Chàng Rể Đào Hoa

Chương 28

Lời nói vừa dứt, sự im lặng chết người bao trùm!

Mọi người sững sờ nhìn Trần Hoàng Thiên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Anh Trần?

Có lầm hay không?

Con nhà giàu lái Ferrari lại gọi một tên vô dụng như Trần Hoàng Thiên là anh Trần?

Nhất thời, tất cả những người chế giễu Trần Hoàng Thiên đều đầu óc ong ong, chập choạng.

Chuyện này quá là cẩu huyết!

Nếu không phải Trần Hoàng Thiên họ Trần thì việc con nhà giàu lái Ferrari ám chỉ Trần Hoàng Thiên, đám người Dương Chí Văn khó có thể tin được anh Trần ở đây là đang ám chỉ Trần Hoàng Thiên.

Anh chỉ là một tên vô dụng chẳng có gì. Anh có tư cách gì để được con nhà giàu lái Ferrari gọi anh là anh Trần!

Họ cảm thấy quá khó hiểu!

Kết quả là tất cả đều hai mặt nhìn nhau.

“Tôi vũ nhục anh ta thì làm sao? Tôi nói cho anh biết, tôi đến từ tỉnh lẻ, ở nhà làm chủ doanh nghiệp, có tài sản hàng trăm tỷ, đừng nghĩ lái chiếc Ferrari 12 hay 13 tỷ là ngầu, tôi lái chiếc Lamborghini 21 tỷ đây này!” Hách Kiến Huy đứng dậy, hét lên đầy tức giận.

“Con mẹ nó!”

Nhóc được gọi là cậu Kiệt lại đá Hách Kiến Huy một cái nữa, chỉ vào mũi anh ta, chửi rủa: “Từ thủ phủ tỉnh đến thì hay lắm sao? Tài sản hàng trăm tỷ mà cũng dám la hét trước mặt cậu Ngô. Để tôi nói cho anh biết, cậu Ngô là người địa phương, trong gia đình có tài sản hơn 3 nghìn tỷ, còn tham gia vào lĩnh vực du lịch và nghỉ dưỡng, độ có tiền của anh ấy nhà anh không thể nào sánh được đâu!”

“Đừng nói là cậu Ngô. Tôi và cậu Chu, không có gia đình nào là có tài sản dưới ba nghìn tỷ cả!”

“Anh còn dám ngạo mạn nói anh vũ nhục anh Trần thì có sao, con mẹ nó, anh có tư cách đó sao? Trước khi muốn vũ nhục anh Trần, cứ so sánh tài sản của bất kỳ một trong ba gia đình chúng ta trước đi đã rồi nói!”

“Cậu Kiệt nói đúng lắm!” Ngô Vĩ Khang đưa tay chống nạnh, đe dọa: “Nếu như không có tài chính, vậy thì anh cứ cụp đuôi ra vẻ đáng thương đi, mau xin lỗi anh Trần cho tôi, nếu không tôi sẽ không để anh bước ra khỏi được Đông Đô đâu!”

Dứt lời, xung quanh im bặt.

Mọi người đều chết lặng!

Tên vô dụng Trần Hoàng Thiên thu thập được ba tên nhà giàu kiêu ngạo này làm em trai từ khi nào vậy!

Kết quả là Dương Chí Văn, người hàng ngày rất thích gọi Trần Hoàng Thiên là tên vô dụng, lúc này ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, rút đầu vào cổ, chứ đừng nói đến việc ngoan ngoãn đến nhường nào.

Bởi lẽ, đứng trước con nhà giàu với khối tài sản hàng tỷ đồng trong nhà, anh ta chỉ là một con nhà nghèo trong con nhà nghèo!

“Đi qua đó xin lỗi anh Trần mau!” Ngô Vĩ Khang nghiêm nghị hét lên.

Hách Kiến Huy run lập cập, sợ đến mức không dám chần chừ, lập tức đi tới chỗ Trần Hoàng Thiên, ăn nói khép nép: “Tôi xin lỗi, miệng tôi rẻ mạt, tôi không nên vũ nhục anh.”

“Gọi là anh Trần!” Cậu Kiệt lại ném một cú đá vào mông Hách Kiến Huy, mém chút đã đá anh ta ngã xuống đất.

“Bỏ đi.” Trần Hoàng Thiên xua tay: “Mặt hàng thế này không có tư cách gọi tôi như vậy, cút sang một bên.”

Nhớ lại vừa rồi chế giễu Trần Hoàng Thiên quên cả trời đất, bây giờ lại bị người ta xử lý hệt như cháu trai. Hách Kiến Huy chỉ cảm thấy mặt mình đều bị đánh sưng lên, rất xấu hổ!

Dương Ngọc Mai cũng ngoan ngoãn, đứng ở trạm kia thở mạnh cũng không dám.

Dương Ninh Vân chỉ cảm thấy đặc biệt hả giận, tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân chết lặng, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, như thể đang mơ, tên vô dụng lại biến thành một người ngầu như thế sao?

“Anh Trần, chị dâu.”

Lúc này, Ngô Vĩ Khang cúi đầu khom lưng chào.

