Chàng Rể Đào Hoa

Chương 242

Chương 242: Mau đến cứu Dương Hạ

Đường Tuấn Vũ trở nên thích thú, muốn thăm dò xem Dương Ninh Vân có phản ứng gì, nếu như cô không phản kháng lại thì sẽ đưa cô vào phòng tắm.

Lần thăm dò này, Dương Ninh Vân càng không phản kháng, anh ta vui vẻ phản ứng lại, kết quả bị Ngụy Nhật Anh phá hỏng, ngay lập tức sắc mặt anh ta trở nên khó coi. “Dương Hạ các người không ý kiến, cô lại có ý kiến gì chứ?”

Đường Tuấn Vũ khó chịu, hoàn toàn có cảm giác bị gián đoạn trong phòng tân hôn. “Đúng vậy. Bên cạnh có một cô chiêu khinh thường nói: “Còn nói Dương Hạ các người không phải loại phụ nữ tùy tiện, nói cứ như chúng tôi là loại phụ nữ tùy tiện vậy, không phải cô ấy cũng giống chúng tôi, đều không phản kháng sao?” “Vốn dĩ tửu lượng của Dương Hạ chúng tôi không tốt, vừa mới thông qua hải quan, đã có chút say rồi, nếu như không say, cô ấy chắc chắn không để người khác động chạm lung tung vào đùi cô ấy rồi.” Ngụy Nhật Anh khó chịu phản bác lại lời của cô chiêu kia.

Lưu Cẩn khó chịu nói lại: “Cậu chủ Đường đã đưa cho cô ấy hợp đồng mua bán tàu biển năm mươi nghìn tấn, năm mươi tấn đó, trị giá sáu trăm tỷ, Dương Hạ các người ít nhất có thể kiếm được hàng chục nghìn đô la. “Để cô ấy kiếm nhiều tiền như vậy, cậu chủ Đường chạm vào đùi cô ấy thì làm sao?” “Số tiền này nếu như dùng ở chỗ cần thiết nhất, đều có thể chơi hàng trăm mô hình đấu thầu!” “Nhưng mà..

Ngụy Nhật Anh đang muốn nói gì đó, thì Dương Ninh Vân khi men rượu nhẹ bắt đầu ngấm dần kéo tay cô, cười cay đẳng nói: “Nhật Anh, em đi sang bên cạnh hát chút đi, dù sao anh ấy cũng không cần chị rồi, chị chỉ muốn làm ăn buôn bán tốt thôi, kiếm tiền để trả nợ anh ấy, cậu chủ Đường muốn sờ, thì cứ để cho anh ta sờ đi.”

Mặc dù cô đã say đến mất hết lý trí, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, biết là bản thân nếu như không để Đường Tuấn Vũ chạm vào, thì không chỉ có hợp đồng mua bán tàu biển nặng năm mươi nghìn tấn kia với Đường Tuấn Vũ sẽ bị loại bỏ, mà đến cả hai mươi nghìn tấn với Hoàng Hải Tùng sẽ bị mất, thậm chí là hai mươi nghìn tấn với Cao Di, cũng sẽ bị mất.

Càng đáng sợ hơn là, không chỉ chín mươi nghìn tấn hiện tại mà sẽ có hơn chín mươi nghìn tấn trong tương lai, tất cả sẽ bị mất trắng, khó mà để ước tính được số tiền mất trong một năm.

Hết cách, cô chỉ là một người phụ nữ, muốn có chỗ đứng trong giới kinh doanh, kiếm tiền, ăn nên làm ra, thì bắt buộc phải chịu thiệt thòi.

Phụ nữ chịu thiệt thòi, trừ phi là bị đàn ông đùa giỡn, trước kia cô rất để ý, nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian bị giày vò về cả cuộc sống và sự nghiệp, cô không còn để tâm nữa.

