Chàng Rể Đào Hoa

Chương 257

Trần Hoàng Thiên thực sự nổi giận, Trần Hạo Thịnh muốn đối xử với anh như thế nào, anh đều có thể chịu đựng được. Vì Phương Thanh Vân và con, anh cũng không còn cách nào khác.

Nhưng là

Đối với anh mà nói thì Dương Ninh Vân cũng quan trọng như Phương Thanh Vân và đứa nhỏ, anh sẽ không vì Phương Thanh Vân và đứa nhỏ mà làm tổn hại đến Dương Ninh Vân.

Đây chính là điểm mấu chốt, một khi Trần Hạo Thịnh đụng vào thì anh sẽ chống lại bằng bất cứ giá nào. “Mày cảm thấy bây giờ con như thế này mà vẫn có thể giết được tao sao?” Trần Hạo Thịnh cười khẩy với vẻ lạnh lùng.

Đỗ Nhã Lam lập tức bật cười: “Tôi gọi điện một phát là ba tôi sẽ dẫn người đến ngay. Như vậy đã đủ để giết anh chưa? “Trần Hoàng Thiên lại dễ dàng để cho cô đánh thể sao?” Trần Hạo Thịnh nhìn Trần Hoàng Thiên. “Tại sao tôi lại không dám chứ!” Trần Hoàng Thiên nói: “Đỗ Nhã Lam, hãy gọi cho ba cô ngay lập tức đi, mau đến đây đánh chết Trần Hạo Thịnh đi rồi vứt xuống sông Trường Giang cho cả ăn.” “Mẹ nó nữa chứ, con thỏ này gấp gáp muốn cắn người, muốn chơi vợ của tôi ư, vợ và con tôi dĩ nhiên là rất quan trọng, đối với tôi mà nói thì vợ cũng rất quan trọng, phải chọn một trong hai người, tôi sẽ chọn vợ mình, nếu giết Thanh Vân và đứa nhỏ, tôi sẽ chôn cả nhà cô với mẹ con cô ấy luôn!”

HỒ Ồ

Dương Vân Ninh nghe thấy vậy không khỏi xúc động, cô ôm chầm lấy đùi của Trần Hoàng Thiên rồi khóc.

Thì ra, trong lòng Trần Hoàng Thiên mình quan trọng như vậy. “Tôi gọi đấy!”

Đỗ Nhã Lam lấy điện thoại ra. “Đừng đừng đừng!”

Dưỡng Chí Văn lập tức kêu lên: “Đừng gọi, trước tiên đừng gọi đã! Tôi sẽ khuyên nhủ cậu Trần!”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Trần Hạo Thịnh: “Cậu Trần, đừng dùng một bộ bài tốt mà chơi thua mãi nữa, tôi biết Dương Ninh Vân đối với anh ta quan trọng thế nào, vì mạng sống của Dương Ninh Vân, anh ta có thể vứt bỏ khối tài sản trị giá ba mươi nghìn tỉ đồng. Ông mà muốn giết chết Dương Ninh Vân thì anh ta sẽ liều mạng bất chấp mọi giá đấy!” “Kết cục như bây giờ đã là tốt lắm rồi, đừng đùa giỡn Dương Ninh Vân mà dọa chết tất cả chúng ta nữa, cứ cho là tôi cầu xin ông đi, được không cậu Trần?” “Anh thích người phụ nữ đẹp, tôi có thể tìm cho anh, cuộc sống này rất rộng lớn, chỉ cần có tiền, thì sợ gì sẽ không tìm được người phụ nữ nào hấp dẫn, xinh đẹp hơn Dương Ninh Vân, một người phụ nữ vui vẻ hơn cô ấy?”

Anh ta sợ Trần Hạo Thịnh sẽ trút giận lên Trần Hoàng Thiên, Đỗ Văn Mạnh đi lên, làm mọi người thình thịch lo lắng đến mức thiếu chút nữa là chết. “Đúng vậy, cầu Trần. Chí Văn nói đúng, đừng vì một người phụ nữ mà vứt bỏ mạng sống của mình, như vậy thì không đáng đầu.” Giang Du Sơ khuyên nhủ

Cao Di và đám người của Đường Tuấn Vũ cũng đều ra sức khuyên nhủ. “Coi như là ông độc ác!”

Trần Hạo Thịnh nghiến răng nghiến lợi: “Vợ của mày, bố mày có hứng thú đùa giỡn đấy! Sau này hãy thành thật với bố mày một chút, nếu mẹ cô ta còn hằng hãng làm càn, bố mày sẽ đánh chết mày đấy!”

