Chàng Rể Đào Hoa

Chương 279

Lúc này, trong lúc Trần Hoàng Thiên đầy nghi ngờ, người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước lên khán đài, đặt chiếc hộp nhỏ tinh xảo để trước mặt đại trưởng lão Dược Vương Cốc. “Chân nhân, vui lòng xem giúp” Người đàn ông trung niên cười hì hì.

Trưởng lão Dược Vương Cốc ừ một tiếng, cầm lấy hộp nhỏ mở ra, bỗng chốc có một mùi hương dược liệu xông vào mũi, thơm đến cực điểm, tay cầm không khỏi run lên, đôi mắt chập chờn, lập tức hỏi: “Viên đạn dược này anh lấy ở đâu?” “Cháu gái tôi ở nội địa mang tới, nói có thể giúp gia tăng mười năm tuổi thọ, có thật không vậy?” Người đàn ông trung niên cười hỏi.

Trần Hoàng Thiên nghe mà hai đầu lông mày nhăn lại càng sâu. Cháu gái ông ta mang về từ đại lục, nói như vậy không rõ ràng, người đàn ông này đến từ Côn Châu? Mà Côn Châu, nữ, thì anh chỉ biết có Cổ An Nhiên, mà cũng đưa cho cô ta một viên để mang về cho ba cô ấy uống, lẽ nào là từ Cổ An Nhiên mang tới?

Nghĩ tới đây, Trần Hoàng Thiên đại khái biết rằng Cổ An Nhiên có thể gặp nạn rồi.

Anh nhớ, Cổ An Nhiên đã từng nói, đã nhớ số điện thoại của anh rồi, đi về sạc pin thì sẽ gọi điện thoại cho anh, báo cho anh tình hình của ba cô sau khi uống thuốc

Thế mà, Cổ An Nhiên không hề gọi điện thoại cho anh, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà anh không nhận được số điện thoại lạ nào, như vậy quá là bất thường rồi.

Lúc này, Dược Vương Cốc trưởng lão đang cẩn thận ngửi mùi hương của viên đan dược này, sau đó nói: “Viên đan dược này, chứa linh khí mạnh mẽ, mà linh khí chính là gốc rễ của tuổi thọ, linh khí bên trong càng nhiều, người càng trường thọ. Từ viên thuốc này phán đoán cường độ linh khí chứa trong viên thuốc quả thực có thể giúp tăng thêm mười năm tuổi thọ” “Thật vậy sao?”

Người đàn ông trung niên kích động tới mức cả thân run lên. “Thật hay giả vậy?”

Nếu là thật, phải bỏ ra bao nhiêu tiền mình cũng mua, tiền kiếm bao nhiêu cũng không đủ, đời người sống thêm được ngày nào hay ngày đấy. Có thể sống thêm mười năm, mang một nửa gia sản đem đi đổi cũng đáng! “Tôi xem một chút.

Thanh Dương Chân Nhân đi thẳng tới chỗ Trưởng lão Dược Vương Cốc cầm lấy viên đan dược, vừa ngửi, vừa xem, sắc mặt rất kích động: “Trời ơi! Viên đan dược này được làm ra bởi tay vị thần tiên nào vậy, có thể chứa được nhiều linh khí như vậy Phái Võ Đang chúng tôi căn bản chưa luyện được loại đạn dược thần kì này bao giờ.

Huyền Linh Chân Nhân của phái Long Hồ cũng tới xem, cầm viên đạn dược lên, sau một thời gian xem xét, ông ta cũng kinh ngạc thốt lên: “Thần kì! Viên đan dược này đúng là thần kì! Đúng thực là có thể kéo dài tuổi thọ! Có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ cũng không phải đùa!”

Đột nhiên, hiện trường bắt đầu xôn xao, bàn tán “Cháu gái anh lấy viên đan dược này ở đâu vậy?” “Ba trăm nghìn tỷ, bán cho tôi, thế nào?” “Mau nói cho tôi biết, ở đâu có bản, tôi muốn mua!”

Giới nhà giàu có mặt ở đây đều điên rồi! Ai cũng chạy tới dưới khán đài hỏi han người doanh nhân Côn Châu kia, ngay cả ông nội của Vương Ngọc Nghiên là Vương Minh Đức, ông Tiêu, họ Khổng, họ Tô, ông nội của Trần Hoàng Thiên cũng nằm trong số đó.

Tất cả điên rồi!

