Chàng Rể Đào Hoa

Chương 244

“Ngụy Nhật Anh!”

Trần Hoàng Thiên hét lên một tiếng trong vô thức, nhưng nhìn thấy quần áo của Ngụy Nhật Anh bị xé giống như bị chó cắn, toàn thân đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, tim Trần Hoàng Thiên chợt trùng xuống. Ngay cả Ngụy Nhật Anh cũng bị chà đạp thành như vậy, vậy thì Dương Tử Hi sếp của Ngụy Nhật Anh chẳng phải sẽ càng thê thảm hơn sao?

Nghĩ đến đây, anh liếc mắt một lượt. Không nhìn thấy bóng dáng Dương Tử Hi, sắc mặt anh ấy đột nhiên u ám đến mức có thể vắt ra nước.

Không cần nghĩ nhiều, nhất định đã bị dẫn đi thuê phòng rồi!

Con mẹ nó mày là ai vậy?”

Trần Hoàng Thiên đang chuẩn bị nổi giận, Lưu Xán hét lên một tiếng, mắng chửi: “Mày muốn chết phải không, dám đạp cửa phòng bao của bọn tao, mày có mấy cái mạng?”

Vốn dĩ Trần Hoàng Thiên đã rất tức giận, nghe thấy câu này đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, anh hét lớn: “ Tao không chỉ đạp cửa, tao còn muốn đạp chết chúng mày!” Dứt lời, anh ấy lao lên như một con hổ. Đột nhiên tấn công. “ Thằng điên! Muốn chết!”

Lưu Xán thả Ngụy Nhật Anh ra, siết chặt hai nắm tay, lập tức xông về phía Trần Hoàng Thiên. “Thằng ranh này chết chắc rồi!”

Hoàng Hùng Phi bỗng nói lớn giống như cười trên nỗi đau của người khác: “Lưu thiếu học võ với ông nội anh ta, tuy rằng không có thiên phú, nhưng cũng rèn luyện được nhiều bản lĩnh, mấy chục thanh niên như chúng ta cũng không đánh lại Lưu thiếu, tôi dám đảm bảo, một quyền của Lưu thiếu cho dù không đánh chết được tên nhãi ranh này, cũng có thể khiến hắn tàn phế!” “ Đó là điều đương nhiên!”

Đám người Cao Dương đều tỏ ra đồng ý với lời nói của Hoàng Hùng Phi.

Đường Tuấn Vũ thậm chí còn hét lên: “ Lưu thiếu, bây giờ tâm trạng tôi đang rất không vui, đánh nát anh ta mua vui cho tôi đi.” “Được thôi!”

Lưu Xán đáp lại, anh ta tiến lại gần Trần Hoàng Thiên cười gắn, đấm mạnh về phía Trần Hoàng Thiên, còn không quên hét lên: “Tiểu tử đi chết đi!”

Không ngờ nằm đấm của hắn ta còn chưa chạm đến Trần Hoàng Thiên, anh ấy đã đạp mạnh vào bụng Lưu Xán, cả người giống như bị xe tông, cong người như con tâm bay lộn ngược ra ngoài, đập vào trên sô pha, bị ghế sô pha bật lại, ngã bổ nhào lên bàn đá cẩm thạch. Làm mấy chai rượu trên bàn đá vỡ lộp bộp, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu. “A!!!”

Oanh oanh yến yến trong phòng bao bị dọa đến mức bịt tai lại và la hét liên tục. “Mẹ kiếp!

Đám người Đường Tuấn Vũ và Cao Dương, cũng bị dọa đến mức bật dậy khỏi sô pha, nhìn Lưu Xán, rồi lại nhìn Trần Hoàng Thiên, cuối cùng ánh mắt tập trung lên người Trần Hoàng Thiên, trong ánh mắt bao gồm nhiều cảm xúc phức tạp có kinh ngạc, có rung động, có hoảng sợ, có cả khó mà tin được.

Hóa ra tên nhóc này, cũng là một người luyện võ “ Ngụy Nhật Anh, cô không sao chứ?”

Trần Hoàng Thiên lập tức đi tới đỡ Ngụy Nhật Anh dậy, cởi áo khoác ngoài bọc lấy cơ thể xinh đẹp như ẩn như hiện của Ngụy Nhật Anh. “Hu hu…”

Tửu lượng của Ngụy Nhật Anh cũng rất tốt, chưa bị chuốc say, vẫn còn rất tỉnh táo, bèn nhào vào lòng Trần Hoàng Thiên khóc lóc: “Anh Hoa, em ngăn không cho bọn chúng mang Dương tổng đi thuê phòng, nhưng không làm gì được. Còn bị bọn chúng ức hiếp thành dạng này, Dương tổng đã bị bọn chúng dẫn đi thuê phòng rồi.

