Chàng Rể Đào Hoa

Chương 174

Chương 174: Đến nhà họ Trần

Trở lại phòng, Trần Hoàng Thiên lợi dụng lúc Dương Ninh Vân đi tắm, dùng điện thoại di động chụp ảnh rồi lưu vào thư viện ảnh.

Bằng cách này, sẽ thuận tiện khi cầm điện thoại di động đọc khi không có ai, thay vì cầm một cuốn sách để đọc, không dễ để mọi người biết rằng anh có một cuốn sách bí mật.

Bây giờ Dương Ninh Vân đi tắm, cô không mặc quần áo bó sát như trước, mà quấn một chiếc khăn tắm, hai cái xương quai xanh có còn có thể nuôi được cá “Đi tắm đi Trần Hoàng Thiên.”

Dương Ninh Vân cầm lấy máy sấy tóc ra nói.

Trần Hoàng Thiên thuận miệng đáp lại, lập tức đi tắm Khi bước ra, Dương Ninh Vân đã xóa tóc, đang nằm rửa. trên giường, chiếc khăn tắm treo trên mắc áo. “Cô ấy… tối nay không mặc đồ ngủ?”

Trần Hoàng Thiên thầm nói trong lòng.

Mặc dù Dương Ninh Vân đã nói, chỉ cần không vượt qua ranh giới, anh có thể làm bất cứ điều gì với cô. Tuy nhiên, anh coi cô như bảo bối, chỉ cần anh nhớ đến cô là có thể ăn ngủ được. Anh cảm thấy rất hài lòng, nhưng cũng sợ chính mình, sợ sẽ phá vỡ điểm mấu chốt của cô.

Vì vậy, anh chưa bao giờ có hành vi quá đáng với cô, cùng lắm chỉ là hôn cô. “Trần Hoàng Thiên. Lại đây.”

Dương Ninh Vân ra hiệu, lộ ra cánh tay trắng như ngọc, quả nhiên là đến áo lót cũng không mặc.

Ực!

Trần Hoàng Thiên nuốt nước bọt ừng ực, sau đó leo lên giường, xốc chăn bông ra, tầm mắt của Trần Hoàng Thiên bị kích thích mạnh!

Sau ba năm kết hôn, lần đầu tiên anh vẫn được nhìn thấy một Dương Ninh Vân xinh đẹp như vậy.

Nó đẹp đến mức khiến anh nghẹt thở

Vì vậy, anh đã bị choáng váng.

Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên sững sờ ở đó, Dương Ninh Vân Tây vùi đầu nhỏ vào ngực anh, dịu dàng nói: “Em biết, đêm nay tâm tình của anh rất tệ, em không biết làm sao để an ủi anh, điều duy nhất em có thể làm, là làm cho anh hạnh phúc và thích thú một chút” “Cho nên… anh hãy đem hết những gì không thoải mái, hãy trút hết lên người em đi.”

Nói xong, cô chủ động hôn Trần Hoàng Thiên. Trần Hoàng Thiên còn có chút cẩn thận, nhưng cũng không khách sáo với cô.

Sau nửa giờ, Dương Ninh Vân ném bao cao su vào thùng rác, dựa vào vai Trần Hoàng Thiên hỏi: “Anh có thể kể về quá khứ của anh được không?” “Được thôi.”