Đều kêu lên là muốn mua! “Không khác gì đám chó, đều muốn có được loại đan dược anh đã tinh chế ra, mấy người cũng chỉ có một chút bản lĩnh như vậy thôi. Trong lòng Trần Hoàng Thiên tràn đầy khinh thường. “Tôi cũng không biết chỗ nào có bán, tôi còn muốn hỏi mọi người chỗ nào có bán để còn mua mấy viên cho vợ và con dùng đây.”

Người đàn ông trung niên nói rồi cầm viên đạn dược bẻ ra rồi cho vào miệng, sợ bị cướp. “Trời đất ơi, anh thế nào mà lại ăn rồi, tôi ra giá ba trăm nghìn tỷ mà anh không bán cho tôi sao?” Ông Tiêu muốn khóc luôn rồi.

Cũng vào lúc này, có 1 tiếng ầm đột ngột phát lên. “Ở chỗ tôi có mười viên có thể tăng mười năm tuổi thọ, ba vị chân nhân giúp tôi giám định một chút, xem có giống với loại đan dược của vị tiên sinh kia không” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều quay ra nhìn, chỉ nhìn thấy một người, bay lướt qua đầu đoàn người, đáp xuống khán đài. Không ai khác, chính là cao thủ đứng đầu đại nội Chu Kình Thượng. “Thật hay giả vậy ông Chu? Ông có mười viên?”

Bốn ông chủ của bốn nhà giàu tại thủ đô đều có quen biết với Chu Kình Thượng đều hô lên.

Ngay cả Hàn Bình Minh, cũng chạy tới khán đài, mặt đầy kích động hỏi: “Sư huynh, anh nói có mười viên thật hå?” Chu Kình Thượng cười không đáp, đem ra một hộp, để trước mặt trưởng lão Dược Vương Cốc, nói: “Tử Kính Chân

Nhân, mời xem” “Được”

Trưởng lão Dược Vương Cốc, Tử Kính Chân Nhân, mỉm cười gật đầu, mở hộp chỉ nhìn thấy mười viên giống hệt với mười viên đan dược kia, đang nằm trong hộp.

Một cỗ mùi dược liệu nồng hơn gấp mười đang xộc thẳng vào mũi.

Một giây sau!

Tử Kính Chân nhân thốt lên: “Là cùng một loại, với khi nãy là cùng một loại đan dược, đều có thể gia tăng mười năm tuổi thọ!”

Thanh Dương Chân Nhân và Huyền Linh Chân Nhân ngay lập tức ngó đầu sang, nhìn xong cũng đều kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, đúng là cùng 1 loại đan dược!

Tức thì, cả hội trường đều hỗn loạn lên, các vị nhà giàu hô hét: “Bản cho tôi một viên!” “Bản cho tôi một viên!” “Bản cho tôi một viên!”

Lúc này, Chu Kình Thượng giống như người phát cháo, đối diện với một nhóm ăn xin đang tranh nhau chờ phát cháo. “Sư huynh, bán cho em một viên, anh nhất định phải bán cho em một viên nha!” Hàn Bình Minh cũng suýt nữa muốn quỳ gối cầu xin Chu Kình Thượng.

Nếu Chu Kình Thượng không phải người của chính phủ, ông ta thật muốn cướp hộp đan dược kia. Ông ta có lợi hại tới đâu, có chết cũng không dám đắc tội với chính phủ. Chỉ sợ ầm một tiếng bị gió đông chuyển phát nhanh tới điện Diêm Vương rồi.

Đúng là làm trò cười mà, võ sĩ dù có lợi hại tới đâu, đứng trước cái lợi cũng tựa như làm bằng đậu phụ mà Một phát cũng đủ để mất mạng. “Xin đừng kích động! Xin đừng kích động!”

Chu Kình Thượng hét lên hai tiếng, nói: “Trước xin hãy cho tôi làm xong giao dịch, còn dư thì sẽ bán cho các vị

Mấy nhóm xôn xao cũng dần yên ắng xuống, nhưng cũng có nhiều người cũng sợ không đủ tư cách, không mua nổi. “Ông Chu nhất định nể mặt ông tôi, sẽ bán cho ông tôi một viên!” Tiêu Hùng tự hào nói. “Chắc chắn là như vậy rồi.” Trần Hoàng Dương nói: “Nhà họ Tiêu là dòng họ lớn thứ hai thủ đô, có dư thì sẽ ưu tiên bản cho bốn dòng họ lớn. Ông tôi không biết có may mắn mua nổi không” “Ông anh có may mắn mua nổi không thì tôi không biết, nhưng ông tôi chắc chắn sẽ may mắn mua được, haha.” Tiêu Hùng càng thêm đắc ý. “Đúng rồi, đúng rồi!” ТrцуeлАРР.c*оm trang web cập nhật nhanh nhất

Nhóm con cháu nhà họ Trần và Dương Chí Văn cũng như Dương Bảo Trân, đều đang nịnh hót. “Một đám ngu.