Trần Hoàng Thiên vừa nghe, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ngụy Nhật Anh mấy cái, hét vào mặt đảm người Cao Dương còn đang sửng sốt: “ Bà xã của tạo đầu, dẫn đi thuê phòng ở đâu rồi? Nói cho tao ngay lập tức, nếu không chúng mày phải chết!”

Với tiếng gầm này, Cao Dương và những người khác đã hoàn hồn trở lại. “ Nhóc con, tốt hơn hết mày đừng quá tự phụ, tao nói cho mày biết, tài sản của mấy nhà bọn tao cộng lại đã hơn một nghìn tỉ nhân dân tệ, không phải người mà con mẹ mày có thể đắc tội được!” Hoàng Hùng Phi bước lên hai bước nói với vẻ giả bộ ép bức. “ Không nói đúng không?” Trần Hoàng Thiên híp mắt. “ Hừ!” Hoàng Hùng Phi tiếp tục giả vờ bức bách nói: “ Làm sao, cho rằng có chút võ công tay đấm chân đá là có thể hoành hành ngang ngược ở Ma Đô này à?” “ Mày cũng quá đề cao bản thân rồi, thời đại thay đổi rồi. Đây không phải thời của nắm đấm, mà là thời đại của tiền bạc và quyền lực rồi, đồ ngốc!” ‘Nếu biết điều, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu với bọn tao, sau đó để cho Lưu thiếu đánh đập một trận. Nếu không chỉ cần bọn tao tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, cũng có thể làm cho mày chết rất thê thảm đấy, mày có tin không?”

Trần Hoàng Thiên đã mất hết kiên nhẫn, buông Ngụy Nhật Anh ra, lao về phía Hoàng Hùng Phi như con báo về thức ăn. “ Mày muốn làm gì?” Hoàng Hùng Phi hét lên do sợ hãi. “ Muốn mày chết chứ còn làm gì!” Vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên nhanh chóng vớ được một chai rượu đỏ chưa mở, đập lên đầu Hoàng Hùng Phi.

Choang!

Chai rượu bị đập vỡ, rượu đỏ tuôn ra như máu. “A!”

Hoàng Hùng Phi hét lên ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, gào thét như một con lợn sắp bị giết vậy. Không biết là máu hay là rượu đỏ, chảy ròng ròng từ trên đầu xuống mặt hắn ta. “Ôi trời ơi!” Đường Tuấn Vũ, Cao Dương và những người khác bị dọa đến mức cúc huyệt thắt lại, sắc mặt tái nhợt. Lúc này, Trần Hoàng Thiên nằm tóc Hoàng Hùng Phi, đè đầu hắn ta trên bàn trà, tay còn lại cầm lấy chai rượu đỏ, nghiến rang nghiến lợi nói: ” Nói hay không? “ Tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Cậu tha cho tôi! Tha cho tôi đi mà!” Hoàng Hùng Phi kêu khóc nói. ‘Con mẹ mày vẫn còn không nói!”

Trần Hoàng Thiên không kiên nhẫn phí lời với hắn ta, lại đập một bình rượu nữa lên đầu Hoàng Hùng Phi. Sau đó vứt hắn ta sang một bên, đột nhiên Hoàng Hùng Phi ngay cả kêu khóc cũng không khóc ra tiếng được nữa, co quắp nằm đó như một con chó chết. ừng ực!

Thấy vậy Đường Tuấn Vũ, Cao Dương và những người còn lại hung hăng nuốt nước bọt như muốn nuốt luôn cả lưỡi xuống.

Mẹ kiếp con người này thật tàn nhẫn! “ Các người cũng không nói đúng không?” Trần Hoàng Thiên lại cầm một chai rượu đỏ lên, nói với giọng điệu rét lạnh thấu xương: “ Nếu còn không nói, ông đây sẽ đập từng đứa bọn mày thành chó chết hết!” Nói xong, anh ấy xông về phía Cao Dương. “ Đừng mà! Tôi nói:”

Cao Dương dùng hai tay ôm đầu, gần như hét lên, Trần Hoàng Thiên đột nhiên thu chai đang đập xuống về.

Nói mau!” Trần Hoàng Thiên hét.

Cao Dương sợ hãi nhìn Đường Tuấn Vũ, nói một cách run rẩy: “ Đường thiếu, hảo hán không sợ thiệt trước mặt, hay là… nói cho anh ta đi.”

Đường Tuấn Vũ nuốt nước bọt. Hắn ta cũng biết rõ đạo lý này, vì vậy nói: “ Mày đợi tao gọi một cuộc điện thoại, để người đưa bà xã của mày về đây. “Gọi nhanh!” Trần Hoàng Thiên thúc giục, đá Cao Dương ngã xuống ghế sô pha.

