Chàng Rể Đào Hoa

Chương 163

Chương 163: Công ty mới thành lập

Nghe vậy, Dương Ninh Vân vô cùng ngạc nhiên: “Việc ông nội muốn giao cho con và Trần Hoàng Thiên tập đoàn nhà họ Dương để đền bù là thật hay giả vậy ạ?” “Đương nhiên là thật rồi!” Lý Tú Lam mỉm cười nói: “Ông nội con là người biết phân biệt phải trái, đúng sai, biết được việc mẹ của Dương Chí Văn đã khiến cho Trần Hoàng Thiên phải tổn thất cả nghìn tỷ, ông ấy đã rất đau lòng, thậm chí còn đích thân nói với mẹ rằng muốn giao tập đoàn nhà họ Dương lại cho hai con để đền bù tổn thất Dương Ninh Vân cảm thấy vô cùng khó tin.

Chẳng qua cô không hào hứng cho lắm, thay vào đó chỉ nói rằng: “Mẹ, con không muốn nhận, và con nghĩ rằng cả con và Trần Hoàng Thiên cũng sẽ không muốn nhận.” “Gì chứ!” Lý Tú Lam vội lớn tiếng: “Con có biết mẹ đã nỗ lực hy sinh thế nào mới có thể khiến cho ông nội con chịu đưa ra quyết định đấy không hả?” “Mẹ nới cho con biết là vì để hai con tranh giành bồi thường của ông nội, mẹ thậm chí còn bị Dương Chí Văn đánh gần chết, nếu con không cần nó, mẹ sẽ rất giận con!” “Dương Chí Văn đánh mẹ ư?” Dương Ninh Vân vội hỏi, “Còn không phải sao!” Lý Tú Lam nói tiếp: “Nó tát thẳng mặt mẹ mười cái bạt tai, mạnh đến mức khỏe miệng rướm máu, cũng may có ông nội con ra ngăn, không thì chắc mẹ bị nó đánh chết mất!” “Vậy nên, con phải nắm giữ tập đoàn nhà họ Dương trong tay, nếu không mẹ sẽ bị thằng súc sinh kia đánh cho tơi tả mất!” “Dương Chí Văn này thật quá đáng!” Dương Ninh Vân tức đến mức lồng ngực run run, nhưng rất nhanh, cô bất lực nói: “Mẹ, nghe con nói này, Dương Chí Văn đã biến thành chó điên, con lại càng không muốn tiếp quản tập đoàn nhà họ Dương, hiện tại anh ta rất mạnh, với cả một đảm con nhà giàu trộn lẫn nhau nữa, nếu bây giờ con mà tiếp nhận tập đoàn nhà họ Dương, thì anh ta không chỉ muốn con cùng Trần Hoàng Thiên chết đâu, mà còn sẽ muốn mẹ đi theo nữa đấy ạ. “Vậy nên vì an toàn của mọi người, con quyết định sẽ cùng Trần Hoàng Thiên đến gặp ông nội một chốc, nói với ông nội rằng hai chúng con không cần, con chỉ cần sự bình an của mọi người, không muốn trở thành cái gai trong mắt Dương Chí Văn, con thật sự rất sợ anh ta, con không dám tưởng tượng được việc rằng nếu con dám lấy đi tập đoàn nhà họ Dương, anh ta sẽ làm ra những việc đáng sợ đến cỡ nào.” Từ tai nạn giao thông, ám sát bắn tỉa, hay đến cả bắt cóc, cả nhà của Dương Chí Văn đều có thể làm được tất

Khi đấy, Trần Hoàng Thiên là chủ tịch của công ty Giải trí Hoàng Gia mà còn bị trúng chiêu, hiện tại Trần Hoàng Thiên đã mất đi công ty Giải trí Hoàng Gia, mất đi hai trợ thủ đắc lực bên cạnh là Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hổ, cô không nghĩ, mình là đối thủ của Dương Chí Văn, sợ bị tên chó điên này táp. “Thế tập đoàn nhà họ Dương cứ như vậy mà đưa cho Dương Chí Văn sao?” Lý Tú Lam không cam lòng. “Mẹ” Dương Ninh Vân bất lực nói: “Mẹ muốn tiền hay muốn mạng đây? Nếu có nhiều tiền, nhưng đã mất mạng rồi thì sẽ hữu dụng sao?” “Thế con cứ vậy mà sống một cuộc đời nghèo nàn tại họa đấy đi, đã cho con cơ hội rồi mà còn không biết trọng dụng, thật tức chết mẹ mà!”

