Chàng Rể Đào Hoa

Chương 111

Chương 111: Ông nội, ông không đùa với cháu chứ?

Dương Chí Văn nghe ba điều đáng ngờ nhằm vào mình mà Trần Hoàng Thiên vừa nói, nổi trận lôi đình: “Mày cố ý hãm hại tao!” “Đầu tiên, người muốn mưu sát Ninh Vân, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể xác định được đường đi của cô ta, cần gì phải là người quen với cô ta?” “Thứ hai, tạo kết bạn với đám cậu Chu là vì bị mày đuổi ra khỏi tập đoàn nhà họ Dương, tao muốn ôm đùi bọn họ, sau đó tự làm ra sự nghiệp, mày là kẻ thù của bọn họ, cũng là kẻ thù của tao, bọn tao có kẻ thù chung, kết bạn với nhau có gì đáng ngờ?” “Cuối cùng, tao đã từng trộm xăng xe, nhưng cả nước không chỉ có mình làm trộm xăng xe, tại sao mày lại nói là xăng của Porsche Panamera lại bị tao trộm?” “Tao muốn có chứng cứ, mày đừng nghi ngờ không có căn cứ, mày có thể nghi ngờ tao nhưng không thể vu khống tao, trừ phi mày có chứng cứ xác thực chứng minh là tao làm!”

Anh ta nói rất đúng, nước miếng bay tán loạn, rõ ràng đã nghĩ ra được lý do giải vây cho bản thân từ trước. “Chí Văn nói rất đúng” Dương Chấn Kỷ nghiệm mặt nói: “Chí Văn là cháu trai tôi, con người nó như thế nào, chẳng lẽ tôi không biết? Tôi dám vỗ ngực cam đoan với cậu, nó không dám làm chuyện táng tận lương tâm này đầu! Huống hồ nó lấy đầu ra b công nghệ cao như thế này, có thể khiển xe đụng vào Porsche Cayenne là xe vận tải phát nổ ngay? “Nó không phải sát thủ, không lấy mấy thứ kia ra được, hơn nữa nó cũng không có tiền mời sát thủ chuyên nghiệp như thế!”

Ông ta cũng để ý đến vụ án mưu sát này, sáng nay ông ta còn đến cảnh cục để hỏi tiến triển, dù gì thì chuyện này cũng liên quan đến sự an toàn của cháu gái mình, mà sự phát triển của tập đoàn nhà họ Dương còn phải dựa vào cháu gái, ông ta cũng rất muốn tìm ra được hung thủ sau màn thật nhanh, để cuộc sống của cháu gái an toàn, nên mới đi đến cục cảnh sát tìm hiểu. Do b công nghệ cao nên xe tài mới phát nổ, chỉ có sát thủ chuyên nghiệp mới có, ở thành phố như thế này không thể mua được.

Cho nên ông ta càng xác định Dương Chí Văn không liên quan gì đến vụ án mưu sát này.

Ông ta còn lẳng lặng tra xét tài khoản của Dương Chí Văn và ba mẹ anh ta, không có giao dịch khả nghi nào, mời sát thủ là phải cần tiền, không có tiền thì mới kiểu gì? “Bỏ đi.” Trần Hoàng Thiên xua tay nói: “Bây giờ tôi không có chứng cứ, cũng không muốn đấu võ mồm lãng phí với các người, nhưng tôi nói cho các người biết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra chứng cứ! Đến lúc đó nếu thật sự do Dương Chí Văn làm, nhất định tôi sẽ bắt anh ta trả cái giá thật đắt!”

Anh tin chắc rằng Dương Chí Văn có tham dự mưu sát, bất kể bọn họ giải thích như thế nào, anh cũng không bác bỏ dự đoán này. “Được!”

Dương Chấn Kỷ nói lời chính nghĩa: “Nếu cậu có thể tìm ra chứng cứ chứng minh là nó làm, tôi sẽ làm thịt nó trước mặt cậu!”

Dương Chí Văn nghe vậy, run lên. “Tên vô dụng chết tiệt này, không thể để nó còn sống được. rất nguy hiểm, lỡ như nó tìm được chứng cứ, mình tiêu chắc rồi!” Trong lòng anh ta thầm nói. “Được.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Nhớ kỹ lời ông nói, đến lúc đó đừng có mà rút tay về!”

