Chàng Rể Đại Gia

Chương 887

Khó khăn lắm bà Tạ mới cảm thấy mình có cùng đẳng cấp với đám người cao quý kia, có thể bước vào một nơi như Thúy Hồ Cư. Lúc lòng tự tin của bà ta bị thổi phồng lên, sao bà ta có thể chịu được bị người khác sỉ nhục?

“Cậu là ai! Dám ăn nói vô lễ với tôi như vậy, cậu không biết tôi là người của Tạ gia à!”

Bà Tạ chỉ vào hai người thanh niên kia hét lên.

Trước đây Tạ gia chỉ là gia đình bình thường, tuy Tạ Linh Ngọc mở công ty, cuộc sống trong nhà khá tốt.

Nhưng họ cũng chỉ được coi là có cuộc sống khá giả hơn mấy người dân bình thường khác, hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với những thứ như gia tộc.

Trong mắt bà Tạ, thế gia đã là sự tồn tại đỉnh cao ở thành phố Đông Hải.

Tạ gia cũng sắp trở thành thế gia, bà ta cũng sắp trở thành người phụ nữ đứng trêи đỉnh cao ở thành phố Đông Hải.

Ít nhất bà ta cũng ngang hàng với tất cả nhân vật lớn ở thành phố Đông Hải, sao lại dễ dàng để người khác nhục mạ bà ta như vậy?

Thế nên bà ta không hề sợ hãi mà oán hận lại.

“Tạ gia? Là gì vậy?”, khuôn mặt người thanh niên bị bà ta mắng lộ vẻ nghi hoặc nhìn hai người đi cùng bên cạnh mình: “Các anh đã nghe nói đến gia tộc này chưa?”

“Chưa hề nghe”, hai người đi cùng cũng lắc đầu nói.

Vốn dĩ còn tưởng bà Tạ sẽ giới thiệu về gia tộc mình, Tạ gia nói sao cũng là một thế gia gì đó, nhưng lúc này mọi người đều chưa từng nghe đến gia tộc này nên chuyện này lại trở thành trò cười.

Gương mặt Tạ Linh Ngọc đỏ ửng, cô chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy.

Cô vừa định ngăn bà Tạ để bà ta đừng nói nữa nhưng không kịp.

Bà Tạ trở nên hung hăng, càng ngạo mạn nói: “Chưa từng nghe nói đến Tạ gia chỉ có thể là vì các người ngu dốt thôi!”

“Tôi không biết các cậu có thân phận gì nhưng Tạ gia chúng tôi sắp trở thành thế gia rồi, tôi khuyên các người nên tôn trọng tôi một chút”.

“Nếu các người cũng là con cháu thế gia, vậy thì xem như chúng ta ngang nhau về địa vị, các người cũng nên tôn trọng tôi một chút”.

“Nhưng nếu các người không phải là người trong các gia tộc thế gia, đến lúc Tạ gia chúng tôi trở thành thế gia rồi, chắc chắn cũng sẽ cho các người đẹp mặt!”

Lời này của bà Tạ đầy tự tin, bởi vì với bà ta, sự thật là vậy.

Nhưng người khác nghe bà ta nói vậy thì cười đến sái quai hàm.

“Thì ra là một gia tộc nhỏ chưa được xem là thế gia!”

“Thật không biết ai cho bà can đảm la lối om sòm ở đây”.

Người thanh niên đó đi đến trước mặt bà Tạ, hắn giả vờ sợ hãi: “Bà nói sau khi gia tộc các người trở thành thế gia, bà sẽ cho tôi đẹp mặt à?”

“Tôi sợ thật đấy, nếu đã như vậy thì có phải tôi nên ngăn cản không cho các người trở thành thế gia không?”

Bỗng nhiên hắn khẽ biến sắc, hung hăng tát bà Tạ một cái, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho tôi!”

“Đúng là không biết trời cao đất dày, một thế gia nhỏ nhoi không tính là thứ gì cũng dám đe dọa tôi à?”

Người thanh niên nói rồi lại vả cho bà Tạ một bạt tai.

Dù sao trong mắt hắn, Tạ gia đúng là gia tộc nhỏ nhoi không chịu nổi một đòn, đánh bật Tạ gia hoàn toàn không tốn chút sức lực nào, tất nhiên hắn sẽ ra tay không nhân từ.

Lúc này Tạ Linh Ngọc đã không nhịn được nữa.

Mặc dù cô rất ghét mẹ mình nhưng dù sao đó cũng là mẹ của cô, cô không thể trơ mắt ra nhìn mẹ mình bị đánh.

“Này cậu, mẹ tôi lần đầu đến Thúy Hồ Cư nên không biết nhiều phép tắc xã giao, mong cậu bỏ qua cho”.