Tít tít…

Lý Tủ Lam cắt ngang điện thoại.

Dương Ninh Văn bất lực thở dài, lúc này mới phát hiện Trần Hoàng Thiên đã tỉnh. “Sao vậy vợ?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Dương Ninh Vân lập tức kể lại tình huống ban nãy cho

Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên nhẹ ôm cô vào trong lòng, anh nói: “Không cần gì cả, chúng ta có tài chính, có đôi tay, có thể tự mình gầy dựng sự nghiệp mà không cần phải bị người khác kiểm soát “Đúng vậy.” Dương Ninh Vân gật đầu, trên môi khẽ nở nụ cười: “Em biết anh sẽ đồng ý với cách xử lý của em mà, bởi vì trên đời này, chỉ có bố và anh là đối xử tốt với em nhất.

Dứt lời, cô trông hệt như một chú mèo con lười biếng mà chui rúc đầu vào lồng ngực của Trần Hoàng Thiên, cô đang rất hưởng thụ cuộc sống này.

Vốn dĩ cô muốn hỏi Trần Hoàng Thiên, rằng Phương Thanh Vân có thể mang thay hay không, nhưng nếu hỏi, có lẽ Trần Hoàng Thiên cũng không biết, hơn nữa cũng sợ nếu nói ra, sẽ khiến cho Trần Hoàng Thiên thấy rằng cô không thể buông bỏ được chuyện kia mà tự trách bản thân, thế nên cô đã không hỏi mà chỉ chờ một hai tháng sau, xem bụng của Phương Thanh Vân có phản ứng hay không sẽ rõ.

Sau khi ăn sáng xong, mặt trời đã lên cao.

Ăn sáng xong, Trần Hoàng Thiên cùng Dương Ninh Văn lái xe đến nhà của ông nội. “Hai con… sao lại đến đây?”

Người mở cửa chính là bác cả, khi nhìn thấy hai người, trong lòng ông ta có chút sợ hãi, dù sao chuyện Trần Hoàng Thiên mất trắng cả nghìn tỷ cũng liên quan đến ông ta, coi như bản thân có tật giật mình. “Con và Trần Hoàng Thiên không tới để tìm bác tính sổ.” Dương Ninh Vân bình đạm nói tiếp: “Hai chúng con tới để gặp ông nội.

Thứ nhất, tìm ông ta tính sổ cũng chẳng thể lấy lại được mấy nghìn tỷ đã mất, thứ hai, nếu tính sổ sẽ chọc giận đến tên chó điên Dương Chí Văn kia. “À… Bác cả xấu hổ cười cười, ông ta đáp: “Ninh Vân à, ông nội con… Tối hôm qua té ngã, đầu đập xuống đất, sau đó bị trúng gió trên giường” “Cái gì!”

Dương Ninh Vân kinh ngạc: “Ông nội bị ngã vỡ đầu, còn bị trúng gió trên giường nữa ư?” Bác cả khẽ gật đầu.

Dương Ninh Vân cùng Trần Hoàng Thiên thầm liếc nhìn nhau, cả hai đều ngửi thấy được hương vị của âm muu.

Tối hôm qua khi mẹ đến tìm ông nội, ông nội đang rất tốt, ông còn nói rằng sẽ giao tập đoàn nhà họ Dương cho hai người, sang ngày hôm sau đột nhiên trúng gió liệt giường, thật sự quá phản khoa học

Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của bác cả, hai người tiến vào phòng của Dương Chấn Kỷ.

Chỉ thấy Dương Chấn Kỷ đang nằm trên giường, đầu quấn dải băng trắng, miệng mở hờ, phát ra những tiếng khụ khụ yếu ớt.

Thấy người ông luôn uy nghiêm bỗng nhiên trở thành như vậy, trong lòng Dương Ninh Văn chứa trăm ngàn cảm xúc hỗn độn. “Không biết có phải là do Dương Chí Văn vì để ngăn cản ông nội giao tập đoàn nhà họ Dương cho mình cùng Trần Hoàng Thiên, nên mới khiến cho ông nội trở thành như vậy hay không, nếu là vậy, trong lòng ông nội nhất định sẽ rất đau khổ, anh ta là cháu trai đích tôn mà ông nội cưng nhất cơ mà!” Dương Ninh Văn thầm nghĩ trong đầu.