Giọng điệu của Trần Hoàng Thiên khiến Dương Chấn Kỷ khó chịu trong lòng, nhưng vẫn cố nén xuống, quát to: “Còn đứng đó làm gì, mau về nhà đi!” “Cháu bị chém một nhát uổng phí rồi?” Dương Chí Văn không cam lòng.

Dương Chấn Kỷ trợn trắng mắt: “Báo cảnh sát thì cháu không cho, đánh thì cháu không đánh lại cậu ta, ông cho cháu chém lại một nhát, cháu dám không?” “Được, cháu đi ngay”

Dương Chí Văn đầu có cái gan đó, ôm cánh tay chạy đi, còn không quên nói: “Mau đi thôi các cậu, tránh để con chó điên kia lại lấy dao chém các người!” Dứt lời, anh ta chạy khỏi đại sảnh nhanh như chớp đầu tiên, đám người Chu Tử Hào cũng chạy theo sát. “Tôi đến đây là vì muốn nói cho các người biết, Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đã chết, sau này các người đừng trêu vào đám nhà giàu đó, không ngờ bọn họ lại đến cửa, còn bị chém trúng, tương lai mai này các người tự cầu phúc đi, tôi không lo được!”

Dứt lời, ông ta chắp tay tức giận thở hổn hển, bỏ đi. “Chú Lưu, đóng cửa, bà Lưu, lau vết máu trên sàn, sau đó tiếp tục ăn cơm.” Trần Hoàng Thiên dặn dò. “Tức no luôn rồi, ăn cơm cái rắm gì nữa!”

Lý Tú Lam lập tức văng tục: “Do chuyện tốt mày làm cả đấy! Không bắt hung thủ mà lại đắc tội cả đám cậu ấm đó, tiếp theo chúng nó sẽ trả thù nhà chúng ta điên cuồng, tạo mặc kệ mày chết, nếu mày hại chết con gái tao, tao băm mày ra cho chó ăn!” “Tức chết mất. Rước một đứa con rể tai tinh như thế, đúng là gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”

Nói xong, bà ta đóng cửa phòng cái “rầm” thật mạnh. “Gây rối cho em rồi.” Mặt mày Trần Hoàng Thiên đầy vẻ xin lỗi. “Không có.” Dương Ninh Vân lắc đầu cười nói: “Do bọn họ gian xảo, nhưng em tin chắc rằng Dương Chí Văn có tham gia. Em cho rằng hung thủ là do đám người Chu Tử Hào tìm, vì bọn họ có tiền, có thể tìm được sát thủ chuyên nghiệp. Dương Chí Văn cung cấp tuyến đường cho bọn họ, cũng trộm xăng đi. Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của em, trong lòng chúng ta biết rõ là được, sau này không có chứng cứ thì không nhắc đến chuyện này!” “Được.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Chúng ta ăn cơm tiếp đi.” Dương Ninh Vân “ừ” một tiếng, quay lại bàn ăn cơm tiếp. “Đáng chết! Thằng ở rể đó rất đáng chết! Lần trước đá vào chỗ hiểm của con tao, lần này lại cứa cổ con tao, coi khinh Chu Minh Đạo này không biết cáu à?”

Sau khi nghe con trai Chu Tử Hào kể lại, tài phiệt số một Chu Minh Đạo ở Đông Quan tức giận vô cùng, đập mạnh lên bàn. “Ba, không thể để yên chuyện này như vậy được, nhất định nó phải chết!” Chu Tử Hào thở hồng hộc mà nói. “Nó phải chết” Chu Minh Đạo cũng giận không tả xiết, nói: “Dennis và Andrew đã từng là lính đánh thuê, chắc chắn sẽ biết một tổ chức như thế, con bảo hai người bọn họ liên lạc tìm vài sát thủ chuyên nghiệp xử lý thắng oắt kia di!”

Được thưa ba

Chu Tử Hào quay người đi.

