Chàng Rể Đào Hoa

Chương 147

Chương 147: Yêu người đẹp không yêu giang sơn!

Muốn vợ hay là muốn Giải trí Hoàng Gia, cái lựa chọn này đối với Trần Hoàng Thiên mà nói, không thể nghi ngờ là chọn cá hay chọn tay gấu.

Một bên là vợ của anh ta, một bên là tài sản lên đến ngàn tỷ, phải chọn một trong hai, ai cũng đều mơ hồ.

Có lẽ ở trong mắt Dương Ninh Vân, anh cũng không phải là người đặc biệt nhất, nhưng trong mắt anh, Dương

Ninh Vân tuyệt đối là quan trọng nhất.

Từ nhỏ đến lớn bị người khác khinh khỉnh, bị người ức hiếp. Chưa hề có người mua quần áo cho anh, cũng không có người ăn sinh nhật cùng anh, Dương Ninh Vân là người đầu tiên.

Cho dù đối với cô, mua quần áo cho anh hay mua bánh gatô, chỉ là bố thí cho anh, nhưng với anh mà nói, những việc kia vô cùng cảm động, không khác với việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Huống chi ba năm qua, anh và Dương Ninh Vân đã trải qua quá nhiều ngọt bùi cay đẳng, thật vất vả mới phát triển đến bây giờ, có thể ôm, hôn, ngẫu nhiên làm một số chuyện mập mờ một chút. Sao anh lại nhẫn tâm đánh mất người phụ nữ này?

Vừa nghĩ tới lựa chọn gia sản lên đến nghìn tỷ, sau này không còn cách nào ôm người phụ nữ kiêu ngạo kia ngủ, anh lập tức thấy đau lòng như bị dao đâm.

Bởi vì anh mà cô đã phải chịu quá nhiều quá nhiều uất ức, anh không làm được chuyện vì tiền mà hy sinh cô, dù cho những số tiền kia đủ để khiến anh đời này tìm rất nhiều rất nhiều phụ nữ, nhưng anh vẫn không đành lòng vì vinh hoa phú quý mà bỏ qua người vợ đã kết tóc ba năm. “Tôi chọn vợ của tôi”

Trần Hoàng Thiên hít sâu một hơi đưa ra lựa chọn. “Chủ tịch, chuyện này chuyện này.”

Hoàng Thiên Tuấn khó mà chấp nhận được lựa chọn Trần Hoàng Thiên, kinh ngạc nói: “Đây là tài sản nghìn tỷ đấy chủ tịch, có số tiền này, muốn tìm bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp cũng đều tìm được, có cần phải vì… “Ngậm miệng!”

Trần Hoàng Thiên quát: “Tôi chỉ cần vợ của tôi bình an vô sự!”

Hoàng Thiên Tuấn: “…”

Anh ta bất mãn vô cùng, một khi Giải trí Hoàng Gia rơi vào tay người Nhật Bản, tất cả cao tầng của Giải trí Hoàng Gia đều phải thay máu, chức giám đốc chi nhánh Đông Quan này của anh ta cũng khó mà giữ được.

Không có núi dựa lớn như Hoàng Gia Entertaiment, sau này ở Đông Quan, Hoàng Thiên Tuấn anh còn mặt mũi gì?

Một tên tổng giám đốc tùy tiện cũng có thể khiến anh ta rời đài.

Nhưng Giải trí Hoàng Gia là của Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Thiên đã quyết định, sao anh có thể ngăn cản được? “Ha ha!”

Mà Matsushita lại thoải mái cười phá lên. “Trần Tuấn, anh có thể yêu người đẹp không yêu giang sơn, điều này ngược lại không vượt quá dự đoán của tôi.” “Khi Đằng Thanh Xã ra tay với hiệp hội Thiên Minh, tôi lập tức sắp xếp người đến bắt vợ của anh, quả nhiên tạo được hiệu quả giữ được ngôi vị hoàng đế ra lệnh cho chư hầu. “Tôi bội phục lựa chọn của anh, cũng phải bội phục một chút mưu lược của tôi, dùng một chiêu này cũng có thể không đánh mà thắng lấy được Giải trí Hoàng Gia. “Ha ha ha!”

Nói đến đây, anh ta lại nhịn không được thoải mái cười to.