Sau đó cô ngồi vào mép giường, nhẹ giọng nói: “Ông nội, không biết ông có nghe thấy hay không, cảm ơn ý tốt ông đã cho cháu và Trần Hoàng Thiên, nhưng hai chúng cháu không muốn tranh giành với Dương Chí Văn, hai chúng cháu không cần tập đoàn nhà họ Dương, cứ giao nó cho Dương Chí Văn đi ạ, hai chúng cháu chỉ muốn được bình an, không muốn bị sát hại, bắt cóc hay bất cứ tai họa nào cả.”

Những câu nói sau đó, cô là cố ý nói cho bác cả nghe, mong rằng ông ta sẽ nói cho Dương Chí Văn buông tha cô và Trần Hoàng Thiên

HỒ Ồ

Giọng nói của Dương Chấn Kỷ ban đầu vốn như ruồi muỗi kêu, có lẽ sau khi nghe Dương Ninh Vân nói, giọng cũng trở nên to hơn rất nhiều.

Sau khi đã ngồi thật lâu, Dương Ninh Văn mới đứng dậy, cô nhìn về phía bác cả: “Chăm sóc ông nội cho tốt, nếu không có ông nội, sẽ không có tập đoàn nhà họ Dương, cũng sẽ không có mọi người của ngày hôm nay. “Bác hiểu. Bác cả gật đầu: “Con yên tâm, bác sẽ chăm sóc ông nội con thật tốt, so với con, bác còn hiểu rõ hơn con rằng năm ấy ông nội con đã phải chịu bao nhiêu khổ “Vậy là tốt rồi.”

Dương Ninh Vân bình đạm cười, sau đó nắm lấy tay Trần Hoàng Thiên rời đi. “Trần Hoàng Thiên, anh nói xem tại sao ông nội lại ra thành như vậy, có phải do Dương Chí Văn làm hay không?” Trở lại trong xe, Dương Ninh Vân nói ra nghi vấn trong lòng. “Nhất định là anh ta làm” Trần Hoàng Thiên chắc nịch nói: “Nếu anh đoán không sai, hiện tại anh ta hẳn là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Dương

Dương Ninh Vân lập tức gọi điện thoại đến phòng tài vụ của tập đoàn nhà họ Dương.

Rất nhanh, trong điện thoại phát ra giọng nói của tài vụ: “Chủ tịch, Dương Chí Văn đã đưa cho tôi giấy chứng nhận do tòa án cấp, yêu cầu tôi phải thay đổi pháp nhân, giấy chứng nhận nói rằng chủ tịch bị trúng gió không dậy nổi, có phải là thật không a?”

Dương Ninh Vân khẽ hít sâu một hơi: “Là thật” “Hả? Hôm qua anh ta mới kéo cô xuống từ vị trí chủ tịch, hôm nay còn ra tay với cả chủ tịch, thật đáng sợ, chủ tịch à, tôi không muốn làm việc ở tập đoàn nhà họ Dương nữa, tính cuối tháng sẽ từ chức, nếu cô có tìm được việc, thì nhớ giới thiệu tôi với nhé, tôi còn muốn làm cùng công ty với cô đấy” Tài vụ nói.

Dương Ninh Vân mỉm cười: “Cứ chờ điện thoại của tôi, chừng nào tôi cùng chồng mở công ty, nhất định sẽ gọi cho cô.”

Hàn huyện đối câu, Dương Ninh Vân nhanh chóng cúp điện thoại, ngay sau đó tức giận nói: “Ông nội còn chưa chết, nhanh như vậy đã thay đổi pháp nhân, xem ra chắc chắn anh ta là người đã khiến ông nội trở thành như vậy, ông nội đối tốt với anh ta vậy mà cũng ra tay cho được, thật đúng là không bằng cả súc sinh!”

Trần Hoàng Thiên không biết phải nên an ủi cô thế nào, anh chỉ đành phải vuốt vuốt lưng cô. “Trần Hoàng Thiên. Cô nhìn Trần Hoàng Thiên: “Chúng ta đừng làm ăn buôn bán thép nữa, Dương Chí Văn rất khốn nạn, ngay đến cả ông nội mà cũng ra tay được, nếu chúng ta buôn bán thép, tranh làm ăn với anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!”