Nói xong, Trần Hạo Thịnh quay phắt người bước đi. Giang Du Sơ chờ một nhóm người rồi cũng đi theo sau với vẻ vênh vang đắc ý. “Em gái Ninh Vân, mau gọi người đi theo tôi đến những bộ phận liên quan, và trao lại Hoa Tây cho tôi đi.” Dưỡng Chí Văn cười và nói với vẻ ác ý. “Đó vốn là những đồng tiền oan nghiệt, rồi sẽ có một ngày, anh nhất định sẽ chết không yên thân!” “Ha ha.”

Dưỡng Chí Văn cười sảng khoái: “Tai họa mà được sống ngàn năm, vậy thì tôi cũng muốn có tai họa như thế, nghìn năm mà không chết, nhưng chí ít thì cô và Trần Hoàng Thiên cũng sẽ chết trước mặt tôi, ha ha!”

Anh ta tỏ vẻ vô cùng đắc ý, cùng với một người làm tài chính đi làm thủ tục chuyển nhượng. “Trần Hoàng Thiên, hãy lên lưng em, em cũng anh đi bệnh viện, nếu chậm trễ thì e là sẽ không thể chữa trị được mất.” Dương Ninh Vân lau nước mắt, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên cười: “Bà xã. Bây giờ mọi người đều đi cả rồi, anh cũng chẳng sợ nói với em, anh không sao cả, chỉ bị thương một chút ngoài da thôi.” “Hả?” Dương Ninh Vân xoay người tỏ vẻ kinh ngạc: “Chỉ là bị thương ngoài da thôi sao?”

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, rồi cử động một chút. Leng keng xủng xẻng!

Tám đầu viên đạn, bắn ra từ đôi chân và đôi vai anh, rơi xuống dưới đất. “Chuyện này là như thế nào vậy?” Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam cùng hỏi với vẻ rất tò mò.

Trần Hoàng Thiên nói: “Anh là người học võ, xương cốt, cơ thể săn chắc, lúc tên súc sinh Trần Hạo Thịnh kia nổ súng, anh đã dùng nội công để phòng thủ, khiến cho viên đạn chỉ có thể ở ngoài da chứ không thể làm hại đến gân cốt, tuy là đã chảy không ít máu nhưng gân cốt thì không bị thương, vì vậy nên anh chẳng bị làm sao cả.”

Nói xong, Trần Hoàng Thiên đứng phắt dậy, nhảy mấy bước về phía trước: “Em xem xem có đúng là anh không bị làm sao không?” “Ôi ôi…làm em sợ muốn chết luôn rồi!”

Dương Ninh Vân nhào thẳng vào trong lồng ngực của Trần Hoàng Thiên, không sợ máu dính vào người, chỉ cần Trần Hoàng Thiên không có mệnh hệ gì thì bầu trời của cô vẫn tươi sáng.

Sau đó, Đỗ Văn Mạnh dẫn người đến, Trần Hoàng Thiên đã bảo người khiêng Trần Hoàng Thiên đi vì không muốn để ai biết là anh đã không bị làm sao.

Biệt thự số 38, Ngọc Long Loan, thành phố Đông Đô. “Ha ha, tên Trần Hoàng Thiên đáng ghét vừa bị đánh cho ngã quỵ xuống đất, vừa bị trúng tám viên đạn, mỗi tay mỗi chân đều dính hai phát đạn, tuy là không chết nhưng gần như đã thành kẻ tàn phế rồi, thật là hả giận, thật là đã quá đi, ha ha ha!”

