Chàng Rể Đào Hoa

Chương 139

*Ly miêu hoàn Thái tử” được biết tới là vụ đại án nổi tiếng bậc nhất Trung Quốc, thể hiện những mưu mô thậm hiểm kinh người chốn cung đình. Theo dân gian và phim ảnh, vụ án này về sau được Bao Công phá giải, trở thành, một trong những kỳ tích phá án của Bao đại nhân.

Lời kia vừa thốt ra, mấy người Dương Ninh Vân theo tiếng nhìn lại thì thấy một đám đàn ông trung niên bụng phê mập mạp và một đám quý bà nhà giàu mặc đồ xa xỉ, trên mặt nở nụ cười trêu tức đi vào.

Nhìn lướt qua, Dương Ninh Vân nhận ra vài bóng dáng quen thuộc trong số những người đàn ông trung niên mập map.

Chu Minh Đạo nhà giàu số một.

Tổng giám đốc tập đoàn Hành Cương Ngụy Đông

Sơn!

Tổng giám đốc công ty cổ phần Hằng Đạt Diệp Minh Trường!

Đây đều là những nhân vật cấp đại lão nghe nhiều nên quen trong thương giới ở Đông Quan.

Mà những người này không phải ai khác, chính là ba của đám Chu Tử Hào, Ngụy Thiếu Hưng, Diệp Phùng.

Đi cùng họ còn có một đoàn cảnh sát áp giải hai người da den.

Mà hai người da đen này chính là Dennis và Andrew.

Cùng với sự xuất hiện của những người này và lời Chu Minh Đạo, lúc này Dương Ninh Vân đã biết họ muốn làm gì, lập tức bất mãn nói: “Các người là muốn ly miêu tráo thái tử, dùng hai người này đổi con các người lại ư?” “Láo xược!”

Ngụy Đông Sơn quát lên: “Dương Ninh Vân, nói chuyện phải chú ý một chút. Sao lại nói là ly miêu trảo thái tử? Cuộc ám sát này vốn là do Dennis và Andrew bày ra. Hai người họ đã tự thủ với cảnh sát, cậu Chu và con chúng tôi chỉ là bị hai người họ lừa mà thôi.” “Bây giờ hai người họ chủ động quy án, cậu Chu và đám con trai chúng tôi nên được vô tội thả ra, sao lại là ly miêu tráo thái tử chứ? Chẳng lẽ cậu Chu nhà chúng tôi và con trai của họ đổ oan cho hai người này à?” “Đúng đó!” Diệp Minh Trường nói: “Con tôi và cậu Chu bọn họ nào đâu có quen lính đánh thuế? Mà hai người này thì từ lính đánh thuê ra. Hai linh đánh thuê kia chính là do hai người họ gọi tới!” “Là họ tìm lính đánh thuê, điều này có lẽ tôi không thể phủ nhận. Nhưng chắc chắn là con của các người trả tiền cho hai người họ mời lính đánh thuê. Nếu không thì hai người họ làm gì có lý do gì để giết tôi và Trần Hoàng Thiên!” Tâm trạng Dương Ninh Vân đẩy phẫn nộ, phản bác. “Hừ!”

Chu Minh Đạo hừ nói: “Đây là lời nói một phía của cô mà thôi. Hai người họ đã nhận tội rồi. Là do lần trước tới nhà cô bị chồng cô đánh cho nên mới ôm hận trong lòng, mới hai lính đánh thuê nảy muốn mạng của cô và chồng cô, không liên quan tới con chúng tôi.”

Dương Ninh Vân nghe thế thì dở khóc dở cười, gào lên: “Vậy bản ghi âm này là sao?” “Ha ha.” Chu Minh Đạo cười ngượng ngùng “Đoạn ghi âm này là do đám con chúng tôi say rượu nói xằng nói bậy, không đủ để làm bằng chứng. Tôi còn nói với mấy vị tổng giám đốc đây là muốn giết cô đấy. Chẳng lẽ ngày nào đó cô chết thì là do chúng tôi làm?” “Đúng đấy!” Ngụy Đông Sơn nói: “Chúng từng nói giết các cô chẳng qua là lời say rượu nói bậy nhưng không phải do họ làm. Chỉ bằng đoạn ghi âm này không đủ để định tội cho chúng!” “Vậy Diệp Phùng bảo tôi dẫn Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên vào vòng mai phục, các ông nên giải thích như thế nào?” Đường Ngọc Dao tức giận nói. “Con tôi bảo cô mời vợ chồng tổng giám đốc Dương lúc nào?” Vẻ mặt Diệp Minh Trường mù mờ nói: “Lúc chuyện xảy ra, con tôi đang ở nhà. Nó không đi tham gia vào. Kết quả có cảnh sát tới nhà chúng tôi dẫn con trai tôi đi, tôi cũng chẳng hiểu gì?” “Sao có thể như vậy được?” Vẻ mặt Đường Ngọc Dao mờ mịt. “Đúng là chúng tôi bắt được Diệp Phùng ở nhà.” Có một cảnh sát đứng ra: “Từ đoạn ghi âm có thể nghe ra Diệp Phùng có tham gia cho nên chúng tôi bắt anh ta đi chứ không phải là bị bắt ở nơi xảy ra chuyện ” “Chuyện này.” Đường Ngọc Dao lập tức cứng họng.