Tay Trần Hoàng Thiên nắm chặt đến nỗi ra mồ hôi, thật muốn dùng một quyền đánh chết đồ chó hoang này. Nhưng không còn cách nào khác, Dương Ninh Vân vẫn ở trên tay bọn họ, anh không dám ra tay. “Nói đi, sau đó tôi phải làm thế nào mới có thể để anh thả vợ của tôi ra. Trần Hoàng Thiên nặn một câu giữa hai hàm răng ra, trước tiên cứu vợ ra, Giải trí Hoàng Gia vẫn có hy vọng lấy về. “Rất đơn giản.” Matsushita giang tay ra, chỉ hiệp nghị chuyển nhượng trên bàn trà, nói: “Mang giấy chứng nhận và con dấu của Giải trí Hoàng Gia đến đây, vào hiệp nghị chuyển nhượng, một phần tiền cũng không thể lấy, phối hợp với tôi đem Giải trí Hoàng Gia chuyển cho thương hội Nhật Bản, tôi cũng sẽ bảo người thả vợ anh.” “Dám giở trò gian với tôi, anh chết chắc!” Trần Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho Hứa Minh Hiên, để cô ấy đem giấy chứng nhận và con dấu mang đến đây.

Ký xong hiệp nghị chuyển nhượng, Trần Hoàng Thiên lại phối hợp với bọn họ đến các ban ngành liên quan làm thủ tục chuyển nhượng Giải trí Hoàng Gia.

Khi làm xong tất cả những chuyện này, đã là buổi chiều lúc tan việc. “Bây giờ có thể thả vợ của tôi ra không?” Từ ban ngành liên quan đi ra, Trần Hoàng Thiên tức giận hỏi. “Ha ha!”

Matsushita cười nói: “Anh phải đợi tôi an toàn rời khỏi đây, lúc ấy tôi sẽ bảo người của tôi đưa vợ anh mang về nhà.” “Anh dám giở trò với tôi?” Trần Hoàng Thiên dùng một tay nắm lấy cổ áo của Matsushita: “Thả anh đi, người của anh không mang tôi đi tìm vợ của tôi, tôi đi đâu tìm anh?” “Cho nên, anh nhất định phải tự mình mang tôi đi tìm vợ của tôi, nếu không tôi sẽ không để anh đi!” “Trần Tuấn kia cũng đừng nghĩ tới chuyện cứu vợ” Matsushita buông tay cười nói: “Dù sao hiệp nghị chuyển nhượng đã làm. Trần Tuấn nghĩ không chuyển cũng đã là nước đổ khó hốt, nếu anh giết tôi, Hoàng Gia Entertaiment cũng không còn là của anh, mà tôi chết rồi, vợ anh cũng sẽ chết” “Cho nên, anh nhất định phải nghe theo sắp xếp của tôi vô điều kiện, cũng nhất định phải tin tưởng, thả tôi, đi cùng người của tôi, anh mới có thể tìm vợ anh.” “Bởi vì Giải trí Hoàng Gia đã tới tay, vợ anh đối với chúng tôi mà nói đã mất đi giá trị lợi dụng, sở dĩ tôi muốn anh thả tôi trước, đơn giản chính là sợ anh cứu được vợ anh, rồi giết tôi, vậy coi như tôi chết quá oan.”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, tỉnh táo suy nghĩ lại, cảm thấy có lẽ chuyện cũng không đơn giản như Matsushita nói, tám chín phần là muốn lợi dụng anh đi tìm Dương Ninh Vân, sau đó để anh làm. Chỉ có thể bọn họ mới có thể gối cao không lo.

Cho nên anh cho rằng, trên người Dương Ninh Vân, hơn phân nửa là bị trói cùng thuốc nổ.

Nghĩ đến chuyện này, anh đẩy Matsushita ra, hít sâu một hơi rồi nói: “Anh đi đi, để người mang tôi đi tìm vợ của tôi.”

Không có cách nào khác, dù sao người cũng bị quản chế, cho dù có giết Matsushita, cũng không lấy lại được

Hoàng Gia Entertaiment, mà giết Matsushita, Dương Ninh

Vân cũng sẽ chết, đến lúc đó lại chết cả hai người.

Cho nên, anh chỉ có thể theo sự sắp xếp của

Matsushita. Chờ đến lúc cứu Dương Ninh Vân trở về, dù

Matsushita trốn đến chân trời góc biển, anh cũng tuyệt đối không buông tha “Yosiyosi!”

Matsushita vô cùng vui mừng, để lại một người, lao vụt đến một chiếc xe, vẫn không quên vứt một câu xuống: “Đừng để thuộc hạ của anh tìm tung tích của tôi, bên cạnh tôi thế nhưng có tông sư bảo vệ, bọn anh đi theo dõi, hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ.”