Sau khi Lí Tú Lam nhìn thấy Dương Chí Văn nhìn cô, liền quay người đi nở một nụ cười, nét mặt cũng tươi như bông hoa cúc. “Vẫn là do cách của con hiệu quả đúng không? Dương Bảo Trân nói với vẻ tự cho là mình thông minh. “Đúng đúng đúng!” Lí Tú Lam liền gật đầu: “Vẫn là nhờ Dương Bảo Trân của nhà chúng ta thông minh, lanh lợi. Nếu không thì tên Trần Hoàng Thiên đáng ghét kia sao có thể bị đánh đập một cách thảm hại như thế được, những oán hận của mẹ sao có thể trút bỏ được?” “Hi hi.” Dưỡng Bảo Trân khoe ra vẻ vô cùng vui mừng, nói: “Chị cũng ngốc nghếch, vậy mà vẫn còn chạy đến bên tên đáng ghét đó, bị sỉ nhục với anh ta, trên đời này làm gì có người chị nào ngốc nghếch như vậy chứ, con cũng rất bực mình, sao mẹ có thể sinh ra một người con ngốc nghếch như vậy chứ, chẳng thông minh như con chút nào.” “Vấn đề là tên đáng ghét kia đã có con với người phụ nữ khác rồi, chị con vẫn còn côi hắn như bảo bối, đây không phải là do bị hãm hại, đầu độc tư tưởng thì còn là cái gì nữa?” “Đổi lại, nếu là con thì con đã sớm đạp cho tên đáng ghét kia một phát cho hắn bay thật xa rồi, chứ chẳng ở đấy mà chịu khổ với anh ta đầu, thật sự không đáng!” “Chị của con giống ba con, đầu óc không được tinh anh cho lắm, mẹ gọi điện thoại cho nó, bảo nó hãy về đây với mẹ, mẹ sẽ tìm cho nói một người đàn ông khác.” Lý Tú Lam nói xong, liền lấy điện thoại ra gọi luôn cho Dương Ninh Vân. Chuông vang một hồi lâu mới bắt máy. Lý Tủ Lam chưa kịp mở miệng nói câu nào thì ở đầu dây bên kia đã có một tiếng thở hổn hển vọng lại. “Mẹ không cần phải gọi điện cho con nữa, con đã không có người mẹ như mẹ nữa rồi, cách hành sự của mẹ và Bảo Trân đã làm con cảm thấy khinh thường và chết lặng đi, mẹ cứ coi như con đã chết rồi đi, Trần Hoàng Thiên đã cho mẹ nhiều tiền như vậy, coi như là đã mua con rồi. Vì vậy nên con không còn nợ mẹ gì nữa, con nợ Trần Hoàng Thiên, con sống là người của Trần Hoàng Thiên, chết là ma của anh ấy, từ nay con sẽ coi như không quen biết gì với mẹ nữa.”

Tút tút…

Điện thoại bị ngắt.

Lý Tú Lam gọi lại, nhưng không thể gọi được. “Con bé chết tiệt này, dám vì cái tên đáng ghét kia mà từ mặt mẹ sao? Con bé điên rồi sao?” Lý Tú Lam không thể nào mà không tức giận.

Dương Bảo Trân vừa cười vừa nói: “Không nhận mặt thì thôi, có gì mà không được chứ, đợi đến khi con bước chân vào nhà họ Phan rồi, mẹ còn phải lo lắng sẽ không có ngày tốt đẹp đó, lo sợ không có chút sính lễ hỏi cưới hiếm hoi như chị ấy sao?”

Lý Tú Lam gật gật đầu, ôm lấy Dương Bảo Trân: “Vẫn là Bảo Trân ngoan ngoãn của mẹ. Có may mắn, có phúc giống mẹ, thật là tốt, chứ không như chị con, giống ba con, đoản mệnh. Cả đời đều phải trong hoàn cảnh nghèo khổ, đau thương”

Nhà họ Đỗ.

Trần Hoàng Thiên đã sơ cứu xong vết thương và lên giường nằm, Dương Ninh Vân giống một con mèo nhỏ bé, rúc vào trong lồng ngực anh. “Bà xã, xin lỗi em, lại khiến em phải chịu oan ức rồi.” Trần Hoàng Thiên vuốt ve đầu cô, nói với vẻ áy náy. “Người nên nói xin lỗi là em, nếu như không phải là mẹ em và em gái em gái em thì hôm nay em đã không chịu nỗi nhục lớn đến như vậy.” Dương Ninh Vân nói. “Hai người họ tạo nghiệp, không liên quan gì đến em cả.” Trần Hoàng Thiên an ủi cô, nói rằng: “Người trên thế gian này, ai mà không có chút trở trêu, có ai mà không phải chịu nhục bao giờ đâu? Hãy coi sự sỉ nhục là động lực, để khiến bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn, rồi sẽ có một ngày, chúng ta có thể gạt sạch đi những nhục nhã trước kia.” “Em không kiên cường, mạnh mẽ như anh, sẽ không thể vượt qua được, mà ngược lại em còn sợ hãi hơn.” Nói đến đây, giọng cô liền nghẹn ngào: “Ôm chặt lấy Trần Hoàng Thiên của em, chỉ sợ đến một ngày nào đó, em không còn cảm nhận được cái ôm ấm áp trong lồng ngực anh nữa.”