Nhưng có hiểu ra rất nhanh.

Diệp Phùng gọi điện nói với cô chờ ở Thịnh Vũ Hiện của quán trà Thiên Hương, chờ cô dẫn Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên qua để anh ta xin lỗi hai người họ. Nên cô vui vẻ vô cùng, đi tìm Dương Ninh Vân luôn.

Thực tế theo kế hoạch, vốn Diệp Phùng không dùng tới Thính Vũ Hiện của quán trà Thiên Hương. Chỉ cần có c Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên tới quán trà Thiên Hương, đoảng đoàng hai tiếng là có thể bắn vỡ đầu hai người họ, vậy còn uống trà cái gì? “Tôi hiểu rồi!”

Nghĩ tới đây, Đường Ngọc Dao bằng tình hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cao minh, đúng là cao minh. Lừa tôi đi dẫn dụ Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên còn mình thì không ở đó, tránh thoát được trừng phạt. Buồn cười là tôi còn tín nhiệm anh ta nên không ghi âm lại. Bây giờ tôi có muốn chỉ chứng anh ta cũng không đưa ra được chứng cứ.” “Nói hươu nói vượn cái gì đó?” Diệp Minh Trường bất mãn nói: “Có phải hai người da đen này cho cô tiền, sai cô dẫn dụ vợ chồng tổng giám đốc Dương không?” “Ông nói bậy!”

Đường Ngọc Dao giận dữ nói. “Tôi không quen họ có được không!” “Thật à?”

Diệp Minh Trường cười khẩy, nhìn về phía hai người da đen, dùng tiếng Anh hỏi: “Cô ta nói không quen hai người các anh nhưng hai người lại nói để cô ta dẫn dụ vợ chồng Dương Ninh Vân. Chuyện này là sao?” “Là thế này.” Dennis nói: “Trên tiệc rượu của ông chủ chúng tôi, chúng tôi quen cô ta. Cô ta thấy dáng người hai chúng tôi đẹp, lại vạm vỡ nên quyến rũ chúng tôi. Có điều lúc ấy chúng tôi không đồng ý thỏa mãn nhu cầu của cô ta. Cô ta để lại số điện thoại cho chúng tôi, lúc nào cần thì gọi cô ta. “Buổi sáng tôi gọi cho cô ta, bảo cô ta kêu Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên tới quán trà Thiên Hương, muốn để hai người chúng tôi xin lỗi. Dù sao lần trước là hai chúng tôi tới nhà Dương Ninh Vân muốn đánh Trần Hoàng Thiên.” “Cô ta nhận được điện thoại thì đồng ý, nhưng có một điều kiện là muốn hai chúng tôi thỏa mãn cô ta đã. Tôi nói sau khi chuyện thành công sẽ thỏa mãn cho cô ta. Sau đó cô ta đi tìm Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên.” “Không tin các người kiểm tra điện thoại của cô ta đi. Chắc chắn là có ghi lại tôi gọi cho cô là lúc mười giờ sáng” “Anh.”

Suýt chút nữa thì Đường Ngọc Dao phun một ngụm máu ra, phát điên nói: “Lúc 10 giờ sáng có một số lạ gọi cho tôi. Tôi nghe thì thấy nói tiếng Anh. Tôi hỏi mấy câu là ai nhưng đều trả lời tôi bằng những câu rất buồn nôn. Sau đó tôi cúp luôn, vốn không như anh ta nói. Tôi chưa bao giờ cho anh ta số điện thoại của tôi!” “Cô Đường, thừa nhận đi. Dù sao cũng chính tôi bị cô lừa, thừa nhận cũng không có tội, không cần phải xấu hổ” Dennis nói.

Đường Ngọc Dao: “…”

Tên khốn này, chắc chắn là Diệp Phùng đưa số điện thoại cô cho hắn ta, là họ để lại đường lui cho mình, để hai người da đen này làm bia đỡ đạn. “Không còn gì để nói đúng không?” Diệp Minh Trường cười mỉa, sau đó nói đầy khinh bỉ: “Mắt con tôi đúng là mù, lại đi để ý loại phụ nữ khẩu vị nặng như cô. Sau này không được qua lại với con trai tôi nữa, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.” “Ông..

Đường Ngọc Dao phát điên rồi. Cô đập thẳng túi xách trong tay lên người Diệp Minh Trường. “Đồ khốn nạn!”

Diệp Minh Trường cho cô một cái tát, mắng: “Hại con tôi còn dám đánh tôi. Được rồi, tôi kiện cô tội xâm phạm danh dự của con tôi!”

