Chàng Rể Đại Gia

Chương 709



Chương 709: Gây khó dễ

Với tư cách là tổng giám đốc bộ phận thương mại, Từ Phàm nên biết nhiều tin tức, thậm chí, những chuyện Thẩm Bích Quân nói phải do Từ Phàm thông báo cho cô ấy mới đúng.

Mà Từ Phàm bây giờ thật sự sững sờ, nhìn ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, bỗng nhiên chân tay hơi luống cuống.

Vừa nãy hắn còn đang nghĩ, nếu Thẩm Bích Quân chất vấn mình, thì mình trực tiếp thừa nhận là xong, như vậy may ra cô ấy có thể tha bổng cho mình, bản thân mới có con đường sống.

Tuy nhiên, Từ Phàm không ngờ rằng, lúc hắn đã sẵn sàng chủ động đứng lên thừa nhận, những gì Thẩm Bích Quân nói lại không phải là chuyện của hắn.

Lúc đó, Từ Phàm cảm thấy bản thân mình như vừa trèo một phát từ dưới địa ngục lên thiên đường, trong lòng đột nhiên trải qua một cơn hồi hộp như sống sót sau tai nạn.

Từ Phàm vốn dĩ không quan tâm đến chuyện tám trong số chín cửa hàng ở quận Phổ Đà gì đó bị người ta đoạt lấy mà Thẩm Bích Quân vừa nói.

So với tiền đồ của bản thân, những thứ này có là gì, không đáng đề cập đến.

Tuy nhiên, Từ Phàm chưa kịp vui mừng, liền có người lôi kéo sự chú ý của mọi người vào hắn một lần nữa.

Thấy ánh mắt của mọi người hướng về mình, Từ Phàm sững sờ tại chỗ.

Bây giờ hắn đột nhiên nhớ ra, chuyện mà Thẩm Bích Quân vừa nói có liên quan trực tiếp đến bộ phận thương mại.

Trong số chín cửa hàng ở quận Phổ Đà, đã có tám cửa hàng bị người khác cướp mất…

Từ Phàm nhớ lại lời của Thẩm Bích Quân, trong lòng càng hoảng sợ.

Vừa nãy hắn cho rằng những lời của Thẩm Bích Quân căn bản không là gì, chỉ cần không có liên quan đến mình là được.

Nhưng bây giờ xem ra đâu phải là không liên quan, rõ ràng là rất mật thiết.

Chín cửa hàng đó ở quận Phổ Đà có vị trí gì chứ?

Đó chính là nơi quan trọng hàng đầu trong toàn bộ tình hình chung của công ty Danh Dương, tuyệt đối không được phép sai sót.

Chuyện đó liên quan chặt chẽ tới kế hoạch lâu dài của công ty Danh Dương tạo chỗ đứng ở Đông Hải, mở rộng toàn bộ thị trường trong nước, cuối cùng tiến quân vào thị trường quốc tế.

Lúc này, Từ Phàm căn bản không dám tin vào tai của mình, hắn đã nghe thấy những gì?

Thẩm Bích Quân đường đường là chủ tịch của công ty nói rằng, tám trong số chín cửa hàng đó đã bị người ta giành lấy.

Mà một tổng giám đốc của bộ phận thương mại như hắn lại không hề biết chuyện này, bây giờ, còn là lần đầu tiên hắn nghe thấy tin tức như vậy.

Nếu như không phải Thẩm Bích Quân triệu tập nhiều quản lý cấp cao để thảo luận vấn đề, Từ Phàm vốn dĩ không biết sự việc này.

Từ Phàm ngỡ ngàng, hắn muốn nói gì đó, nhưng vừa định mở miệng nói lại không biết phải nói gì.

Hắn có thể nói gì chứ?

Hắn căn bản không hề biết toàn bộ tình hình.

Vừa nãy lúc Thẩm Bích Quân giải thích tình hình, hắn hoàn toàn không chú ý lắng nghe.

Bỗng nhiên, Từ Phàm cảm thấy cuống họng khô khan, giống như có lửa đốt hừng hực ở bên trong.

Từng ánh mắt dò hỏi khiến Từ Phàm cảm thấy mình như đang đứng trong đống lửa, bị ngọn lửa thiêu đốt, mồ hôi ướt đẫm lưng, sắc mặt tái nhợt, cơ thể khẽ run lên bần bật…

“Từ Phàm, anh sao vậy?”

Dường như nhận ra Từ Phàm có gì đó bất thường, có người khẽ hỏi.

Chỉ hỏi hắn một chút tình hình thôi, sao lại giống như đổ bệnh nặng, cứ như sắp chết đến nơi vậy.

“Đúng vậy, Từ Phàm, anh không sao chứ?”

“Đúng vậy, trước đây thấy anh cũng bình thường mà, chúng tôi chỉ hỏi thăm tình hình thôi, anh mau nói đi, nếu không, để những người đó đạt được mục đích thì chúng ta có thể thất bại hoàn toàn trong việc bố trí ở quận Phổ Đà.”

