Chàng Rể Đào Hoa

Chương 246

Chương 246: Cuối cùng anh ấy cũng đến!

Đồng thời, ba túi Cửu Hào.

Giang Hào vốn là phải tiếp khách mời, ở đây uống rượu cùng khách hàng, sau khi Dương Vân Ninh bị gã ta cướp từ bên Dương Tuấn Vũ qua đây, gã ta đuổi khách hàng đi với lý do đồng ý hợp tác và ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Chính.

Vì có thể ký được hợp đồng, khách hàng vô cùng tự nguyện đến mời Giang Hào ra chơi, bây giờ Giang Hào đồng ý rồi. Vậy còn uống cái shit gì nữa, thanh toàn cái hóa đơn rồi ra về.

Vì vậy cả phòng bao chỉ còn lại Giang Hào và Dương Vân Ninh.

Giang Hào cầm đến thuốc giải rượu và một cốc nước, dìu Dương Vân Ninh ngồi xuống, bây giờ Dương Vân Ninh mới hồi lại chút tinh thần, không giống như vừa rồi mê man không tỉnh táo. “Cảm ơn anh giám đốc Giang.”

Dương Vân Ninh hồi phục chút ý thức, biết là Giang Hào là người cứu cô từ tay của Dương Tuấn Vũ. Và còn không có làm gì cô, tự đáy lòng nói ra lời cảm ơn. “Chúng ta là bạn bè, huống hồ gì anh còn thích em nhìn thấy em bị người khác chuốc say đem đi khách sạn, anh đương nhiên phải cứu. Đâu cần lời cảm ơn của em” Giang Hào cười ga lăng.

Dương Vân Ninh rất cảm động, nếu như không có Giang Hào, bản thân đã ở trên xe Dương Tuấn Vũ trên đường đến khách sạn rồi chăng?

Tay của Dương Tuấn Vũ luôn không thành thật, bản thận đã say đến không còn làm gì được, nếu như ở trên xe Đường Tuấn Vũ, chỉ sợ đã bị anh ta sờ mó khắp nơi rồi chăng?

Vì vậy cô vô cùng vui mừng khi gặp được Giang Hào. “Đúng rồi Giang Hào” Cô đột nhiên nói: “ Trợ lý của em vẫn còn ở bên phòng bao của Dương Tuấn Vũ, bị bọn chúng đánh và hình như còn cường bạo cô ấy, anh có thể đi cứu cô ấy được không, coi như là em cầu xin anh có được không?”

Giang Hào cười: “Em yên tâm, vừa rồi anh đã phân phó người đi cứu, đã cứu ra rồi, chẳng qua quần áo cô ấy bị xé, anh đã cho người đưa về nhà.”

Thực tế thì Giang Hào không hề biết trợ lý của Dương Vân Ninh ở trong tay đám Dương Tuấn Vũ, là gã ta đã nói dối với Dương Vân Ninh.

Tuy là Dương Tuấn Vũ đã nể mặt gã ta rồi, nhưng thể diện là của cả hai bên,gã ta cướp đi Dương Vân Ninh, đã khiến cho Dương Tuấn Vũ không còn thể diện gì, nếu như còn cứu cả trợ lý của Dương Vân Ninh, sẽ khiến cho Dương Tuấn Vũ tức giận, gây khó dễ cho gã ta sau này.

Vì vậy, gã ta sẽ không đi làm chuyện phí sức.

Huống hồ gì mục đích của gã ta chỉ là Dương Vân Ninh, chỉ cần mọi việc thuận lời là được, cho dù về sau Dương Vân Ninh phát hiện gã ta không cứu trợ lý của cô, gã ta cũng không quan trọng.

Giang Hào cũng không phải là người tận tâm. “Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh Giang Hào

Dương Vân Ninh cảm động đến chảy nước mắt, vừa rồi tuy là cô say, nhưng vẫn còn chút nhận thức, bản thân thì bị đưa đến khách sạn, trợ lý thì bị lăng nhục bị cường bạo, không có bất cứ ai có thể giúp cô, trong lòng tủi thân, tuyệt vọng biết bao nhiêu, chỉ có một mình cô biết rõ.

Là Giang Hào đã cho cô hy vọng, đã cứu cô và Ngụy Nhật Anh ra từ nanh vuốt của ma quỷ, cô làm sao có thể không cảm động được? “Không cần cảm ơn.” Giang Hào cười cầm lên cốc trà giải rượu đưa cho Dương Vân Ninh: “Uống thêm vài ngụm nữa để tỉnh táo hơi. Gã ta không thích phụ nữ say rượu, như vậy không có cảm giác gì cả, vì vậy mới để cho Dương Vân Ninh tỉnh táo lại. “Cảm ơn.

