rõ sự tức gận.

Đám người Hạo Ca sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị chạy ra ngoài.

“Đúng rồi, về nói với Khổng Huy, tôi sẽ đi tìm anh ta đòi món nợ này, nói anh ta hãy đợi tôi.”

Nhìn thấy đám côn đồ chạy ra bên ngoài sắp rời khỏi khách sạn, Chu Dương lớn tiếng nói một câu rồi mới dừng lại.

Anh muốn đám côn đó đó truyền đạt lại với Khổng Huy, nhưng đó cũng chỉ là một mánh khóe quấy nhiễu tâm trạng của đối phương mà thôi.

Dù sao, Chu Dương cũng không biết đám côn đồ đó có nói lại lời của mình cho Khổng Huy hay không.

Nhưng Chu Dương biết rằng, đám côn đồ này chưa hẳn đều có chung suy nghĩ, chắc chắn khi quay về có người sẽ truyền đạt lời của mình cho Khổng Huy, như vậy cũng đủ rồi.

Đợi đám người của Hạo Ca rời đi, đại sảnh khách sạn yên lặng mới ồn ào huyên náo trở lại.

Không ít quan khách vừa nãy bị đám côn đồ này dọa sợ khϊế͙p͙ vía, lúc này sắc mặt trở nên hồng hào bình thường, một số cảm thấy thẹn quá hóa giận.

Còn đội trưởng đội bảo vệ Lưu Phúc Sinh, chỉ có thể để cho đội bảo vệ mau chúng thu dọn đại sảnh.

“Anh Chu, xin anh tha lỗi vì mang đến sự bất tiện này cho anh.”

Lưu Phúc Sinh thận trọng đến trước mặt của Chu Dương, khom mình nói bằng giọng điệu rất chân thành.

Đương nhiên anh ta đều đã nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, trong lòng cũng hết sức kinh hãi.

Anh ta không ngờ, ông chủ của một công ty mỹ phẩm như Chu Dương lại có bản lĩnh mạnh mẽ như vậy.

Thậm chí, đến cả Tiết Man Tử có thực lực thuộc top mười của thành phố Liễu cũng không phải là đối thủ của Chu Dương.

Uổng công trước đó anh ta còn còn lo lắng, đám người Hạo Ca đến tìm sẽ gây bất lợi cho Chu Dương.

Bây giờ nhớ lại, Lưu Phúc Sinh chỉ thấy hổ thẹn.

Nghĩ lại bản thân là đội trưởng của đội bảo về, đối mặt với sự quấy rối của bọn côn đồ lại vô dụng như vậy. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không chỉ làm tổn thất danh dự của Lưu Phúc Sinh mà sợ rằng cũng gây ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn, sẽ khiến cho không ít khách hàng vì chuyện ngày hôm nay mà lo lắng đến vấn đề an ninh của khách sạn.

“Không sao, thực lực của đối phương thật sự rất mạnh, anh không phải là đối thủ của bọn chúng cũng rất bình thường. Huống hồ, tôi cũng không sao, anh cũng không cần tự trách mình.”

Chu Dương xua tay, thản nhiên nói.

“Anh Chu, tôi…”

Lưu Phúc Sinh đang muốn nói tiếp.

Nhưng Chu Dương lại thẳng thừng ngắt lời.

“Bây giờ tôi còn có chuyện, thời gian gấp gáp nên không nói nhiều với anh nữa, anh cũng không cần tự trách mình, tôi sẽ nói với giám đốc các anh chuyện ngày hôm nay, anh không cần phải lo lắng.”

“Chúng ta đi thôi.”

Nói xong, ba người Chu Dương, Thẩm Bích Quân và Diệp Phương cùng nhau đi ra ngoài.

Còn Lưu Phúc Sinh nhìn bóng lưng của ba người, biểu cảm hết sức phức tạp.

Có điều, nghĩ đến lời của Chu Dương lúc nãy, sắc mặt Lưu Phúc Sinh cũng dễ nhìn hơn mấy phần.

Chu Dương nói sẽ kể lại với giám đốc chuyện ngày hôm nay, vậy thì giám đốc có lẽ không đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ta.

Trong lòng thoải mái hơn nhiều, Lưu Phúc Sinh cũng tham gia vào đội ngũ bảo vệ dọn dẹp đại sảnh.

Suy cho cùng, thân là đội trưởng đội bảo vệ, cũng cần phải làm mẫu một chút.



Ba người Chu Dương, Thẩm Bích Quân và Diệp Phương cùng nhau xuất phát, Chu Dương với tư cách tài xế, trong tình huống cấp bách, anh lái xe nhanh như gió.

Hơn nữa, bây giờ còn sớm, lưu lượng giao thông ra vào trêи đường không nhiều, cho nên cũng không có gì nguy hiểm.

Bảy rưỡi, ba người Chu Dương đã đến lối ra vào trêи làn đường cao tốc.

Ba người họ xuống xe, đã nhìn thấy hai chiếc xe khác từ từ tiến đến.

Ánh mắt của Chu Dương liếc thấy chị Dương ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, trêи chiếc xe đầu tiên.

“May quá, vừa kịp lúc, bọn họ đến rồi, chúng ta qua đó đi.”

Chu Dương cười nói, sau đó đi thẳng về phía trước.

———————–
Bình Luận (0)
Comment