Trần Hoàng Thiên khẽ cười, anh dịu dàng nói: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, anh không sợ anh ta, ở công ty Giải trí Hoàng Gia có rất nhiều quan chức cấp cao, bọn họ đều có nguồn nhân mạch chặt chẽ bên ngoài, Hoàng Thiên Tuấn đã đi, nhưng anh còn có cả trăm Hoàng Thiên Tuấn khác bên ngoài, nếu Dương Chí Văn còn muốn gây rối, lần này anh sẽ khiến cho anh ta chết thảm “Hơn nữa, tối hôm qua lúc em đang tắm, anh đã cho người đi tìm công ty, và đăng ký công ty, tên là công ty thương mại quốc tế Hoa Tây, em cảm thấy thế nào?”

Tổng giám đốc Chu Hoàng Long của công ty giải trí Hoàng gia vẫn còn ở đây, người của anh ta mạnh không kém Hoàng Thiên Tuấn, có không ít điểm tựa đắc lực, anh sẽ sợ Dương Chí Văn chắc? “Oa!” Dương Ninh Văn vô cùng vui vẻ: “Hoa Tây, Trần

Hoàng Thiên Dương Ninh Vân, em rất thích cái tên này!” “Anh biết em sẽ thích mà.” Trần Hoàng Thiên dịu dàng cười, sau đó lại xe rời đi.

Năm ngày sau.

Công ty thương mại quốc tế Hoa Tây chính thức thành lập, đăng ký tài chính 5 tỷ, kinh doanh trong phạm vi vật liệu thép, nhôm, đồng, cùng các loại vật dụng sinh hoạt khác..

Tin tức vừa mới truyền ra, lập tức gây chấn động cả thành phố Đông Quan.

Trưa hôm đó, tại văn phòng chủ tịch tập đoàn nhà họ Dương. “Không ổn rồi thưa chủ tịch, tập đoàn Cửu Đỉnh, tập đoàn Vinh Hằng, cùng các tập đoàn khác đều yêu cầu muốn chấm dứt hợp đồng với tập đoàn nhà họ Dương, tôi hỏi lý do, họ bảo họ muốn hợp tác cùng công ty thương mại quốc tế Hoa Tây, tôi nói công ty ấy mới thành lập, gì cũng không có, nhưng bọn họ vẫn giữ vững quyết định rằng sẽ chấm dứt hợp đồng với tập đoàn nhà họ Dương Một người phụ nữ xinh đẹp nói. “Chết tiệt!”

Dương Chí Văn giận đến mức tái tím mặt: “Hoa Tây, Trần Hoàng Thiên Dương Ninh Vân, nhất định là hai người bọn họ mở công ty, Trần Hoàng Thiên vậy mà vẫn còn tiền, đây là muốn chống lại với ông đây mà!” “Vậy nên làm sao bây giờ chủ tịch?” Người phụ nữ xinh đẹp hỏi. “Còn có thể làm sao bây giờ? Con đàn bà Dương Ninh Vân này rất ranh mãnh, lúc ấy khi ký hợp đồng, còn bổ sung thêm một câu, chủ tịch tập đoàn nhà họ Dương không phải Dương Ninh Vân, thế nên hai bên đều có quyền ngưng hẳn hợp đồng, hiện tại bọn họ muốn ngưng hẳn, chứng minh rằng bọn họ đã bị Dương Ninh Vân mượn sức, vậy cứ làm theo ý họ, chấm dứt hợp đồng đi.” Dương Chí Văn tức điên nói. “Vâng” Người phụ nữ xinh đẹp xoay lưng. “Chờ một chút. Dương Chí Văn gọi lại, anh ta nói: “Trước khi chấm dứt hợp đồng nhớ nói cho họ rằng, không nên gấp rút ký hợp đồng cùng công ty thương mại quốc tế Hoa Tây, nói rằng Hoa Tây không dùng được lâu, rất nhanh sẽ đóng cửa. “Vâng.” Người phụ nữ xinh đẹp lúc này mới rời đi. “Mẹ nó chứ!”

Dương Chí Văn tức giận chống nạnh hai tay: “Ở thành phố Đông Quan mà còn dám chống đối lại tôi, cũng không nhìn lại bản thân mấy cần mấy lượng, xem tôi khiến các người suy sụp thế nào!”

Anh ta tức giận khoác tây trang, mang ví tiền, cầm chìa khóa xe Bentley đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment