Chàng Rể Đào Hoa

Chương 177

“Hu?”

Thấy chiếc xe có biển số xe màu trắng kia, ngay cả Trần Hiếu Sinh vẫn luôn lạnh nhạt điềm đạm cũng không nhịn được mà nhưởng mày.

Tay của Trần Hoàng Hạo cũng run một cái, tranh thủ nâng khẩu Desert Eagle lên. Ý của chiếc xe biển trắng kia như thế nào, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ, ở trước mặt những người này mà dám lấy khẩu Desert Eagle ra, chắc chắn là bán mình, kể cả không nổ súng cũng đều coi là có tội. “Hoàng Thiên!”

Lúc này Dương Ninh Vân thừa cơ thoát được người đang giữ cô lại, chạy đến chỗ Trần Hoàng Thiên. Quả nhiên là không ai cản cô lại, rất nhanh cô đã chạy tới bên cạnh Trần Hoàng Thiên, ôm anh vào trong ngực. “Hu hu…”

Thấy Trần Hoàng Thiên bị thương vô cùng nghiêm trọng, cô khóc thành nước mắt, vừa lau vết máu ở khỏe miệng Trần Hoàng Thiên, vừa hỏi han: “Hoàng Thiên, anh sao rồi?” “Khụ khụ…

Trầm Hoàng Thiên họ ra mấy ngụm máu, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng đầy máu, sau đó anh đưa tay sờ gương mặt của Dương Ninh Vân, khó nhọc nói: “Vợ không khóc, mạng chồng em quá rẻ nên Diêm Vương không nhận.”

Dương Ninh Vân căn bản không ngừng khóc được, chỉ muốn ôm Trần Hoàng Thiên thật chặt, sau đó cô quay ra tức giận nói với Dương Chấn Kỳ: “Các người quá độc ác, không xứng làm người nhà của Hoàng Thiên!” “Là nó không xứng làm con cháu của nhà họ Trần!” Bác hai gào thét, sau đó chỉ sang Trần Hoàng Hạo: “Nhìn xem nó đã làm gì với anh hai của nó, cô còn không biết xấu hổ thay nó la hét, đừng tưởng rằng có người tới cứu thì nhà họ Trần không dám bắt các người, nếu còn nói thêm vài câu nữa, các người cũng không thể ra khỏi nhà họ Trần đâu!”

Dương Ninh Vân tức giận cũng chỉ có thể im lặng, trong lòng đầy nỗi oán hận.

Chẳng lẽ chỉ cho phép các người làm như thế với Hoàng Thiên, chứ không cho Hoàng Thiên làm thế với nhà họ Trần các người sao?

Đương nhiên cô cũng không dám nói ra ý nghĩ này, cô sợ sẽ hại Trần Hoàng Thiên.

Lúc này, hai chiếc xe Audi A6 biển trắng dừng lại, có hai ông già bước xuống xe. “Ông chủ, là phó tổng quản đại nội Trương Văn Sơn và đệ nhất cao thủ của đại nội Chu Kình Thượng. Có một ông già đến bên cạnh nói vào tại Trần Hiếu Sinh.

Trần Hiếu Sinh nghe xong, lập tức cười ha ha nói: “Phó tổng quản Trương của đại nội, là ngọn gió nào đưa ông tới đây?”

Người của nhà họ Trần nghe xong mới biết hai người đó là người của đại nội.

Đại nội đơn vị quản lý võ sư, mặc dù nhãn hiệu không lớn, nhưng có thể lực rất lớn. “Ông Trần, tôi và ông Chu đến đây là muốn người của nhà họ Trần.” Phó tổng quản Trương Văn Sơn vừa cười vừa nói. “Ồ!” Trần Hiếu Sinh biết rõ còn cố hỏi: “Không biết phó tổng quản Trương muốn người nào?”

Trong lòng ông ta đang có linh cảm vô cùng mãnh liệt rằng Trần Hoàng Thiên chính là người mà phía đại nội muốn, mà ông ta cũng có linh cảm Trần Hoàng Thiên có thể ra khi ông ta dùng quan hệ để trị tội anh phần lớn là do bên đại nội vớt ra. Trương Văn Sơn cười cười, nói ra ba chữ: “Trần Hoàng

Thiên” “Ha ha.” Sắc mặt của Trần Hiếu Sinh lập tức trở nên khó coi, ông ta nói: “Phó tổng quản Trương, Trần Hoàng Thiên là người của nhà họ Trần chúng tôi, nó hung hăng tàn bạo đánh anh hai của nó, tôi dùng gia pháp dạy dỗ nó, ông muốn đưa nó đi làm gì?”

Ông ta cho rằng đây là đồng hương của Phương Thanh Vân, sau khi có được dượng vương đã đến tìm đại nội để cứu Trần Hoàng Thiên.

Đại nội là đơn vị hội tụ võ sư, khi các võ sư luyện võ khó tránh khỏi việc sẽ bị thương, y thuật của dược vương rất cao siêu, nếu có quan hệ tốt với đại nội thì cũng không phải chuyện lạ. “Gia pháp?”

Chu Kình Thượng nhìn Trần Hoàng Thiên, sau đó lại nhìn sang Trần Hiếu Sinh, lạnh lùng nói: “Gia pháp của nhà họ Trần các người có thể tùy tiện đánh chết người sao?” “Ông Chu, tôi có đánh chết nó à? Nó chết rồi à?” Trần Hiếu Sinh không vui nói.

Chu Kình Thượng chỉ Trần Hoàng Hạo nói: “Vừa rồi anh ta cầm khẩu Desert Eagle chỉ vào Trần Hoàng Thiên, không phải muốn giết cậu ấy thì là gì?” “Nó cầm Desert Eagle đánh vào đùi anh hai của nó, tôi để anh hai nó đánh lại, ông không biết thực hư câu chuyện thì đừng nói lung tung!” Trần Hiếu Sinh lạnh lùng nói, thực lực của cụ ông nhà họ Tiêu mạnh hơn Chu Kình Thượng, mà ông ta cũng chiếm lý, không sợ đại nội. “Mà quản gia của tôi cũng bị nó phế hai chân hai tay, tôi không thể dạy dỗ nó một lần sao?” “Dạy dỗ đến mức này còn chưa đủ à?” Chu Kình Thượng tức giận nói. Ông ta bước ra một bước, khí thế bức người quét sạch xung quanh, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh giảm xuống mười độ, khiến người ở đây không khỏi nổi da gà, có rất nhiều người bị dọa đến mức phải lui lại vài bước.

Ngay cả Trần Hiếu Sinh cũng nuốt nước bọt. “Ông Chu đừng nóng giận”

Trương Văn Sơn cười cười vô vỗ bả vai của Chu Kình Thượng, sau đó nhìn sang Trần Hiếu Sinh, tủm tỉm cười nói: “Ông Trần, chúng ta cùng sống dưới một bầu trời, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đừng khiến tất cả mọi người đều không vui, như thế này đối với tất cả mọi người đều không tốt, cho chúng tôi chút thể diện, để chúng tôi đưa người đi, thế nào?” “Nếu phó tổng quản Trương đã nói vậy thì chúng tôi cũng lùi một bước, ông có thể đưa hai vợ chồng nó đi nhưng cô ta thì phải ở lại.” Trần Hiếu Sinh chỉ về phía Phương Thanh Vân, nếu mang đi tất cả thì không phải ông ta đã thua Trần Hoàng Thiên rồi sao? “Ông muốn giữ Thanh Vân lại làm gì? Cho cá mập ăn sao?” Trần Hoàng Thiên nghiến răng nói.

Trần Hiếu Sinh trợn mắt nói: “Cô ta là người mà nhà họ Trần bồi dưỡng, từ nhỏ cô ta đã chính là tiền của nhà họ

Trần, tao không muốn mày đưa cô ta đi, mày có ý kiến?”

Trần Hoàng Thiên định nói gì đó, nhưng Trương Văn Sơn lại cười nói: “Không có ý kiến. Có thể có ý kiến gì chứ, năng lực của nhà họ Trần không ra gì, nếu chuyện nhà họ Trần muốn đưa một cô gái trẻ tuổi làm mồi cho cá mập ăn truyền ra ngoài thì nhà họ Trần có thể đứng vững được không? Truyền ra ngoài, còn ai muốn hợp tác với nhà họ Trần?”

Nói đến đây, ông ta cười cười nhìn Trần Hiếu Sinh: “Tôi nói có đúng không, ông Trần?” “Phó tổng quản Trương nói rất đúng.” Trần Hiếu Sinh gật gật đầu, trong lòng ông ta đang tự nhủ: “Ông ta đây là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, đúng là một nhân vật lớn có khác” “Cái này đúng nha.” Trần Văn Sơn đập bả vai của Trần Hoàng Thiên, nói: “Đi thôi, con bé kia sẽ không bị đem ra làm mồi cho cá mập đâu. Nếu cậu còn không yên tâm thì về sau vào mỗi ngày lễ Tết tôi đến nhà họ Trần làm khách, nhất định sẽ gặp được con bé.”

Nói xong, ông ta lại nhìn sang Trần Hiếu Sinh: “Ông

Trần sẽ không không chào đón tôi chứ?” “Đâu có đâu có, nếu phó tổng quản Trương rảnh thì lúc nào cũng có thể đến được, cửa của nhà họ Trần sẽ luôn mở rồng chào đón phó tổng quản Trương” Trần Hiếu Sinh nói. “Ha ha!”

Trương Văn Sơn cười nói: “Nghe nói ông Trần thích uống trà, mà trùng hợp là tôi cũng thích uống trà, sau này có rảnh thì tôi sẽ đến tìm ông Trần uống mấy chén ha ha.” “Có thể, không có vấn đề.” Trần Hiếu Sinh ngoài cười nhưng trong không cười, đây chính là giám sát ông ta, không để ông ta xử lý Phương Thanh Vân đây mà.

Trần Hoàng Thiên cũng hiểu ý Trương Văn Sinh, lúc này mới hơi yên tâm, anh nhìn về phía Phương Thanh Vân, thầm thề trong lòng. “Một ngày nào đó tôi sẽ mang cô đi khỏi nhà họ Trần, trả lại cho cô một bầu trời tự do.

Có lẽ Phương Thanh Vân cũng nghe được tiếng lòng của Trần Hoàng Thiên, cô lau đi nước mắt, mặt giãn ra nói: “Cậu ba đi đi, không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi sẽ không có việc gì, anh hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, sớm sinh con với Ninh Vân, trải qua một cuộc sống hạnh phúc, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

Dương Ninh Vân nghe lời này, trong lòng cô vô cùng phức tạp.

Cô ấy thật sự yêu Hoàng Thiên! “Tôi hiểu rồi.” Trần Hoàng Thiên gật gật đầu: “Cô cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.” “Được.” Phương Thanh Vân cười gật gật đầu, sau đó thúc giục Dương Ninh Vân: “Cô mau dẫn cậu ba đi đi, đừng chậm trễ việc trị thương của anh ấy.

Dương Ninh Vân đáp một tiếng Được, sau đó cô vịn Trần Hoàng Thiên đi ra ngoài, họ vừa ra khỏi nhà họ Trần thì được Chu Hoàng Long và giám đốc chi nhánh Hoàng Gia Entertaiment ở thủ đô dìu lên xe. Sau đó họ rời đi. “Ra tay thật nặng, nội tạng đã bị đánh đến mức rách, may là anh, chứ nếu đổi lại là người khác thì không đến mấy ngày sau các chức năng của cơ thể sẽ suy yếu mà chết”

Trên xe, Tôn Hoàng Chánh chẩn mạch cho Trần Hoàng Thiên. “Bọn họ đúng là quá đáng!” Dương Ninh Vân khó nén được sự tức giận trong lòng, khóc thút thít nói: “Tôi cứ nghĩ ông nội tôi đã đủ ác rồi, không nghĩ tới ông nội của Trần

Hoàng Thiên lại.

Nói đến đây, cô đã khóc không thành tiếng.

Trần Hoàng Thiên ôm cô vào lòng, cười khổ nói: “Anh bảo em là đừng đến, em cứ nhất quyết đến, giờ lại lo lắng à?” “Không đến thì em cũng không cảm nhận được nỗi đau khổ mà năm đó anh phải chịu đựng, cũng không biết tổng giám đốc Phương có bao nhiêu sức lực và áp lực để chơi cùng anh nữa” Dương Ninh Vân nói: “Về sau em và tổng giám đốc Phương sẽ mặc kệ ai coi thường anh, ở bên anh. Vĩnh viễn không rời không bỏ.

Trần Hoàng Thiên nghe xong thấy rất vui, cũng rất cảm động. “Thanh Vân đâu? Tôi gọi điện thoại mấy lần cho sự huynh của cậu, có đưa cô ấy ra được không?” Tôn Hoàng Chánh nhíu mày nói. Trần Hoàng Thiên xấu hổ lắc đầu: “Thái độ lão già ấy rất kiên quyết, chỗ dựa cũng cứng rắn, tôi không thể đưa cô ấy ra được” “Haizz!”

Tôn Hoàng Chánh thở dài: “Con bé Thanh Vân này, tên là do tôi đặt cho nó, lúc ba tuổi nó thường đến tiệm thuốc tìm tôi chơi, lúc nào cũng gọi ông ơi ông ơi, nhưng con bé rất ngoan, sao cậu lại nói không đưa nó ra được?” “Nếu có chuyện bất trắc gì xảy ra, thật đáng tiếc cho một đứa bé ngoan. Nói đến đây, ông ấy lại thở dài, “Nếu sư phụ cậu không rời đi thì tốt rồi, người kia mà nổi giận thì ai có thể ngăn cản được chứ!” “Chờ vết thương của tôi lành, tôi sẽ cố gắng tập võ để sớm đưa Thanh Vân ra.” Trần Hoàng Thiên nói. “Bà mẹ nó!”

Tôn Hoàng Chánh cũng rất tức giận, ông ta lấy một cuốn ‘Dược Vương Kinh ra, lật đến giữa quyển, sau đó đưa đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, nói: “Nhân sâm ba trăm năm, tuyết liên một trăm năm, đại hoàng một trăm năm… Ghi lại tên mấy loại dược liệu này đi, sau đó bảo sư huynh cậu xem đại nội có hay không, để tôi luyện Nguyên Khí Đan cho cậu, chỉ cần ba viên là cậu có thể lập tức tung tăng nhảy múa, đan sẽ chữa trị cho cậu, sau đó sớm đưa Thanh Vân ra, tránh việc con bé bị ngược chết ở nhà họ Trần!”

Bình Luận (0)
Comment