Trần Hoàng Thiên thầm mắng trong lòng, anh lại để cho mấy người mua được chắc?

Lúc này Chu Kình Thượng lại nói: “Tử Kinh chân nhân, phục linh, nhân sâm, thảo ô, linh chi… bảy loại dược liệu này đều cần ba trăm năm trở lên, mỗi loại cho tôi một ít, tôi cho ông ba viên, thế nào? “Thành giao!”

Tử Kính Chân Nhân sung sướng đồng ý ngay. “Tốt, tốt, tốt!”

Chu Kình Thượng mừng rỡ, ông ta biết mấy dược liệu này Trần Hoàng Thiên đem đi luyện thuốc chữa bệnh. Đến lúc đó sẽ cho ông ta vài viên. Bị thương thì không còn lo vết thương khó lành nữa rồi. “Ông Chu, ông còn cần gì nữa không, ra giá đi, xem phái Võ Đang chúng tôi có mua nổi không?” “Ông Chu, phái Long Hổ chúng tôi cũng cần ba viên, ông ra giá đi!” Thanh Dương Chân Nhân và Huyền Linh Chân Nhân đều kích động lên.

Tuổi thọ của con người là hữu hạn, dù họ là người tu pháp tuổi thọ cũng dài hơn người thường, nhưng cũng có một ngày sinh lão bệnh tử, trừ khi cảnh giới có thể một lần nữa phá bỏ, nhưng cũng đến pháp tu cảnh.

Căn bản là không có cách nào phá bỏ, sống đến một trăm hai mươi mấy tuổi cũng sẽ phải chết, vì vậy có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ, vẫn là rất hấp dẫn với họ. “Một trăm gốc bảy loại dược liệu trên một năm tuổi đổi lấy một viên.” Chu Kình Thượng nói. “Không thành vấn đề!”

Ba vị Chân nhân đều trực tiếp đồng ý. “Dược Vương Cốc tôi thêm hai trăm gốc bảy loại dược liệu trên trăm năm tuổi” “Phái Võ Đang tôi cũng ra hai gốc. “Phải Long Hổ tôi ra ba trăm. gốc”

Lúc này, người bên dưới gấp gáp, lo lắng rồi, tức giận hét: “Có 10 viên mà mấy ông mua hết rồi, chúng tôi mua kiểu gì?” “Đúng đấy, Dược Vương Cốc có ba viên rồi, đừng mua nữa!” “Hi vọng dành một mấy viên bản cho chúng tôi

Chu Kình Thượng không quan tâm người khác nói: “Phải Long Hổ ba trăm gốc có thể giao dịch, Dược Vương Cốc hai gốc có thể giao dịch, còn phái Võ Đang à.…

Ông ta ta nhìn về hướng Thanh Dương Chân Nhân cười chế giễu: “Vừa nãy ông không nể mặt tôi, xin lỗi nha, tôi không muốn bán cho ông, cái này là quyền của tôi.” “Đừng mà!”

Thanh Dương chân nhân lúc này gấp gáp: “Ông Chu đừng như vậy, ngàn vạn lần đừng như vậy mà, người chính phủ các ông là rộng lượng nhất, không nên ghi thù với mấy môn phái chúng tôi chứ!” “Chính phủ thì đương nhiên sẽ không ghi thù, nhưng đây là cá nhân tôi ghi thù mà!” Chu Kình Thượng nói: “Tôi nói với ông là đừng có đánh bạn tôi, ông không để cho chút thể diện nào, trực tiếp đánh cậu ấy một chưởng. Ông đánh không phải là anh ấy, mà là đánh vào mặt tôi đó. “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi anh là được chứ gì?” Thanh Dương Chân Nhân gấp đến sắp chết rồi: “Chỉ cần ông đồng ý bản, điều kiện gì tôi đều đáp ứng!” “Có thật không?” Chu Kình Thượng cười gian. “Tất nhiên là thật rồi!” Thanh Dương Chân Nhân vỗ ngực, để có thể uống được đan dược, ông ta có thể đánh đổi bất cứ giá nào. “Được.” Chu Kình Thượng cười: “Bảo học trò của ông tới đây, quỳ xuống dập đầu xin lỗi bạn tôi, tôi sẽ bản đan dược cho ông, không thì miễn bàn.

Bình Luận (0)
Comment