Sau đó chỉ vào Porsche Panamera, nói với Dương Ninh Vân: “Chị dâu, em nghe nói chị thích Porsche Panamera nên em đã mua một chiếc tặng chị thay anh Trần, hy vọng chị sẽ thích.”

Gì cơ!

Trông ai cũng sốc.

Tặng Dương Ninh Vân một chiếc Porsche Panamera thay Trần Hoàng Thiên?

Trần Hoàng Thiên là ai chứ, có mặt mũi như vậy sao?

Dương Ninh Vân cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội xua tay: “Cậu Ngô, đắt quá, nếu như là quà thì tôi không nhận được đâu, anh nên lái về đi, Trần Hoàng Thiên và tôi đều nhận tâm ý của anh.”

Dù thích nhưng cô thực sự không dám đòi hỏi.

“Không đắt, không đắt!” Ngô Vĩ Khang nói: “Cả xe chỉ có 8-9 trăm triệu. Không đắt chút nào, em còn ngại tặng chị dâu quá ít nữa đó, chị dâu không ghét là được.”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, mọi người lại lần nữa sửng sốt!

Nếu không phải Ngô Vĩ Khang mở miệng gọi một tiếng chị dâu, lại đối xử lịch sự với Trần Hoàng Thiên, mọi người đều sẽ cho rằng anh ta đang tán tỉnh Dương Ninh Vân.

Nếu không, với một tên vô dụng, tặng một chiếc xe 8-9 trăm triệu, sao còn cảm thấy quá ít?

“Cậu Ngô, cậu hiểu lầm rồi.” Dương Ninh Vân liên tục giải thích: “Chiếc xe đó thật sự quá đắt. Tôi thật sự không thể nhận được, tốt nhất anh nên lái về đi.”

“Chị dâu đã không muốn, vậy tôi lái về cũng vô ích, người bán xe chắc chắn không cho trả lại, tôi chỉ đành đập bỏ nó vậy.” Ngô Vĩ Khang tiếc nuối nói.

“Đừng đừng đừng!” Lý Tú Lam mất bình tĩnh, nhảy ra ngoài, vội vàng ngăn cản: “Là cậu Ngô đúng không, dì là mẹ của Ninh Vân, dì nhận chiếc xe này thay nó!”

Đùa hay thật, hơn 600 triệu!

Nhận chiếc xe này, chia hoa hồng xuống. Ninh Vân không cần mua xe, tiền thuộc về bà, chuyện này tốt biết nhường nào, tại sao lại không muốn chứ.

“Vậy thì cám ơn dì!” Ngô Vĩ Khang mỉm cười.

“Là dì nên cảm ơn con mới phải.” Lý Tú Lam cười rạng rỡ, sau đó hỏi: “Con rể dì rốt cuộc là có tài đức gì mà để cậu Ngô bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua cho con gái dì một chiếc xe hơi đắt tiền như vậy nhỉ?”

Bà rất không hiểu, cũng hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người, kể cả Dương Ninh Vân.

“Uầy… là thế này.” Ngô Vĩ Khang nảy ra một ý tưởng, nói: “Cách đây một thời gian, cháu lên cơn đau tim, anh Trần chuyển phát nhanh đến nhà cháu, đưa cháu đến bệnh viện, nhờ vậy cháu mới lấy lại được mạng sống, cho nên anh Trần là cha mẹ thứ hai của cháu, đừng nói là một chiếc ô tô, cho dù anh ấy muốn một nửa tài sản của cháu. Cháu cũng sẽ đưa cho anh ấy.”

Ngô Vĩ Khang không ngốc, mẹ vợ và vợ của Trần Hoàng Thiên không biết anh là thái tôn của tập đoàn Cửu Đỉnh, điều này cho thấy Trần Hoàng Thiên không muốn tiết lộ thân phận, anh ta làm sao dám vạch trần thân phận của Trần Hoàng Thiên?

“Hoá ra là như vậy!”

Lý Tú Lam cười, vỗ vai Trần Hoàng Thiên: “Xem ra bà đây đã đúng khi bảo cậu đi chuyển phát nhanh, nếu không làm sao cậu có thể cứu được cậu Ngô chứ.”

“Đúng vậy ạ.” Trần Hoàng Thiên cười gãi đầu.

Sau đó Lý Tú Lam lại nói với Dương Ninh Vân: “Cậu Ngô là cảm ơn Trần Hoàng Thiên đã cứu mạng mình nên tặng xe, con không thể phụ lòng tốt của người ta. Nhanh chóng đồng ý nhận Porsche Panamera của cậu Ngô đi.”

“Vậy tôi thay Trần Hoàng Thiên và bản thân tôi cảm ơn cậu Ngô nhiều nhé.” Dương Ninh Vân vui vẻ nhận lấy, trước đó cô không dám nhận, vì sợ Trần Hoàng Thiên và Ngô Vĩ Khang có hành động mờ ám nào đó, lại lo tiền mua xe không sạch nên không dám nhận.

Bởi vì sau chuyện ở quán bar đêm đó, cô đã nghi ngờ trước đó Trần Hoàng Thiên có làm loạn trên đường, sau khi nghe Ngô Vĩ Khang giải thích như vậy, sự nghi ngờ trước đó của cô đối với Trần Hoàng Thiên đã được giải trừ.