Đường Ngọc Dao bị đánh cho tỉnh mộng, che mặt, nước mắt rơi lộp độp. “Các người…

Dương Ninh Vân bị tức điên rồi nhưng không nói lại bọn họ, không thể làm gì khác hơn là an ủi Đường Ngọc Dao. “Được rồi, đi ghi chép lại đi.” Có một cảnh sát nói. Sau đó đám người Chu Minh Đạo đắc ý dẫn Dennis và Andrew đi ghi khẩu cung

Khoảng gần một tiếng sau, đám Chu Tử Hào, Ngụy Thiếu Hưng, Diệp Phùng, Dương Chí Văn đều được cởi còng tay, nghênh ngang đi ra. “Con trai, sao rồi?” Lúc này, bác gái cả lập tức chạy tới, kéo tay Dương Chí Văn hỏi.

Dương Chí Văn cười ha hả, nói: “Mẹ, chúng con không sao. Là do Dennis và Andrew làm chứ không phải chúng con. Hai người họ bảo chúng con tới quán cà phê uống cà phê, nói mời chúng con xem kịch vui. Chúng con bị bắt còn mù mờ đó!” “Bây giờ hai người họ nhận tội rồi. Đương nhiên là chúng con vô tội được thả ra.” “Thật tốt quá!” Bác gái cả kích động không thôi. . Truyện Cổ Đại

Dương Ninh Vân lại cả giận nói: “Các người đúng là có đủ bản lĩnh, có thể thoát tội sạch sẽ. Nhưng tôi sẽ không buông tha cho việc tra ra chân tưởng, nhất định sẽ đưa các người ra trước công lý “Ha ha ha!”

Đảm Chu Tử Hào cười ầm ầm đầy thoải mái. “Ninh Vân, đừng ồn ào. Nói cho cùng cô phải cảm ơn chúng tôi. Nếu không phải chúng tôi bị bắt thì hung thủ sẽ không thể nổi lên mặt nước, cô và Trần Hoàng Thiên vẫn có nguy hiểm. Bây giờ hung thủ bị bắt rồi, sau này hai người có thể kê cao gối ngủ rồi.” Dương Chí Văn cười hả dạ. “Anh đừng đắc ý quá sớm!” Dương Ninh Vân phẫn nộ nói: “Tôi không chỉ sẽ tra ra chân tướng việc này mà còn tra ra chân tướng vụ tai nạn xe cộ!” “Ha ha ha” Dương Chí Văn cười sằng sặc: “Vụ tai nạn xe cũng là do Dennis và Andrew bày ra. Hai người họ đã nhận tội rồi, chỉ có họ mới có thể làm được bơm công nghệ cao. Sao chúng tôi có thể làm được?” “Cho nên đừng lãng phí tiền đi mời thám tử, để lại cho con của cô và Trần Hoàng Thiên sau này mua sữa đi.” “Anh…” Mặt Dương Ninh Vân bị tức tới đen thui. “Ha ha ha!”

Đảm Dương Chí Văn cười như điên đầy thích ý, bước nhanh ra ngoài. “Anh đây mời mấy anh, chúng ta đi tắm một cái trước, bỏ đi vận xui trên người. Tối nay tới Sheraton chúc mừng một trận!” Chu Minh rất hào phóng nói. “Được! Tối nay không say không về!”

Một đám cậu ấm dương dương đắc ý đi ra khỏi cục cảnh sát, sau đó lên xe rời đi. “Tức chết tớ! Thật sự là tức chết tớ rồi!”

Dương Ninh Vân tức tới mức giậm chân. Vốn tưởng có thể đưa họ ra công lý, ai ngờ.……

Ngay khi cô đang buồn rầu muốn chết thì một giọng nói bỗng vang lên. “Vợ! Anh đã trở về!”

Cô xoay người nhìn thì thấy Trần Hoàng Thiên chạy vọt vào, cưới hì hì với cô. “Hừ!”

Dương Ninh Vân tức giận, hừ một tiếng, giơ tay định đánh anh nhưng cuối cùng không đánh xuống mà thở hồng hộc nói: “Anh bắt được hung thủ, liều chết đi đưa lính đánh thuê xuất cảnh nhưng hung thủ lại được người ta ly miêu trảo thái tử, đòi ra rồi. Anh phí công bận rộn một chuyển rồi!” “Cái gì?”

Trần Hoàng Thiên vô cùng kinh ngạc: “Hung thủ bị người ta đổi lại rồi?”

Dương Ninh Vân gật đầu, vẻ mặt đầy bực dọc nói chuyện đã xảy ra. “Đáng ghét!”

Trần Hoàng Thiên nghe xong thì cắn răng nghiến lợi “Được rồi, đừng nóng giận, họ đã tới Sheraton chúc mừng rồi. Anh tức giận cũng vô ích. Bình an quay về là tốt rồi, đừng vì tức họ mà hại thân.” Dương Ninh Vân an ủi.

Trần Hoàng Thiên gật đầu, trong lòng thầm nảy sinh quyết tâm. “Dùng chiêu này với anh phải không được lắm. Vậy anh sẽ tới Sheraton, gậy ông đập lưng ông!”

Bình Luận (0)
Comment