Nói xong, anh ta lên xe, nhanh như chớp rời đi. “Mẹ nó!”

Bọn người Hoàng Thiên Tuấn đều tức giận đến hộc máu, nhưng không còn cách nào khác. “Trần Tuấn. Mời lên xe của tôi, người của anh không thể đi theo, nếu không tôi sẽ không dẫn anh đi tìm vợ anh.” Một người Nhật Bản nói.

Trần Hoàng Thiên còn có thể nói cái gì?

Chỉ có thể nói với bọn người Hứa Minh Hiền và Hoàng Thiên Tuấn: “Quyết định của tôi đã khiến phải mọi người phải chịu oan ức rồi, không muốn phục vụ cho người Nhật Bản thì nghỉ đi, còn nhiều thời gian, sẽ lấy về được.”

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên lên xe, sau đó rời đi. “Haizz!”

Hoàng Thiên Tuấn thở dài một tiếng: “Giải trí Hoàng Gia cứ như vậy trở thành của người khác, cuối cùng xem như vị trí giám đốc chi nhánh Đông Quan của tôi đã mất” “Còn băn khoăn chức tổng giám đốc của anh làm gì, tranh thủ thời gian báo cảnh sát đến bảo vệ chủ tịch quan trọng hơn, nếu như tôi không đoán sai, lần này chủ tịch đi chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.” Hứa Minh Hiền trợn nhìn Hoàng Thiên Tuấn một chút, lấy điện thoại di động ra bấm.

Lúc này, sắc trời đã tối, vùng ngoại ô Đông Quan, bên trong một nhà máy xi măng bị vứt bỏ có một đống lửa. “Các người muốn làm gì? Vì sao lại buộc thuốc nổ trên người tôi? Rốt cuộc các người muốn làm gì?

Dương Ninh Vân bị trói trên khung sắt loang lổ vết rỉ, phần bụng còn bị trói một quả b hẹn giờ, dọa cô sợ đến nỗi khuôn mặt trở nên hoàn toàn trắng bệch. Kêu đến xé họng. “Tổng giám đốc Dương, đừng sợ, chồng cô một lúc nữa sẽ đến cứu cô, nếu như cô chết rồi, anh ta sẽ không có việc. Cô xinh đẹp như vậy, tôi cũng không muốn cô chết, đến lúc đó tôi sẽ mang cô về Nhật Bản, mỗi ngày đều thương trên người cô, để cô hưởng thụ khoái cảm.

Tên Saito đã lửa Dương Ninh Vân ra khỏi tập đoàn nhà họ Dương xấu xa cười nói. Ông ta còn sờ lên gương mặt của Dương Ninh Vân. “Phil

Dương Ninh Vân thở phì phò nhổ nước miếng vào mặt tên Saito. “Baka!”

Saito giận đến tim mặt, hung hăng tát một cái lên mặt Dương Ninh Vân.

Bop!

Dương Ninh Vân bị tát đến lệch mặt trong nháy mắt khuôn mặt của cô đã nhanh chóng sưng đỏ, trên khỏe miệng còn có máu tươi tràn ra, trong đầu vang lên tiếng ong ong. “Lại không trung thực. Bây giờ để tôi làm cô, để chồng cô đến đây xem trực tiếp!”Saito uy hiếp nói. “Hu hu hu…”

Dương Ninh Vân chịu không được khóc òa lên, trong lòng tự nhủ: “Trần Hoàng Thiên, anh đã đắc tội người nào vậy!”

Trong nhất thời, cô hy vọng Trần Hoàng Thiên tới cứu, lại không hy vọng Trần Hoàng Thiên tới cứu, lại không muốn xúc phạm đến người mà Trần Hoàng Thiên đắc tội, cũng hận thủ đoạn hèn hạ của đối thủ, có thể nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô cảm thấy vô cùng tủi thân.

Ước chừng bốn mươi phút sau, một chiếc xe Benz dừng lại bên ngoài nhà máy xi măng bị vứt bỏ. “Trần Tuấn, anh có thể xuống xe rồi, vợ anh đang ở trong nhà máy xi măng, nhưng anh không thể động thủ với tôi, một khi tôi chết, vợ anh cũng sẽ chết.” Người lái xe nói. Trần Hoàng Thiên vì lý do an toàn, cũng lười đi giết người lái xe, lập tức xuống xe, đi đến nhà máy.

Đi chưa được mấy bước, đột nhiên có một giọng nói vang lên. “Tôi ở đây đợi anh rất lâu rồi đấy, Trần Tuấn.”

Bình Luận (0)
Comment