Chàng Rể Đào Hoa

Chương 155

Chương 155: Sự sắp đặt

Tám giờ tối, ở đại sảnh hội sở Giải trí Hoàng Gia.

Dương Chí Văn bây giờ xem như phát đạt rồi, bởi vì ba mẹ anh ta đã giúp Đằng Thanh Xã có được công ty Giải trí Hoàng Gia, vì để bày tỏ sự cảm kích nên tặng cho ba mẹ anh ta 1500 tỷ coi như là phúc lợi. Ngoài ra còn đưa cho Dương Chí Văn thẻ đen của công ty Giải trí Hoàng Gia, tất cả đồ uống đều miễn phí, chỉ việc trả tiền cho mấy em gái là được.

Dương Chí Văn bị Trần Hoàng Thiên đánh đến phát bực liền đến công ty Giải trí Hoàng Gia tìm hai em gái, đang vui vẻ bên ngoài đại sảnh, còn muốn làm chút chuyện vui vẻ bên trong phòng bao.

Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng bao bị mở tung. Một đám thanh niên đi vào. “Ái chà!”

Ngụy Nam Phùng trông thấy kỹ năng linh hoạt kia, lập tức kêu lên: “Người anh em Chí Văn, anh cũng thật biết cách vui vẻ!”

Dương Chí Văn rùng mình một cái, nhanh chóng đứng dậy kéo quần, cười nói: “Mấy anh em đến bất ngờ quả, suýt thì dọa tôi rồi.” “Nào nào nào! Mau ngôi đi.”

Anh ta lên tiếng chào hỏi rồi kêu hai cô gái gọi thêm người nữa. “Này, Chí Văn, mặt anh bị làm sao thế? Bị ai đánh à?” Chu Minh Tâm ngồi bên cạnh Dương Chí Văn phát hiện mặt anh ta bị tím một cục, không khỏi hỏi thăm. “Mẹ kiếp, cứ nhắc đến là tôi lại thấy khó chịu!” Dương Chí Văn tức giận: “Cái tên chó chết Trần Hoàng Thiên đó buổi chiều vừa đến công ty đánh tôi một trận. Cậu ta còn dám đánh mẹ tôi nữa, đúng là tức thật, nếu không phải là tôi không đánh nổi cậu ta thì tôi đã giết cậu ta ngay tức khắc rồi!” “Thật là quá đáng!”

Chu Minh Tâm và những người khác tức giận bất bình. “Đều tại Phương Thanh Vân!” Ngụy Nam Phùng tức giận nói: “Chính cô ta đã vớt Trần Hoàng Thiên lên, nếu không thì còn ai khác có kiên nhẫn mà vớt cậu ta?” “Chắc chắn là cô ta!” Dương Chí Văn tức xì khói: “Mẹ tôi đã hỏi mẹ Dương Ninh Vân rồi, mẹ cô ta nói, bà ta nghe thấy Dương Ninh Vân gọi điện cho Phương Thanh Vân, xem có thể cứu Trần Hoàng Thiên không, vì thế chắc chắn là Phương Thanh Vân vớt cậu ta lên!”

Cả đám người gật đầu, sau đó nhìn sang Chu Minh Tâm.

Chỉ thấy Chu Minh Tâm biểu cảm u ám. “Cậu Chu, Phương Thanh Vân là người phụ nữ trong lòng anh thế nhưng cô ta lại chống đối anh để cứu con chó đó, anh nói xem nên làm thế nào?” Diệp Phùng hỏi. “Tôi còn làm thế nào được.” Chu Minh Tâm buông thống tay.

Tất cả lại im lặng. “Tôi ngược lại lại có cách này.” Ngụy Nam Phùng nói. “Cách gì?” Tất cả đồng thanh.