Cơ thể Đường Tuấn Vũ run lên. Ngay lập tức móc điện thoại ra, bấm gọi một dãy số. “ Đường thiếu, có chuyện gì vậy?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nói.

Đường Tuấn Vũ nói một cách gấp gáp: “ Phòng bao ba con sáu, nhanh chóng mang người về đây. Lưu Xán và Hoàng Hùng Phi đã bị đánh tàn phế luôn rồi, nếu không mang người về nữa, bọn tao cũng bị đánh hỏng luôn!” Lời này vừa nói ra, thanh niên bên đầu dây bên kia đầu tiên là ngơ ra sau đó nói một cách giận dữ: “ Mẹ kiếp, đứa nào dám làm loạn ở địa bàn Đỗ gia ta, Đường thiếu anh bảo hắn đợi ở đó, em lập tức dẫn người qua đó đập chết hắn. “Được được được, mày nhanh lên đó!”

Đường Tuấn Vũ lập tức ngắt điện thoại, sau đó tràn ngập ý cười nhìn Trần Hoàng Thiên, nói: “ Cậu yên tâm, người mang bà xã của cậu đi sẽ dẫn bà xã của cậu quay lại, đợi một chút.

Trần Hoàng Thiên nhìn Ngụy Nhật Anh.

Dương tổng bị hắn ta dẫn đi thuê phòng, bản thân hắn ta quay lại, có lẽ là để cho người khác mang đi rồi, hắn ta gọi điện kêu người mang Dương tổng quay lại, chắc sẽ quay lại thôi” Ngụy Nhật Anh nói, vừa rồi cô họ dữ dội, cũng không nghe thấy Đường Tuấn Vũ đưa Dương Tử Hi cho ai, cho rằng Đường Tuấn Vũ có lẽ không dám lấy mạng ra đùa.

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, sau đó đi về phía

Đường Tuấn Vũ. * Cậu muốn làm gì?”

Đường Tuấn Vũ thấy ánh mắt dữ tợn của Trần Hoàng Thiên, bị dọa đến mức chân cũng nhũn ra. “Mày dám thương nhớ vẻ đẹp của vợ tao, dám mang cô ấy đi thuê phòng, lại còn dám đưa cô ấy cho người khác, mày nói xem tao có thể tha cho mày không?” Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên tóm lấy tóc Đường Tuấn Vũ đập vào bàn trà.

Choang!

Máu tươi phun ra.

Đường Tuấn Vũ gào lên thảm thiết: “Sao mày dám làm vậy với sao! Sao mày dám! Ông nội tao là chủ tịch Đường Vạn Hiến của tập đoàn huận Thiên, có tài sản lên đến mấy trăm tỷ, địa vị hiển hách ở Ma Đô, cho dù là Đỗ Văn Mạnh ở Ma Đô thấy ông nội tao cũng phải kêu một tiếng cụ Đường. Mày dám làm vậy với tạo, sẽ chết rất thảm!” “Hóa ra là cháu trai của Đường Vạn Hiền.” Trần Hoàng Thiên mới biết được bối cảnh của Đường Tuấn Vũ. “Sợ rồi?” Đường Tuấn Vũ cười gần nói: “Sợ thì thả tạo ra, nếu không tạo cho mày chết thảm!” “Thả?” Trần Hoàng Thiên cười nhạt: “Dù là ông nội mảy ở đây, tao xử lý mày ngay trước mặt ông ta, ông ta cũng không dám kêu một tiếng. Nếu dám kêu, ngay cả ông ta tạo cũng xử.” “Bớt giả bộ đi! Có gan thì mày thả tạo ra, để tạo kêu ông nội tới, xem ông nội tao làm sao giết mày!” Đường Tuấn Vũ kêu gào. “Được, mày kêu đi, tao xem ông nội mày có dám cứu hay không!” Trần Hoàng Thiên buông tay ra. “Chờ đi! Mẹ nó mày cứ chờ đó cho tao!”

Đường Tuấn Vũ giận không kiềm được mà lấy điện thoại ra, muốn gọi đi.

Đúng vào lúc này, một tiếng gầm vang lên. “Ai con mẹ nó dám gây chuyện trên địa bàn của ông đây, còn dám đánh bạn của ông, không muốn sống rồi đúng không?”

Lời vừa nói ra, đám người Đường Tuấn Vũ và Cao Di nhìn, sắc mặt nhất thời trở nên vui mừng, không hẹn mà cùng hô lên. “Cậu Đỗ đến rồi! Tốt quá! Giúp chúng ta giết chết tên chó Nhật này!”

Bình Luận (0)
Comment