Cùng lúc đó ở nhà họ Dương. “Ông nội, hai vợ chồng Dương Ninh Vân rất đáng giận, hai người bọn họ cố ý mượn án mưu sát để tiêu diệt cháu, sau này mới có thể chiếm lấy cả tập đoàn nhà họ Dương đó ông nội!” Dương Chí Văn tỏ ra ấm ức. “Đúng vậy đó ba, con cảm thấy hai vợ chồng Dương Ninh Vân đang thử thách giới hạn của chúng ta, nếu cứ bỏ qua như thế, sau này chắc chắn bọn họ sẽ càng ra tay nặng nề, cho rằng chúng ta không thể rời khỏi bọn họ, đến lúc đó bọn họ còn dám ép vua thoái vị, ép ba giao quyền chủ tịch ra!” Bác cả thêm mắm dặm muối. “Anh cả nói có lý lắm, tên vô dụng Trần Hoàng Thiên kia cực kỳ nghèo, nó yêu nhất là tiền, nếu lợi nhuận của tập đoàn nhà họ Dương nhiều, chắc chắn nó sẽ xúi Dương Ninh Vân ép vua thoái vị, ba không thể không để phòng được!” Chú cũng châm đầu vào lửa.

Dương Chấn Kỷ im lặng.

Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Ngày mai ba đi tìm luật sư làm di chúc, giao quyền cổ phần và chủ tịch cho Chí Văn, nếu bọn họ dặm ép vua thoái vị, ba cũng sẽ chiến đấu với bọn họ đến cùng, bất chấp bộ xương già nua này, đến lúc đó các con lấy di chúc ra, khống chế tập đoàn nhà họ Dương. “Nếu hai vợ chồng bọn nó không ép vua thoái vị, thì chờ đến khi ba không còn mới lấy di chúc ra, để tránh tương lai tập đoàn nhà họ Dương bị người ta đổi thành tập đoàn Trần Thị.

Dương Chí Văn vừa nghe là vui ngay: “Ông nội, đúng là ông anh minh quá, nếu bọn chúng dám làm vậy, cháu sẽ không mặc kệ ông, cùng lắm thì cháu cũng liều mạng với bọn nó!” “Cháu không thể liều mạng” Dương Chấn Kỷ nghiêm túc nói: “Em họ cháu còn nhỏ, nếu cháu liều mạng mà có chuyện gì không hay xảy ra, là thỏa ý nguyện của bạn nó còn gì. Dương Chấn Kỷ nói. “Ông nội.” Dương Chí Văn ôm đùi Dương Chấn Kỷ khóc to. “Ha ha. Dương Chấn Kỷ xoa đầu chó của Dương Chí Văn: “Ông nội còn chưa chết, khóc gì chứ, mau đứng lên” “Vâng.” Dương Chí Văn lau nước mắt, lòng nói: “Chờ mình lấy được di chúc rồi, phải làm ông nội đi trước một bước, bây giờ không cho mình khóc, đến ngày đó, ông nội sẽ không biết mình đau lòng nhiều đến mức nào.”

Rạng sáng, nhà họ Thạch.

Ông nội! Cháu đã về rồi!”

Thạch Giang Hoành vui sướng phấn chấn gõ cửa phòng Thạch Thanh Sơn.

Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, Thạch Thanh Sơn kinh ngạc nói: “Sao cháu về nhanh thế?” “Ha ha!” Thạch Giang Hoành cười nói: “Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ chết rồi, cháu muốn về báo thù gấp nên đã mua vé máy bay đắt tiền quay về trong ngày!” “Vừa về đến đây, cháu biết đám người cậu Chu đi tìm thằng kia báo thù, ai ngờ lại bị chém, vốn là cháu muốn đi thăm cậu Chu nhưng vẫn về thăm ông nội trước!” “Bây giờ gặp được rồi, ông nội ngủ đi, cháu đi tìm cậu Chu.

Nói xong, anh ta quay người chạy xuống lầu. “Cháu về đây!” Thạch Thanh Sơn bỗng gọi lại. “Có chuyện gì ư ông nội? Thạch Giang Hoành quay đầu hỏi.

Thạch Thanh Sơn gằn từng chữ: “Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ chưa chết, là Triệu Công và Âm Dương sư chết” “Cái gì?”

Thạch Giang Hoành nghe xong, cả người ngẩn ra, mặt đầy vẻ khó tin, đúng là không thể tin được vào tai mình. “Ông nội, ông không đùa cháu chứ? Không phải Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đã chết ư? Sao lại biến thành Triệu sư phụ và Âm Dương sự chết?”

Bình Luận (0)
Comment