Chàng Rể Đào Hoa

Chương 172

Vịnh Ngân Long, biệt thự số Một. “Đồ đệ, hai thầy trò chúng ta đi qua bên kia nói.

Khi xuống xe, Lý Đức Thành kéo theo Trần Hoàng Thiên đi tới hoa viên của biệt thự, Dương Ninh Vân cùng những người khác cũng tự giác đứng ở bãi đậu xe, từ xa quan sát. “Sư phụ, là thật hay giả vậy. Có khoa trương tới vậy không? Thầy sẽ độ kiếp làm thần tiên sao? Trần Hoàng

Thiên cảm thấy sao mà thần bí quá. Mặc dù anh ấy biết Lý Đức Thành rất giỏi, không chỉ có võ đạo tu vi cao, mà tuổi thọ cũng rất cao. Nhưng việc độ kiếp trở thành thần tiên sao mà thần bí quá. Anh ấy không tin đó là sự thật.

Trên đời này thật sự có tiên nhân sao? “Thầy không có nói đùa với con.

Lý Đức Thành nói một cách nghiêm túc: “Sớm nhất là vào hai mươi năm trước, thầy đã ở trong thần cảnh viên mãn rồi, và vẫn không có cách nào kích hoạt lôi kiếp. “Ngay lúc này, khi thầy vỗ mạnh vào chiếc bàn, đột nhiên thầy lĩnh ngộ được địa tiên chỉ đạo và cảm nhận được tiếng gọi của ông trời. “Vi sư có thể chắc chắn không bao lâu nữa sẽ xảy ra địa tiên lôi kiếp. Mặc dù vi sư có thể chọn không thăng thiên, nhưng thầy không thể không thăng thiên. Bởi vì tại chỗ đó, là nơi mà thầy đã theo đuổi và khao khát cả đời. Chỉ khi độ kiếp thành công thì nó mới mở ra. Nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội khác đi nữa. Cho nên thầy bây giờ phải đi, con có hiểu không?” “Đã hiểu.” Trần Hoàng Thiên gật gật đầu.

Một ông già đã sống hơn trăm tuổi từ lâu đã nhìn thấu thể tục, đầu có còn nhớ thế gian nữa đâu? “Con hiểu được thì tốt.”

Lý Đức Thành vỗ vai Trần Hoàng Thiên nói: “Nếu vi sư độ kiếp thất bại, bị đánh thành tro bay, thì con cũng đừng buồn, cứ coi thầy là một người qua đường trong cuộc đời con.”

Nói đến đây, ông ta lấy ra một cuốn sách cổ có tựa đề “Chân Võ tu luyện quyết” đưa cho Trần Hoàng Thiên nói: “Đây là vào một trăm lẻ tám năm trước, khi vi sư mới mười hai tuổi và lên núi chăn trâu thì gặp được một lão đạo. Lão đạo đó nói rằng cốt cách của thầy rất kỳ diệu, có cội nguồn tâm linh rất lớn nên mới ban quyển bí kíp cho thầy” “Kể từ đó, để hiểu được cuốn sách bí mật này, thầy đã đi khắc nơi tìm thầy để hiểu thêm kiến thức. Cuối cùng thầy cũng đã hiểu được cuốn bí kiếp này khi mới mười sáu tuổi. Rồi tu luyện thành công Chân đạo tu luyện quyết này, thì mới có bản lĩnh như bây giờ. “Cả đời thầy chỉ nhận ba đệ tử. Một người là Chu Kình Thượng, cao thủ số một của đại nội mà con cứu ra. Cậu ấy là đại sư huynh của con, là một người tốt bụng. Mặc dù cậu ấy có thể tu luyện pháp môn này, nhưng tư chật lại khó hạn, khó mà lĩnh ngộ hết được, nên vị sự không có truyền hết tinh túy trong quyển bí kíp này “Nhị sư huynh của con là tộc trưởng của đại gia tộc số một của Lĩnh Nam, tên là Hàn Tiên Thành. Con tuyệt đối đừng để hắn biết thầy truyền cho con bí kíp này. Nếu không hẳn có thể giết con. Thực lực của hắn uy lực còn lớn hơn đại sư huynh của con, thầy không xuống tay được, nếu không thì đã không giữ nó lại trên đời này.” “Nhớ những gì vi sư đã nói với con chưa?”

Nói đến đây, ông ấy nhìn Trần Hoàng Thiên. “Con nhớ rồi sư phụ.” Trần Hoàng Thiên gật đầu hỏi: “Vậy thì tại sao sư phụ lại truyền cuốn bí kíp này cho con a?”