Người đàn ông cô yêu, đều có thể không cần cô, đi chơi đùa với người phụ nữ khác, mặc dù cô không làm đến việc đi chơi đùa với người đàn ông khác, nhưng lại bị người đàn ông khác chơi đùa, chỉ cần không phá vỡ giới hạn của cô, vì sự nghiệp, cô có thể chịu đựng và giới thiệu.

Bởi vì cô cũng chỉ có ít vốn này thôi. “Dương Hạ.

Trái tim của Ngụy Nhật Anh chết rồi, Dương Hạ như một bỏ cải trắng tốt như vậy, rồi lại bị con heo rừng bắt đi ư, thật đáng thương mà. “Đều tại anh Trần, là anh ấy chạy đi tìm người phụ nữ khác, làm cho trái tim của Dương Hạ tan nát, thế nên đến chính mình Dương Hạ cũng không còn chân trọng nữa!”

Trong lòng cô đang trách Trần Hoàng Thiên, thậm chí còn muốn gọi điện thoại mắng Trần Hoàng Thiên một trận, nhưng nghĩ đến Trần Hoàng Thiên lúc này, có lẽ đang làm chuyện ấy cùng người phụ nữ nào đó, cũng sẽ không nhận điện thoại cô.

Bởi vì cô nghe nói, khi nam nữ yêu say đắm, cả một ngày hai người sẽ bận đến tối đêm.

Huống hồ Trần Hoàng Thiên đánh nhau giỏi như vậy, thể lực chắc chắn tốt, càng chịu được nhiều. “Nghe thấy không, Dương Hạ các người bảo cô đi hát đi.” Đường Tuấn Vũ nói.

Ngụy Nhật Anh bĩu môi, không muốn rời đi, đứng trên bục hát, cũng không có tâm trạng mà hát, chỉ nhìn chằm chấm Dương Ninh Vân và Đường Tuấn Vũ

Ngụy Nhật Anh vừa đi, Đường Tuấn Vũ liền đặt tay lên đùi được quấn trong tất chân của Dương Ninh Vân, cười nói: “Dương Hạ, thất tình rồi sao?”

Dương Ninh Vân gật đầu, để chân trái lên trên chân phải, không cho Đường Tuấn Vũ chạm vào chỗ giới hạn của cô. Đó là điều mà cô ấy không thể chấp nhận.

Điều cô có thể chấp nhận được, cũng chỉ giới hạn ở đùi. “Anh ấy không cần em nữa rồi, anh ấy chạy đi tìm người phụ nữ khác, từ Đông Quan đến Kim Đô du lịch, lúc chiều tối, em còn nhìn thấy anh ấy và người phụ nữ nào đó đi ra khỏi căn phòng”

Dương Ninh Vân đau khổ nói, cô đã say đến mức mờ mắt, sự tỉnh táo dần dần suy giảm, những lời nói thường ngày sẽ không nói, thì đều thổ lộ hết. “Người đàn ông như vậy cô còn quản anh ta làm gì, cô thấy cậu chủ Đường rất tốt, rất thương xót cô” Hoàng Hải Tùng nói. “Đúng vậy, tôi thấy, cô cũng đừng quan tâm người đàn ông đó nữa, anh ta tìm người phụ nữ chung phòng, thì cô cũng tìm người đàn ông chung phòng, ai sợ ai, xem xem cô có sức quyến rũ, hay là anh ta có sức quyến rũ!” Lưu Cần nói, người phụ nữ đẹp tuyệt vời này, anh ta cũng muốn thử. “Tôi, không thể làm anh ấy khinh rẻ như vậy” Dương Ninh Vân cười chua xót.

Đường Tuấn Vũ cười ha ha, đem một ly rượu đưa cho Dương Ninh Vân: “Nào Dương Hạ, quên hết những chuyện không vui nào, người phụ nữ vẫn phải tự mình làm chuyện lớn, tự mình có thể kiếm tiền, mới có thể không bị kiểm soát bởi người khác, mà tôi, là người cao quý có thể giúp cô kiếm được khoản tiền lớn!”