Ngụy Nam Phùng cười cười, nói: “Thật ra cũng không khó. Dẫn Phương Thanh Vân đến đây sau đó bắt cô ta gọi cho Trần Hoàng Thiên cầu cứu, bây giờ Dương Chí Văn ở công ty Giải trí Hoàng Gia này rất có tiếng nói, để Chí Văn cho mấy tên cao thủ Nhật Bản ở công ty Giải trí Hoàng Gia làm thì không phải là được rồi sao?” “Ý hay!”

Dương Chí Văn cùng những người khác vỗ tay tán thưởng. “Nhưng dù sao thì Phương Thanh Vân cũng là người của tập đoàn Cửu Đỉnh, chúng ta làm như thế, động đến tập đoàn Cửu Đỉnh thì không tốt.” Chu Minh Tâm nói. “Ha ha.” Ngụy Nam Phùng cười gian: “Cho Phương Thanh Vân uống thuốc, sau đó để cậu Chu lên giường với cô ta, quay video lại, cô ta còn dám làm gì nữa?” “Thân là tổng giám đốc của một công ty lớn, cô ta dám không cần thể diện, dám trở mặt với cậu Chu sao?”

Chu Minh Tâm suy nghĩ cẩn thận. Quả thực là có lý. “Vậy thì làm thế nào để dụ Phương Thanh Vân đến đây?” Dương Chí Văn hỏi. “Đơn giản thôi.” Chu Minh Tâm nói: “Gần đây cô ta muốn cầm một mảnh đất để phát triển bất động sản, nhưng một ông chủ không muốn dời nhà máy nên Phương Thanh Vân rất đau đầu. Mọi việc còn lại đều đã thương lượng xong, chỉ có nhà kia là không đồng ý, không thể xây được.” “Chúng ta có thể cho người tìm đến ông chủ kia, cho ông ta một ít lợi ích, để ông ta dẫn Phương Thanh Vân đến đây, không sợ cô ta sẽ không đến.” “ỷ hay!”

Tất cả đều giơ ngón tay cái lên. “Khi nào thì dụ cô ta đến?” Dương Chí Văn hỏi.

Chu Minh Tâm suy nghĩ: “Chọn ngày không bằng gặp ngày. Hôm nay luôn đi, trong số các anh ai có loại thuốc đó?” “Tôi có!” Diệp Phùng nói. “Tốt lắm!” Chu Minh Tâm vui mừng khôn xiết: “Vậy thì tôi đi liên hệ với ông ta

Một giờ sau, tại biệt thự số 1 vịnh Ngân Long.

Phương Thanh Vân ngồi trên ghế tựa, nhìn Trần Hoàng Thiên đang tập võ trên bãi cỏ.

Sau khi nghe điện thoại, cô xoay người hét lớn: “Cậu ba, cậu cùng sư phụ Lý luyện tập cho tốt. Tôi phải tham gia một buổi tiệc xã giao.” “Được, uống ít thôi.” Trần Hoàng Thiên trả lời lại. Khóe miệng Phương Thanh Vân khẽ cong lên, đến bãi đỗ xe lái chiếc Ferrari rời đi.

Hơn nửa giờ sau, cô đến một phòng bao ở công ty Giải trí Hoàng Gia. “Thế nào giám đốc Chu, ông đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” Cô vừa ngồi xuống sofa đã quay sang chào hỏi người đàn ông mập mạp.

Gã mập cười: “Tăng 30 tỷ cho tôi, tôi sẽ bán lại đất cho tập đoàn Cửu Đỉnh các cô.”

Phương Thanh Vân mắt sáng lên.

Mấy hôm trước ông ta còn đòi tăng 90 tỷ mà giờ chỉ còn 30 tỷ ư?