“Phải đó, Từ Phàm, đừng kéo dài trì hoãn nữa, mau nói đi.”



Mọi người hối thúc không ngừng.

Bây giờ, cho dù Từ Phàm là tổng giám đốc của bộ phận thương mại, một trong những quản lý cấp cao của công ty Danh Dương, cho dù nhìn hắn giống như bị bệnh nặng, sắp chết đến nơi.

Nhưng đối mặt với toàn bộ lợi ích trước mắt của công ty Danh Dương, những điều đó căn bản chẳng là gì cả.

Chỉ cần Từ Phàm giải thích cho mọi người tình hình hắn biết, cho dù có bị bệnh nặng, hay sắp chết, công ty cũng sẽ có cơ chế bảo vệ thích hợp, không để Từ Phàm có quá nhiều lo lắng về sau.

“Từ Phàm?”

Thẩm Bích Quân cũng nhìn Từ Phàm.

Với tư cách là người đứng đầu của bộ phận thương mại, có lẽ hắn phải hiểu rất rõ tình hình tất cả cửa hàng ở trong thành phố Đông Hải, dù sao đó cũng là chức trách của hắn.

Nhưng bây giờ, lúc các quản lý cấp cao khác chất vấn, Từ Phàm lại không nói được gì, hơn nữa còn có thái độ kì lạ.

Điều này không khỏi khiến Thẩm Bích Quân kinh ngạc.

Phải biết rằng, trước đây Thẩm Bích Quân từng nói với Chu Dương, quản lý cấp cao của công ty có lẽ đã biết một số tình hình, quản lý cấp cao của công ty nói ở đây đang ám chỉ Từ Phàm.

Bây giờ xem ra, Từ Phàm không hề biết.

“Thẩm tổng, tôi không rõ lắm, chuyện này, tôi…”

Từ Phàm úp úp mở mở, phát hiện mình căn bản không thể trốn tránh, chỉ có thể nói sự thật.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng làm việc đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Phàm với ánh mắt kinh ngạc.

Đùa gì vậy?

Từ Phàm đường đường là tổng giám đốc của bộ phận thương mại, mà ngay cả tin tức như vậy cũng không biết.

Phải biết rằng, đây chính là chức trách công việc của hắn.

“Từ Phàm, anh không biết gì sao? Đùa kiểu gì vậy?”

“Đúng vậy, Từ Phàm, đây là chức trách của anh, bây giờ anh lại nói với chúng tôi anh không biết?”

“Từ Phàm, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy, tôi thấy hay là anh đừng làm chức vụ tổng giám đốc của bộ phận thương mại nữa.”



Khi mọi người định thần lại, đột nhiên nổi giận, lần lượt chỉ trích Từ Phàm.

Tình hình trước mắt đối với mọi người mà nói, có thể là một thách thức rất lớn và là áp lực nghiêm trọng.

Nếu như bọn họ xử lý tốt, lần này công ty Danh Dương không chỉ bước qua được nguy hiểm, mà còn có thể tiến thêm một bước.

Tuy nhiên, nếu như xử lí không tốt, để đối phương chiếm được cửa hàng còn lại của quận Phổ Đà, vậy thì công ty Danh Dương rất khó gia nhập thị trường ở quận Phổ Đà lần nữa.

Điều này là một trở ngại rất lớn đối với sự phát triển sau này của công ty Danh Dương.

Còn bây giờ, Từ Phàm trở thành cái lỗ thoát nước để mọi người giải tỏa áp lực.

Sắc mặt Từ Phàm chuyển từ trắng sang đỏ, xấu hổ ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn vẫn là sự tức giận.

Hắn đường đường là tổng giám đốc của bộ phận thương mại, sao có thể nắm rõ tất cả mọi tình hình ở mỗi cửa hàng được.

Đây chẳng phải là việc mà cấp dưới phải làm sao, xảy ra vấn đề, hắn mới ra mặt.

Từ Phàm biết, lúc này bản thân không thể lên tiếng phản kháng, bằng không, chắc chắn sẽ có người nắm được thóp không chịu buông, nhất định sẽ kéo theo nhiều vấn đề hơn nữa.

Đến lúc đó, Từ Phàm mới thực sự không còn đường lui.

“Thẩm tổng, nếu Từ Phàm không biết, tôi thấy cứ cách chức tổng giám đốc bộ phận thương mại của anh ta đi, anh ta không còn thích hợp vị trí đó nữa rồi.”

Đột nhiên, một phó chủ tịch thường vụ của công ty lạnh lùng nói.

Vị phó chủ tịch thường vụ này mới vào công ty nửa năm trước.

Nói chính xác hơn, người này là do Thẩm Bích Quân đích thân tuyển vào.

Thường Hạo tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng ở nước M, làm việc tại nước M mười năm, vừa về nước, có kinh nghiệm phong phú trong ngành mỹ phẩm.

Vì mối bất hòa với chủ tịch công ty cũ, nên hắn bỏ đi trong sự tức giận.

Sau đó mới được Thẩm Bích Quân đưa về công ty.

———————-
Bình Luận (0)
Comment