Trần Hoàng Thiên dịu dàng ôm cô và nói: “Từ lúc anh còn nhỏ, anh chưa bao giờ nhìn thấy cha mẹ mình. Tuy là cậu ba của nhà họ Trần, nhưng ở nhà họ Trần lại không có địa vị ì cả. Cũng không giống như anh chị em anh nuôi chó cưng” “Họ bắt nạt anh, mắng mỏ, thậm chí đánh đập anh. Mỗi khi anh không thể chịu đựng nổi tủi thân, anh đã đến bên ông nội khóc lóc, ông nội nói rằng anh đáng bị như vậy, thậm chí anh còn bị đánh vào mũi, ông nội nói rằng anh xứng đáng. “Sau này anh học được cách mạnh mẽ. Anh không tìm ông ta nữa. Dù có bị đánh đến mức nào, anh cũng thà trốn vào một góc mà khóc còn hơn tìm ai nói chuyện”. “Nhưng khi chú Lưu và mẹ Ngô thấy anh đáng thương, họ thường lén bôi thuốc cho anh, và mẹ Ngô đã bí mật làm cho anh một ít đồ ăn.” “Cho đến khi anh bảy tuổi, Thanh Vân và một số cô gái khác được chọn làm thực tập sinh để làm tổng giám đốc nữ của tập đoàn Cửu Đỉnh. Họ được dẫn đến nhà họ Trần bọn anh để cùng nhau học tập. Cô ấy thấy anh thường xuyên bị bắt nạt và không có ai chơi với anh, vì vậy cô ấy đã nhận chủ động nói chuyện với anh. Cô ấy chơi với anh nên bị chị họ đánh mấy lần, lần nào cô ấy cũng khóc to, mấy ngày liền không dám chơi với anh nữa, nhưng khi sóng gió qua đi, cô ấy lại chơi với anh. “Chính là cô ấy đã cùng anh đi từ thuở thiếu thời đến tuổi thanh xuân mười một năm. Mười tám tuổi, cô ấy bị đưa ra nước ngoài, hai người bọn anh từ đó đứt đoạn liên lạc” “Khi anh hai mươi mốt tuổi, anh họ của anh, Trần Hoàng Hạo, mắng anh là đồ con hoang. Anh ta mắng anh thậm tệ, anh ta nhổ nước bọt vào anh. Anh đã đánh anh ấy và suýt giết anh ấy. Và sau đó anh ấy bị bố mẹ nói với Ông nội. Ông nội vô cùng tức giận nên đã bị bắt và ném ra khỏi nhà họ Trần. Nếu không có ba của cháu đến cứu cháu thi có lẽ cháu đã chết trên đường phố từ lâu rồi.

Nói đến đây, nước mắt của Dương Ninh Vân đã chảy thành hàng.

Mới biết được cuộc đời của Trần Hoàng Thiên lại bị thảm đến vậy, ở nhà họ Trần bất hạnh, ở rể nhà họ Dương cô cũng bất hạnh không kém, không biết Trần Hoàng Thiên đã cố gắng như thế nào. “Vậy thì anh… có thích tổng giám đốc Phương không?”

Dương Ninh Vân Tây lau nước mắt hỏi. Luôn nhạy cảm với loại vấn đề này. “Anh đã từng không xứng đáng để thích một ai đó. Anh và luôn coi Thanh Vân là em gái. Đối xử với cô ấy giống như một người em gái ruột vậy!” “Nhưng tạo hóa trêu người, cuối cùng anh lại làm cô ấy. Nói đến đây, anh tràn ngập sự áy náy, cảm thấy rất có lỗi với Phương Thanh Vân.

Dương Ninh Vân đột nhiên cũng cảm thấy tình cảnh của mình rất xấu hổ,

So với Phương thanh Vân, điều cô làm cho Trần Hoàng Thiên vẫn còn rất ít.

Không những không giúp đỡ anh, thậm chí trước đó còn khinh thường, coi thường anh khiến anh thất thoát tài sản hàng nghìn tỷ đồng.

Mà Phương Thanh Vân, lại làm bạn của anh suốt mười một năm, từ thời thơ ấu đến thiếu nữ đến thanh niên. không những thể lại con chịu đựng rất nhiều, mà cô ấy chưa bao giờ lùi bước, sau khi tới Đông Quan, vẫn có gắng giúp đỡ anh

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu thú nhận: “Em hoàn toàn không xứng làm vợ anh, em không đủ tư cách để anh đối xử tốt với em như vậy, cô ấy… “Vợ à, đừng nói như vậy, em không cần quá nhiều lý do để yêu một người, chỉ cần em không vì tủi thân mà ly hôn anh là được rồi. Em chính là vợ của anh cả đời.” Trần Hoàng Thiên ôm chặt lấy Dương Ninh Vân.

Dương Ninh Vân cảm động hôn Trần Hoàng Thiên một lần nữa.

Hai ngày sau.

Dương Vân Ninh, Trần Hoàng Thiên, Tôn Hoàng Chánh và Chu Hải Long đã cùng nhau đến Đế Đô bằng máy bay. Khi rời sân bay quốc tế Đế Đô, có một chiếc Rolls

Royce đến đón bốn người họ.

Trịnh Vĩnh Minh, tổng giám đốc chi nhánh Royal Entertainment ban đầu của Royal Entertainment, đã đích thân lái xe đến đón, rời sân bay và đến thẳng nhà họ Trần.