Dương Vân Ninh nhận lấy cốc trà, uống thêm vài ngụm, cảm thấy tinh thần tốt lên một chút. “Bây giờ cảm thấy thế nào?”Giang Hào hỏi. “Tốt hơn nhiều rồi. Trên mặt Dương Vân Ninh xuất hiện nụ cười. iang Hào nuốt nước bọt nhìn, thâm tình nói: “Vân Ninh, anh thừa nhận lần trước cầu hôn anh đã lừa em “Nhưng em phải biết, anh là một người đàn ông, hai mươn sáu tuổi. Không có thể trong trắng thuần khiết, đã từng có nhiều bạn gái, thực ra cũng rất bình thường. “Vì vậy xin em cũng đừng vì thế mà nghĩ anh là xấu xa như vậy, trong đám ăn chơi, anh cũng được coi là đứa có chừng mực, còn đời tư của đám Dương Tuấn Vũ thì càng không thể chịu nổi.” “Bây giờ em hiểu rồi.” Dương Vân Ninh gật đầu, cười đau khổ: “Đàn ông đều giống nhau, không tự quản được thắt lưng quần, vì vậy em hiểu được cho anh. “Trần Hoàng Thiên là người thật thà cũng còn đưa gái đến khách sạn, huống hồ gì Giang Hào là cậu ấm, cũng hiểu rằng có rất ít đàn ông bây giờ một lòng. “Thật ra, cũng không phải không quản được, chỉ là không gặp được cô gái mà bản thân thật lòng thích, thật lòng muốn yêu thương và nuông chiều, khi gặp được em anh mới phát hiện. Bản thân mình đã gặp đúng người.”

Dương Vân Ninh nghe xong vô cùng cảm động, nhưng cũng càng thấy sợ hơn.

Trần Hoàng Thiên yêu bản thân như thế, đối với bản thân tốt như thế, nhưng cuối cùng cũng vứt bỏ cô, cô không tin Giang Hào sẽ yêu cô cả đời.

Thấy Dương Vân Ninh không nói chuyện, Giang Hào kéo tay cô, tình cảm nói: “Cho anh một cơ hội được yêu em có được hay không?”

Dương Vân Ninh mím môi không nói gì.

Theo lẽ, Giang Hào cứu cô, đối với cô cũng thật lòng, huống hồ gì Giang Hào cũng khá đẹp trai, tất cả mọi mặt đều tốt, bản thân tự nhiên không có lý do gì để từ chối.

Nhưng mà..

Cô vẫn chưa thể từ bỏ được người đàn ông kia, anh ấy vẫn còn trong tim bản thân, cho dù là anh ấy đưa phụ nữ đi khách sạn, khiến cô mất mát, buồn bã, đau khổ, cũng muốn quên đi anh ấy, nhưng có những lúc không tự nhiên mà nhớ đến anh ấy.

Lúc mà cô bị Dương Tuấn Vũ đưa đi từ phòng bao, Ngụy Nhật Anh bị đánh, người đầu tiên nghĩ đến là Trần Hoàng Thiên, nếu anh có thể đến cứu bản thân, cứu Ngụy Nhật Anh, vậy thì tốt biết bao.

Nhưng mà, anh ấy lại không hề xuất hiện, mà là Giang Hào xuất hiện.

Điều này khiến cho cô không ít thì nhiều có chút thất vọng. “Anh biết em sợ anh sẽ không cần em. Xin em yên tâm, anh sẽ không không cần em, không cần biết em đã từng ly hôn, anh đều sẽ yêu em cả đời.”

Giang Hào nói xong trực tiếp hôn Dương Vân Ninh.

Đồng tử Dương Vân Ninh mở to, vội vàng quay đầu, vừa đẩy Giang Hào ra vừa nói: “Giám đốc Giang, anh đừng như vậy…

Nhưng mà Giang Hào hoàn toàn không quan tâm, liền đè Ninh Vân Dương xuống. “Giám đốc Giang, anh không được như vậy…

Dương Vân Ninh vùng vẫy, nhưng vì men rượu vẫn chưa hết, cả người không có sức, Giang Hào lại là một người cao mét tám, cô căn bản là không có cách thoát khỏi.