Việc đưa chuyển phát nhanh đến tận cửa đã cứu được Ngô Vĩ Khang bị đau tim, người ta cảm ơn Trần Hoàng Thiên là hợp tình hợp lý, không có bất cứ điểm không đúng nào.

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo!” Ngô Vĩ Khang mỉm cười.

Lúc này Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Dương Ngọc Mai, nhẹ nói: “Quỳ xuống hát bài Chinh phục đi.”

Thân thể mềm mại của Dương Ngọc Mai run lên, bất mãn: “Cũng không phải tiền của anh, là của người khác tặng, tại sao tôi phải quỳ xuống hát bài Chinh phục chứ?”

“Cô không hiểu sao?” Ngô Vĩ Khang lập tức vặn lại cô ta, tức giận nói: “Tôi vừa nói anh Trần muốn tôi chia cho anh ấy một nửa tài sản của tôi tôi cũng cho anh ấy, mua một chiếc Porsche Panamera. Anh Trần chẳng lẽ lại không được có?”

Dương Ngọc Mai lập tức nghẹn lời, ném cho Dương Ninh Vân một ánh mắt cầu cứu.

“Hừ.”

Dương Ninh Vân quay đầu sang một bên, vừa rồi cô ta còn cùng bạn trai mình chế nhạo Trần Hoàng Thiên vui vẻ như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi, bây giờ sao cô phải quan tâm đến mặt mũi của cô ta?

“Nhanh lên, quỳ xuống hát bài Chinh phục.” Trần Hoàng Thiên thúc giục.

“Tôi không quỳ!” Dương Ngọc Mai không thèm để anh vào mắt, quay đầu sang một bên, bản tính bướng bỉnh lại trỗi dậy.

“Anh Trần kêu cô quỳ xuống hát bài Chinh phục, cô phải quỳ xuống hát cho tôi, dám chơi xấu anh Trần của tôi. Có tin hay không, ngay cả phụ nữ tôi cũng đánh đấy!” Ngô Vĩ Khang giơ tay áo.

Dương Ngọc Mai bị doạ sắp khóc đến nơi, nhanh chóng trốn sau Hách Kiến Huy.

“Cô đừng hại tôi.” Hách Kiến Huy khẽ run rẩy, vội vã tránh sang một bên.

“Huhu…”

Dương Ngọc Mai bị dọa đến mức trực tiếp khóc lên.

“Khóc cũng vô ích, mau quỳ xuống hát bài Chinh phục cho anh Trần!” Ngô Vĩ Khang hét lên nghiêm nghị.

“Quỳ xuống hát bài Chinh phục!” Cậu Kiệt cũng hét lên.

Dương Ngọc Mai sợ tới mức hai chân mềm nhũn, chuẩn bị quỳ xuống.

Bíp bíp!

Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên.

Chỉ thấy một chiếc Bentley đang đến gần, một đôi nam nữ bước xuống, người phụ nữ cao ráo, người đàn ông khá lịch lãm.

Vừa nhìn, Dương Ngọc Mai đã kêu lên: “Chị họ! Anh rể! Hai người đến rồi!”

Trong khi nói chuyện, cô ta chạy đến chỗ chị họ Lưu Ngọc Huyền.

“Ngọc Mai, sao em lại khóc?” Lưu Ngọc Huyền hỏi.

“Huhu…” Dương Ngọc Mai khóc lóc thảm thiết.

“Haha! Em họ và em rể đến rồi!”

Dương Chí Văn đột nhiên vui mừng khôn xiết, tươi cười nghênh đón.

“Ngọc Mai đừng khóc.” Lưu Ngọc Huyền lau nước mắt cho Dương Ngọc Mai, nhìn Dương Chí Văn: “Anh họ, có chuyện gì vậy?”

“Là thế này.” Dương Chí Văn giơ tay chỉ vào Trần Hoàng Thiên: “Tên vô dụng chết tiệt này, quen biết vài tên nhà giàu có sở hữu khối tài sản hơn 3 nghìn tỷ trong nhà, yêu cầu Ngọc Mai phải quỳ xuống hát bài Chinh phục cho cậu ta, nếu không sẽ đánh Ngọc Mai, khiến Ngọc Mai sợ đến phát khóc.”

“Em họ, em rể, hai người nhất định phải làm chủ cho Ngọc Mai!”

Anh ta biết em họ Lâm Giang của mình vốn đã giàu có rồi, dù sao cũng có tài sản hơn 3 nghìn tỷ, ở Đông Đô rất có thế lực, có đầy đủ thực lực làm chủ cho Dương Ngọc Mai.

Quả nhiên, Lâm Giang vặn cổ, kéo cà vạt, đi về phía Ngô Vĩ Khang, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Tôi còn cứ tưởng là ai, hoá ra là Ngô Vĩ Khang cậu, cậu to gan thật đấy, ngay cả em họ của tôi cũng dám bắt nạt, coi Lâm Giang tôi là thằng không có thế lực sao?”

Bình Luận (0)
Comment