“Hơn nữa vốn dĩ cũng là cậu ăn nói vô lễ trước, chuyện này cứ thế này thôi, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cậu”.

Tạ Linh Ngọc nói rất đúng mực.

Quả thật chuyện này là người thanh niên không đúng trước.

Nói sao thì mặc dù bà Tạ không giữ ý tứ mà la lối ở đây nhưng hành vi này cùng lắm chỉ gọi là không có tố chất thôi, cũng chẳng đắc tội với ai.

Mà người thanh niên lại mắng thẳng vào mặt bà Tạ một câu kẻ ngốc.

Hơn nữa còn đánh bà Tạ, lại thêm Tạ Linh Ngọc còn xin lỗi hắn, chuyện này dừng ở đây cũng không quá đáng.

Nhưng trêи đời này đều phải xem nắm tay ai cứng hơn, chứ không phải ai nói đạo lý giỏi hơn.

“Nếu tôi nói không thì sao?”

Người thanh niên đùa giỡn hỏi Tạ Linh Ngọc.

Ban đầu hắn không chú ý đến Tạ Linh Ngọc, chỉ đơn thuần muốn bắt nạt bà Tạ một chút thôi.

Dù sao thấy một người thích giả vờ có năng lực hơn người, ai mà chẳng muốn bắt nạt một chút.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Linh Ngọc, hắn bỗng thay đổi ý định.

Tạ Linh Ngọc này quả thật rất xinh đẹp!

Người thanh niên chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy!

Vốn dĩ hắn chỉ muốn bắt nạt bà Tạ nhưng bây giờ hắn muốn nhân cơ hội này thưởng thức Tạ Linh Ngọc một chút!

“Cô nói xin lỗi thay bà ta nhưng tôi không chấp nhận, các người làm sao đây?”

Người thanh niên vẻ mặt thèm muốn nói.

Sắc mặt Tạ Linh Ngọc lập tức trở nên lạnh lùng: “Cậu bạn, tôi thấy giữa chúng ta không có thù hận gì”.

“Chuyện này cậu nói muốn thế nào? Chúng tôi có thể bồi thường như nào?”

“Bồi thường? Cô thấy tôi giống người thiếu tiền lắm sao?”, người thanh niên cười mỉa nói.

Bà Tạ ở một bên cũng hét lên: “Linh Ngọc, con nói cái gì vậy, dựa vào cái gì phải bồi thường cho hắn”.

“Hắn đánh mẹ một bạt tai, cũng phải là hắn bồi thường cho chúng ta chứ!”

“Nếu không đợi bác cả con quay lại, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”

“Chậc chậc, cô xem đi, mẹ cô cũng chẳng muốn giải quyết cho yên lành mà? Người đẹp, cô thấy nên giải quyết thế nào?”

Vẻ mặt giễu cợt càng hiện rõ trêи khuôn mặt của người thanh niên.

Vẻ giễu cợt này không khác gì đang nhằm vào bà Tạ.

Con gái mình đã nhận ra tình thế không ổn, muốn giải quyết chuyện này, thế nhưng người mẹ gây ra chuyện này còn muốn ngăn cản con gái giải quyết chuyện này trong êm đềm.

Nhưng như vậy lại là chuyện tốt với người thanh niên này.

Bởi vì như vậy hắn mới có lý do để ép buộc Tạ Linh Ngọc.

“Mẹ cô lại muốn ăn miểng trả miếng với tôi, sao tôi có thể buông tha chuyện này dễ dàng vậy được!”

Người thanh niên nói.

“Hừ, tôi đúng là muốn ăn miếng trả miếng với cậu đấy, nếu thức thời thì cậu nên xin lỗi tôi!”

Bà Tạ không nghe ra người khác đang chế giễu bà ta, còn ở đó hung hăng đe dọa.

Tạ Linh Ngọc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cô muốn xin lỗi đối phương để giải quyết cho xong chuyện này, nhưng không biết thế nào mà bà Tạ cứ đứng bên cạnh làm cho mọi chuyện thêm hỗn loạn!

“Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không, chuyện không như mẹ nghĩ đâu!”

Tạ Linh Ngọc hơi bất lực nhìn mẹ mình.

Lúc này đúng lúc bác cả Tạ gia bước vào.

Mặc dù ông ta không biết Tạ Linh Ngọc và Chu Dương nhưng ông ta lại quen với bà Tạ.

Vì thế ông ta bước đến: “Tôi là tộc trưởng Tạ gia, xảy ra chuyện gì sao?”

Sau khi nhìn thấy bác cả Tạ gia, ánh mắt người thanh niên này cũng lóe lên tia nghiêm túc, người này xem ra cũng có chút dáng vẻ của người trong đại gia tộc.

Tất nhiên cũng chỉ có vậy thôi, mọi thứ còn phải xem thực lực thế nào nữa.
Bình Luận (0)
Comment