Lý Đức Thành trừng mắt nhìn anh ấy nói: “Mạng của con là rồng ẩn, là kỳ tài hiếm có trăm năm khó tìm. Còn có tư cách để có được cuốn kíp này hơn sư phụ.” “Con có thể vì vợ mà từ bỏ tài sản nghìn tỷ, nhân cách không có gì phải chế. Có thể truyền bí kíp này cho con, thì thầy vô cùng yên tâm “Cảm ơn tấm lòng của sư phụ!” Trần Hoàng Thiên chắp tay cúi đầu. “Đừng hành lễ chi nữa, cất vào đi, giấu trong bụng đừng để người ta nhìn thấy. Kẻo nó bị truyền ra ngoài, gây ra thảm họa chết người. Điền đan của con vẫn chưa được khỏe, tới đây để sư phụ vặn đầu con. “Lý Đức Thành khẩn trương thúc giục.

Trần Hoàng Thiên lập tức vén quần áo lên, quấn quyền bí kíp quanh eo, sau đó kéo quần áo xuống. “Hi hi!”

Lý Đức Thành cười toe toét, lộ ra một ngụm răng vàng, vỗ vỗ vai Trần Hoàng Thiên nói: “Lôi kiếp sắp đến rồi, sư phụ của con cũng sắp rời đi. Thầy hy vọng trong tương lai thầy trò ta sẽ còn gặp lại. Lúc đó, khi vi sư có được thứ gì đó tốt, thì sẽ đưa nó cho thằng nhóc như con!”

Lời nói vừa dứt.

Rầm rầm rầm…

Bầu trời vốn vẫn đầy sao bỗng nổi lên sấm sét.

Ngay sau đó, gió nổi lên, mây đen đè xuống, hiện ra cảnh tượng sấm sét. “Nó thực sự đến kìa!”

Trần Hoàng Thiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. “Ha ha!” Lý Đức Thành cười nói: “Con cho rằng vi sư đùa với con sao, làm sao thầy có thể đùa với con kiểu này được.

Sau đó, ông ấy nhảy dựng lên và bay lên trời, vẫn không quên hét lên: “Ông Tôn, hãy chữa khỏi đan điền cho đệ tử của tôi, đừng để tôi thất vọng!” “Đừng lo lắng, ông Lý, tôi chúc ông may mắn và thành công!” Tôn Hoàng Chánh vẫy tay ra hiệu tạm biệt. “Cám ơn lời nói tốt lành của ông, chúng ta có duyên sẽ gặp lại

Giọng nói của Lý Đức Thành trở nên trống rỗng, vì ông ấy đã bay đến độ cao một nghìn mét.

Nhìn Lý Đức Thành bay càng lúc càng cao, càng ngày càng nhỏ trong tầm mắt của mình, Trần Hoàng Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như bị mất đi thứ gì đó.

Không lâu sau.

Đùng!

Lưới điện rải khắp bầu trời, chiếu sáng bề mặt đất, tia chớp dày đặc đánh vào một điểm trên bầu trời, bầu trời đêm quạt thành ban ngày.

Ngay sau đó!

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Sấm chớp tập trung đánh vào một nơi tới chín lần và kéo dài khoảng một phút. Sau đó thì họ thấy một vòng xoáy đầy màu sắc đột nhiên xuất hiện trên bầu trời mây đen, cảnh tượng tuyệt đẹp. “Cửa tiên đã tới, ông Lý đã độ kiếp thành công và đang đi đến một thế giới khác!”

Tôn Hoàng Chánh ngẩng đầu cười nói.

Phù!

Trần Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt nếu không có thất bại và bị tan thành tro bụi. Có lẽ một ngày nào đó, sư phụ và đệ tử vẫn còn có ngày gặp lại.

Sau vài phút, sấm sét ngừng lại, vòng xoáy biến mất, mây đen cũng biến mất.

Người dân Đông Quan tưởng trời không mưa mà chỉ có sấm sét. Chỉ có Trần Hoàng Thiên và mọi người mới chứng kiến thành công cành một võ gia siêu cường đã độ kiếp thành công và trở thành địa tiên. Ông ấy đi qua cửa tiên và đi đến một thế giới vô danh.

Trần Hoàng Thiên đứng đó vài phút trước khi quay lại bãi đậu xe. “Ông chủ, khi nãy sư phụ anh độ kiếp, bốn chiếc xe đó đã phóng đi rồi. Video cũng đã bị đối phương không nói gì mà tắt mắt” Hứa Minh Hiền đưa điện thoại cho Trần Hoàng Thiên rồi nói.

Đột nhiên, một linh cảm không lành trỗi dậy trong lòng anh.