Trần Hoàng Thiên xúc động, ôm chặt Dương Ninh Vân vào trong lòng và nói: “Em có biết vì sao anh lại li hôn với em không? Không phải vì em không tốt, cũng không phải vì anh không thể chịu đựng được mẹ và em gái của em, mẹ em nói cũng không sai, anh là tai họa, anh sợ khi ở bên em sẽ làm cho em sợ, vì vậy nên anh mới kiên quyết li hôn với em.” “Nhưng sau khi li hôn, anh mới cảm thấy dường như anh trở thành người vô hồn vậy, không có lúc nào là anh không nhớ đến em, vì vậy anh mới muốn tái hôn với em.” “Thế là vừa mới ở bên nhau được hai ngày đã khiến em phải chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy, thật sự anh…cảm thấy anh rất có lỗi với em.”

Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, sững người ra một lúc rồi khóc tu tu nức nở.

Đến giờ phút này cô mới biết, Trần Hoàng Thiên li hôn với cô là bởi vì muốn tốt cho cô, chứ không phải là ghét bỏ gì cô, vậy nên cuối cùng cô cũng tháo gỡ được khúc mắc trong lòng mà cô đã kìm nén lâu nay. “Bà xã, em đừng khóc nữa.”

Trần Hoàng Thiên lau nước mắt cho Dương Ninh Vân, và nói: “Anh đảm bảo với em, những ngày tháng áp lực này sẽ không kéo dài lâu đâu, anh sẽ cố gắng để bản thân mạnh mẽ, kiên cường hơn, anh sẽ từ từ giết sạch từng người, Dương Chí Văn, Trần Hạo Thịnh, người nhà họ Giang, người nhà họ Tiêu, người của Đằng Thanh Xã, sẽ mang đến cho em và bố một gia đình hạnh phúc.

Một tuần sau, Trần Hoàng Thiên đã hồi phục hoàn toàn. “Cậu Trần, tiếp theo cậu có dự định gì chưa?”

Trần Hoàng Thiên uống trà với Đỗ Văn Mạnh, Đỗ Văn Mạnh vừa hỏi lại nói tiếp: “Nếu không thì anh cứ ở lại nhà của tôi đi, tôi sẽ bảo người đi tìm dược liệu trăm năm cho anh, đến lúc đó anh sẽ có năng lực để đánh bại ông cụ nhà họ Tiêu. Lúc đó, lại ra ngoài, làm thế nào để có thể đánh bay hết mọ cản trở?”

Trần Hoàng Thiên cười và lắc đầu: “Như vậy thì sẽ rất dằn vặt, giày vò, dược liệu một tram năm rất khó tìm, đẳng đẳng chờ đợi trong đau khổ, không chừng mấy chục năm sau mới có thể đánh bại được ông cụ nhà họ Tiêu, tôi không muốn để bà xã của tôi phải đợi lâu như vậy” “Nhưng bây giờ tôi phải đi tước đã, nắm được pháp khí, có thể giúp nâng cao năng lực, sau đó, chúng ta sẽ chia nhau ra cùng đi tìm dược liệu một trăm năm, tranh thủ thời cơ giết hết tất cả những người đã từng đối xử không tốt với tôi!”

Tôi nhớ rõ ràng là Đạo trưởng Lí đã từng nói, bên trong pháp khí đó có long hồn, mà tu luyện võ một cách thực thụ mới thay đổi được từ bên trong, có một môn công pháp chính là thuật hợp hồn.

Sử dụng những linh hồn dị biệt hợp lại càng có thể giúp cho năng lực tăng mạnh, chỗ nên anh muốn đi tìm kiếm pháp công đó, sau khi tiến hành hợp linh hồn, xem xem có thể tăng bao nhiêu năng lực. “Vậy được, anh hãy chú ý cẩn thận.” Đỗ Văn Mạnh nói. “Ừ” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Bây giờ cho bà xã tôi lánh tạm ở nhà anh, anh hãy giúp tôi bảo đảm an toàn cho cô ấy nhé.” “Anh yên tâm, trừ khi là tôi chết đi, nếu không thì không ai có thể làm hại đến phu nhân.” Đỗ Văn Mạnh vỗ ngực nói.

Ngày hôm sau, Trần Hoàng Thiên cùng Đạo trưởng Lí đi trên một chiếc xe có rèm che, rời khỏi nhà họ Đỗ, bắt đầu con đường bảo thù, con đường vô bờ bến

Bình Luận (0)
Comment