Dương Ninh Vân nói cảm ơn, rồi nhận lấy ly rượu, cạn lỵ với Đường Tuấn Vũ “Ha ha!” Lưu Cẩn cười nói: “Dương Hạ, tôi rất yêu thích cô, tôi kính có một lỵ, nếu như cô không vừa ý người đàn ông đó, có thể nói với chúng tôi anh ta ở khách sạn nào, chúng tôi có thể giúp cô xử lý anh ta!”

Dương Ninh Vân cười và cạn ly với Lưu Cẩn, uống hết liền nói: “Không cần, anh ấy đánh nhau rất giỏi, mấy người không đánh anh ấy được đâu.”

Mọi người đều không đồng ý.

Chỉ cần người đó không có khả năng đánh nhau như anh Trần, e là, bọn họ chỉ tùy ý sắp người, vài phút là thành tàn phế thôi!

Vốn dĩ Dương Ninh Vân đã say, lại bị những vị công tử này mời hết lỵ này đến ly khác, cô chạy vào phòng tắm nôn hết ra, Ngụy Nhật Anh phải dìu cô đi, Đường Tuấn Vũ và các công tử nói vẫn sớm, còn Dương Ninh Vân vẫn tỉnh táo một chút, sợ về trước thì làm mất lòng mọi người, nên quyết định ngồi lại một lúc.

Kết quả ngồi được một chút, thì cô đã dựa vào ghế số pha ngủ. “Cậu chủ Đường, có cần phải đặt một phòng cho anh, chơi đùa với cô ấy một đêm không?” Lưu Cẩn cười hỏi.

Đường Tuấn Vũ gật đầu.

Sau đó, Lưu Cẩn lấy điện thoại ra, đặt phòng cho Đường Tuấn Vũ. “Hỏng rồi hỏng rồi, bọn họ muốn hại Dương Hạ, mình nên làm gì đây?” Ngụy Nhật anh nghe thấy bọn họ nói chuyện, đột nhiên không biết làm gì.

Vốn dĩ không muốn gọi điện cho Trần Hoàng Thiên, vì ghét cái miệng của anh, nhưng trong tình huống này, ngoài Trần Hoàng Thiên có thể cứu ra, cô thật sự không còn cách nào khác. Sau đó, cô liền chạy vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Trần

Hoàng Thiên. “Ngụy Nhật Anh, có chuyện gì?” Trần Hoàng Thiên nghe điện thoại hỏi.

Ngụy Nhật Anh hổn hển nói: “Anh chỉ chơi đùa phụ nữ, Dương Hạ đều không quan tâm đúng không!”

Trần Hoàng Thiên nghi ngờ: “Ninh Vân, cô ấy làm sao?” “Dương Hạ bàn chuyện làm ăn với người ta, bị một hội cậu ấm chuốc say, bọn họ đã đi đặt phòng, muốn hại Dương Hạ” Ngụy Nhật Anh gấp gáp vừa khóc vừa nói. “Ở đâu, nói nhanh!” Trần Hoàng Thiên cũng gấp gáp. “Câu lạc bộ giải trí Huy Hoàng, phòng bao 666, anh nhanh đến cứu Dương Hạ đi, nếu không thì Dương Hạ sẽ bị làm nhục đó!” Ngụy Nhật Anh thúc giục. “Trước tiên em lấy lý do ngăn cản đi, anh tới luôn đây.”

Bíp bíp…..

Cúp điện thoại, Trần Hoàng Thiên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tổng thống, lên thang máy với tốc độ nhanh nhất, sau đó lao ra khỏi khách sạn, gọi xe, vội vàng nói: “Đi Huy Hoàng, không cần quan tâm đèn đỏ, cứ chạy, báo cho tôi trên Zalo, chuyển cho anh ba trăm triệu.

Anh ta báo cáo sự nghi ngờ cho Zalo, chỉ lái từ từ, sau khi nhận ba trăm triệu, anh ta trực tiếp chạy xe như bay.

Bình Luận (0)
Comment