Lúc nãy, khi vừa mới rời khách sạn Vạn Hào, anh mới phát hiện ra Trần Hoàng Hạo và những người khác đã trốn thoát trong lúc hỗn loạn, Vì sư phụ đang sốt sắng giao việc hậu sự cho anh, nên anh không có thời gian lo liệu. Bây giờ bốn chiếc xe đã phóng đi mà không nói lời nào, hầu hết là Trần Hoàng Thiên đã an toàn, đuổi theo Phương Thanh Vân rồi. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nh*ất

Tiếp theo đó, Trần Hoàng Thiên ngay lập tức gọi vào điện thoại của Phương Thành Vân.

Ngay sau đó, điện thoại được kết nối, nhưng đó không phải là giọng của Phương Thanh Vân, mà là giọng của một người đàn ông. “Cậu ba, có vẻ như anh rất quan tâm đến Phương Thanh Vân nhỉ. Nhưng mà, cho tôi xin lỗi, cậu hai vừa rồi gọi điện cho tôi. Tôi đã bắt gặp Phương Thanh Vân trên đường cao tốc và cô ấy bây giờ đang ở trong tay tôi.

Trái tim của Trần Hoàng Thiên chùng xuống sau khi nghe điều này.

Anh lúc này mới nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp vật chất trong mắt mình.

Tập đoàn Cửu Đỉnh trải rộng khắp cả nước, mạng lưới quan hệ lại rất mạnh, chặn một người trên đường cao tốc là điều quá dễ dàng. “Mấy người muốn làm gì cô ấy?” Trần Hoàng Thiên khó chịu trong ngực hỏi. “Cậu ba, đừng lo lắng, chúng tôi chỉ nhận lệnh của cậu hai để bắt cô ấy, chứ không có làm gì khác hết.” Đầu dây bên kia nói: “Thôi, không nói nhiều với cậu ba nữa, chúng tôi còn phải gửi cô ấy về nhà họ Trần xuyên đêm.

Tút…tút…

Bên kia đầu dây đã dập máy.

Khi thử gọi lại lần nữa, nó đã bị tắt máy. “Mẹ kiếp!”

Trần Hoàng Thiên nghiến răng. “Trần Hoàng Thiên, chủ tịch Phương có chuyện gì sao?” Dương Ninh Vân hỏi.

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Cô ấy bị bắt rồi.”

Sau đó anh nhìn về phía Tôn Hoàng Chính: “Thần y Tôn, ông có quan hệ nào với nhà họ Trần để họ thả Phương Thanh Vân không?”

Tôn Hoàng Chánh lắc đầu: “Khi tôi giúp anh ra, thì có bị một thế lực can ngăn. Thanh Vân nói rằng có thể là ông nội của cậu. Là sư phụ của cậu đã cứu vớt cậu ra. Tôi không có năng lực yêu cầu nhà họ Trần thả Phương Thanh Vân. “Nhưng Phương Thanh Vân không nói với cậu rằng cậu phải tìm cách đưa cô ấy ra ngoài. Tôi đã cứu cậu hai lần vì nể mặt của Phương Thanh Vân. Tìm sư phụ cho cậu cũng là để nể mặt cô ấy” “Tôi biết.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Tôi sẽ không để cô ấy một mình, tôi sẽ gọi điện cho ông nội tôi.” Nói xong, Trần Hoàng Thiên bấm một chuỗi tám con số tám. “Trần Hoàng Thiên, cậu trực tiếp uy hiếp ông nội của mình. Nếu không thả người, thì hiệp hội Thiên Minh chúng tôi sẽ xử đẹp nhà họ Trần của ông ấy” Thẩm Thiên Sang nói.

Trần Hoàng Thiên không nói chuyện, đang chờ ông nội trả lời điện thoại.

Anh ấy biết tính tình của ông nội, cẩn thận thận trọng, nếu không tập đoàn Cửu Đỉnh sẽ không thể có sản nghiệp lớn như vậy.

Bây giờ ông nội đã tắt hết quyền thừa kế của anh, lại còn bắt đi người phụ nữ từng quan hệ với anh nữa. Điều đó cho thấy ông nội không còn sợ ông ngoại mình nữa.

Điện thoại reo lên rất lâu. Cuối cùng, nó đã được kết nối.

Một giọng nói già nua và uy nghiêm phát ra từ bên trong. “Số máy của Đông Quan, không phải là một con số đẹp. Có thể thấy, đây không phải là người điều hành cấp cao ở chi nhánh Đông Quan của tập đoàn Cửu Đỉnh. Nếu tôi đoán không lầm thì là Trần Hoàng Thiên?” “Cháu đây.

Trần Hoàng Thiên nói: “Cháu từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ cầu xin ông. Lần này, cháu xin ông thả Phương Thanh Vân ra được không? Cô ấy là vô tội. Có chuyện gì cứ xông thẳng vào cháu, đừng làm khó cô ấy được không?”

Bình Luận (0)
Comment