Dương Vân Ninh lại cố gắng vùng vẫy, trong lúc không thể thoát ra được nữa, cô từ bỏ, hai hàng nước mắt chảy ra.

Cô đã giữ trinh tiết của mình suốt hai năm năm, kết hôn với Trần Hoàng Thiên ba năm, Trần Hoàng Thiên đối với cô tốt như vậy. Không ngần ngại tính mạng mà cứu cô, không ngần ngại bỏ ra hàng nghìn tỷ đồng để cứu cô, cô còn chưa cho Trần Hoàng Thiên.

Vậy mà hôm nay, lại bị Giang Hào cướp đi.

Cô không cam tâm, cảm thấy có lỗi với Trần Hoàng Thiên.

Nhưng mà. Cô cố gắng rồi, nhưng không thể phản kháng trước sự tấn công của Giang Hào, lực phản kháng của cô ngày càng yếu, chỉ còn có thể dựa vào số phận cúi thấp đầu.

Nhưng nghĩ lại, nếu không phải vì Giang Hào, bản thân cũng sẽ bị Dương Tuấn Vũ cướp đi lần đầu, rồi cũng nghĩ thoảng ra một chút.

Mặc dù không cam tâm, nhưng ít nhất, Giang Hào đã cứu cô. Cũng đã cứu Ngụy Nhật Anh, cũng không khiến cô cảm thấy chán ghét.

Đồ lót đã rất nhanh đã bị Giang Hào vứt sang một bên.

Lúc này, Dương Vân Ninh lại tiếp tục phản kháng. “Giám đốc Giang, cầu xin anh, đừng như vậy, em phải cho người chồng trước của em, nếu không em sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ấy.” Cô cố gắng cầu xin.

Giang Hào làm ngơ.

Cô tuyệt vọng.

Nhưng mà, cô thật sự không cam lòng, nếu như Trần Hoàng Thiên điều tra ra không cho anh, cô sẽ cảm thấy có lỗi với số tiền nghìn tỷ mà anh ấy đã bỏ ra mua mạng của CÔ.

Nghĩ như vậy, trong lòng hạ quyết tâm, nhân lúc Trần Hoàng Thiên đang chuyên tâm, cô dùng lực nhéo mạnh tại của Giang Hào. “Á!!!”

Giang Hào gầm lên. “Thả tay! Em thả tay ra!”

Dương Vân Ninh như muốn xé rách tại của gã ta.

Nhưng mà, dù sao gã ta đã cứu bản thân cô, cũng chỉ là nhất thời không khống chế được nên cô cũng không lỡ ra tay quá ác. “Anh không được như thế nữa, em sẽ thả tay.” Dương . Truyện Quan Trường

Vân Ninh nói. Giang Hào liên tục nói: “Anh sẽ không thể nữa, anh sợ rồi được chưa?”

Dương Vân Ninh thấy anh thành khẩn nói, lúc này mới thả tay, kết quả vừa thả tay ra Giang Hào đã tóm lấy hai tay cô, cười đen tối. “Anh là đồ lừa đảo!”

Dương Vân Ninh hối hận không kịp, cũng biết bản thân không còn cơ hội lần sau, tuyệt vọng đến đỉnh điểm, khóc nức nở.

Đúng lúc.

Âm!

Cửa phòng bao bị đạp ra, một nam một nữ xông vào. “Ai?”

Giang Hào bị làm cho giật mình, tức giận quay người lại, nhưng vừa nhìn thấy Trần Hoàng Thiên, một từ “Vãi” được bật ra từ gã ta.

Còn Trần Hoàng Thiên nhìn thấy Dương Ninh Vân trên số pha chỉ quấn một chiếc băng đô, tự ôm chặt lấy mình, còn đang khóc thút thít, bên cạnh còn có một tên nhóc cầm điện thoại. “Huhu.”

Có lẽ vì nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đi vào, Dương Vân Ninh từ khóc thút thít trở thành gào khóc, tất cả những uất ức trong lòng lúc này đều được phát tiết qua tiếng khóc.

Bản thân đã hy vọng từ lâu, cuối cùng anh ấy cũng đến rồi!

Trần Hoàng Thiên nhìn một màn này, lại nhìn thấy Dương Vân Ninh ấm ức khóc, cơn giận trong lồng ngực bất ngờ bùng nổ như b hạt nhân, điên cuồng lao đến chỗ Giang Hào. “ Con mẹ nó chứ, dám cường bạo vợ tao, mày chết chắc rồi thằng nhãi con!

Bình Luận (0)
Comment