Gia tộc họ Trần nằm trên đường vành đai ba. Là một trang viên sang trọng kết hợp giữa người Hoa và phương Tây, có diện tích một trăm ha, ở để đô, khu đất này trị giá hàng chục tỷ đô la.

Xe dừng ở cổng trang viên họ Trần, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân xuống xe nắm tay nhau đi về phía cổng trang viên.

Trần Hoàng Thiên không muốn mang theo Dương Ninh Vân Tây, vì sợ cô buồn, nhưng cô nhất định muốn đi cùng Trần Hoàng Thiên, nói rằng sẽ sống chết có nhau, Trần Hoàng Thiên hiểu tính cách của cô, cho nên anh đã đưa cô đi cùng. “Cậu ba dũng khí đó. Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới, không ngờ chỉ là hai ngày, cậu đã tới.” Một gã râu quai nón hướng bên trong cửa sắt cười nói: “Mời vào

Người đàn ông để râu này là Chu Phi, người đàn ông có một cuộc gọi video với Trần Hoàng Thiên vào đêm hôm đó. “Tam thiếu gia, mời vào. Mở cửa sắt ra, Chu Phi làm một động tác mời vào với nụ cười hân hoan khi có người gặp nạn trên khuôn mặt.

Cũng không thể ngờ, vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên đã đá anh ta một cái, đạp anh ta xuống đất, sau đó cưỡi lên người anh ta, đấm vào mặt anh ta. Hàm răng bị đánh gãy một nửa, sau đó đứng dậy, hung tợn nói: “Tôi đã nói, đừng để cho tôi nhìn thấy anh, nhìn thấy thì anh xong đời rồi, đây chỉ là bắt đầu. Sẽ có lúc anh sẽ pahri chết!”

Trần Hoàng Thiên nói xong, dắt theo Dương Ninh Vân Tây đang kinh ngạc bước vào trong. “Oh SHIT!”

Chu Phi nôn ra một ít đờm máu, bấm một dãy số. “Cậu hai, Trần Hoàng Thiên ở đây, đánh gãy răng của tôi một nửa, anh phải giúp tôi xả giận!”

Anh ta nói một cách hàm hồi. “Đừng lo lắng, tôi sẽ làm cho anh ta khổ sở!”

Có một giọng nói cay độc vang lên trên điện thoại. Rất nhanh. “Trần Hoàng Thiên đã đến nhà họ Trần!”

Họ Trần sôi lên sùng sục, tất cả đều là tiếng nói này. Vài phút sau, trong đại sảnh của một tòa nhà tám tầng kiểu phương Tây của gia tộc họ Trần.

Hơn một trăm thành viên của gia tộc họ Trần đã tụ họp lại, quây quần bên nhau không ngừng. “Cái thứ rác rưởi đáng chết này, dám bắn vào đùi con trai tao, một lát nữa nó vào tôi sẽ lột da nó!” Một phu nhân đeo chuỗi hạt ngọc lớn nghiến răng nghiến lợi. “Chị dâu nói đúng, chúng ta phải quyết liệt dọn dẹp đống rác thải này. Tốt hơn hết là giết nó đi, sau này xem anh ta còn tự phụ như thế nào!”

Những người phụ nữ này là cô và dì của Trần Hoàng

Thiên.

Lúc này, một thanh niên cao lớn tuấn mỹ lắc lắc rượu đỏ trong lỵ, khóe miệng mang theo ý cười: “Đã hơn ba năm không gặp, tôi cũng muốn xem. Cậu ba phế vật này có phải đã đủ lông đủ cánh rồi hay không, mà dám bắn lên đùi cậu hai.” “Tôi cũng tò mò không biết Trần Hoàng Thiên bây giờ điên cuồng như thế nào.

Một số thanh niên cũng đang mong đợi.

Không để bọn họ đợi lâu, Trần Hoàng Thiên cùng

Dương Ninh Vân bước vào đại sảnh.

Có một sự náo động không hề nhỏ! “Nhìn xem! Trần Hoàng Thiên đến rồi!” “Hừ! Thứ rác rưởi này cũng tìm được vợ, khá lắm!” “Ái chà! Đúng là một cô gái thanh tủ, ngoại trừ ngực, cô ấy không lớn bằng Phương Thanh Vân, nhưng dễ thương hơn Phương Thanh Vân nhiều l

Bình Luận (0)
Comment