Tuy rằng cô vẫn cảm thấy có chút không đúng, nhưng đối phương đã nhượng bộ như thế rồi, cô cũng sảng khoái đồng ý: “Được, ngày mai ông đến tập đoàn Cửu Đỉnh ký hợp đồng. “Được!” Người đàn ông mập mạp cười ha hạ rồi rót cho Phương Thanh Vân một ly rượu: “Vì hợp tác giữa chúng ta. Cạn ly!” Mặc dù Phương Thanh Vân không muốn uống rượu với ông ta, nhưng vì để ông ta không đổi ý, cô vẫn nâng cốc, cười nhẹ rồi cùng ông ta uống một lỵ.

Kết quả là vừa uống xong một ly liền nghe tiếng vỗ tay bên trong phòng bao.

Chỉ thấy một đám thanh niên từ sau sân khấu đi về phía trước. “Chu Minh Tâm, các cậu đây là có ý gì?” Phương

Thanh Vân nhíu mày, một cảm giác bất an trào dâng trong lòng cô “Ha ha!” Chu Minh Tâm cười: “Đó đương nhiên là sự sắp đặt để dẫn cô đến phim trường rồi. Chuyện cô cứu thằng chó Trần Hoàng Thiên kia làm tôi rất tức giận. “Anh muốn làm gì?” Phương Thanh Vân sắc mặt nhợt nhạt. “Haha!” Chu Minh Tâm cười nói: “Bên trong cốc rượu cô vừa uống ban nãy đã bị tôi bỏ thuốc. Sau khi trúng thuốc không lâu, nhất thoải mái dục tiên dục tử “Nếu cô không muốn phải lên giường thì nghe lời tôi, gọi điện cho Trần Hoàng Thiên đến đây cứu cô, cô mà không gọi thì, ha ha, tôi sẽ lên giường với cô ngay trước mặt anh em ở đây” “Do bi oi!”

Sắc mặt Phương Thanh Vân tái nhợt, lấy điện thoại ra rồi nói: “Tôi gọi, bây giờ tôi sẽ gọi!”

Sư phụ Lý rất lợi hại, cô còn muốn để Trần Hoàng Thiên dẫn sư phụ Lý tới đây cứu mình.

Chu Minh Tâm lập tức giật lấy điện thoại cô, quay số gọi cho Trần Hoàng Thiên mới yên tâm đưa điện thoại cho cô, lại mở loa ngoài.

Điện thoại rung lên hồi lâu mới có người nhấc máy. “Sao vậy Thanh Vân?” Trần Hoàng Thiên hỏi. “Tôi bị Chu Minh Tâm bỏ thuốc, anh mau dẫn người đến đây cứu tôi, công ty giải trí Giải trí Hoàng Gia, phòng bao số 333.” Phương Thanh Vân nói. “Tôi sẽ đến ngay!” “Tút tút tút”

Điện thoại vừa ngắt lập tức bị đám Chu Minh Tâm giật “Ha ha ha!” lấy.

Chu Minh Tâm cùng đám người kia cười lớn: “Cái tên kia chết chắc rồi, đảm bảo cậu ta một đi không trở lại!”

Ngụy Nam Phùng càng cười gian hơn: “Cậu Chu, năm máy quay đều đã mở rồi, không có điểm mù, cậu muốn bắt đầu bây giờ hay đợi thêm?” “Đợi lát nữa đi.” Chu Minh Tâm cười nói: “Đợi Trần Hoàng Thiên đến rồi giết chết cậu ta, lúc đó tâm trạng tôi vui vẻ, cô ta cũng vừa lúc phát tác, đó mới là thời điểm tốt nhất để lên giường với cô ta. “Ha ha ha!”

Tất cả đều lớn tiếng cười, “Đi thôi.” Chu Minh Tâm phất tay: “Chúng ta đi ra ngoài trước, xem thằng chó đó bị đánh chết, còn Phương Thanh Vân thì tạm thời nhất cô ta ở đây để đợi thuốc phát tác” “Được.”

Tất cả đều đồng ý, vừa cười vừa ra bên ngoài, để Phương Thanh Vân một mình bên trong phòng bao.

Bình Luận (0)
Comment