Chàng Rể Đào Hoa

Chương 282

Chương 282: Vào tròng!

Lại nói về Trần Hoàng Thiên.

Trở về ký túc xá ở đại nội, thấy bộ dạng đầy tâm sự của Dương Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên liền dịu dàng vòng tay qua ôm eo cô, cười hỏi: “Sao vậy vợ?” “Không… không có gì.” Dương Ninh Vân lắc đầu.

Kể từ khi Dương Bảo Trân nói rằng cô ta đang giữ đứa con của Phương Thanh Vân, trong lòng cô như một tảng đá lớn đè nén khiến cô không thể thở được.

Cô không biết có nên nói với Trần Hoàng Thiên hay không.

Nếu nói ra Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ đi trả thù Dương Bảo Trân, nhưng mà bây giờ Dương Bảo Trân đã có mối quan hệ với nhà họ Tiêu, nếu Trần Hoàng Thiên trả thù, thì phải rất lâu mới trả được thù. Cô không muốn Trần Hoàng Thiên gặp rắc rối.

Nhưng nếu không nói với Trần Hoàng Thiên biết, nếu Dương Trần thật sự vứt bỏ đứa con của Phương Thanh Vân đi, Phương Thanh Vân sẽ rất đau lòng, nếu Trần Hoàng Thiên biết chuyện, anh cũng không thể liều mạng đuổi theo Dương Bảo Trân.

Vì vậy, cô muốn nói cũng không được, mà không nói cũng không xong, tình thế bị kẹp ở giữa rất khó xử. “Anh biết rồi, em sợ anh lại đắc tội với con cháu của một gia tộc lớn nào đó, sẽ bị trả thù một cách tàn bạo, phải không?” Trần Hoàng Thiên ôn nhu cười, hỏi. Dương Ninh Vân gật đầu, cô chưa biết có nên nói hay không. “Mọi chuyện đều sẽ có cách xoay chuyển. Vợ đừng quá lo lắng. Vui lên đi.” Trần Hoàng Thiên hôn cô một cái rồi cười. “Ừ” Dương Ninh Vân lại gật đầu, đột nhiên nhìn Trần Hoàng Thiên, nói: “Trần Hoàng Thiên, em muốn có con với anh. Tối nay chúng ta làm chuyện đó để em mang thai được không?”

Cô sợ rằng nếu đứa con của Phương Thanh Vân không còn nữa, Trần Hoàng Thiên sẽ rất buồn. Nếu cô có một đứa con, ít nhất cô cũng có thể an ủi anh một chút, đúng không?

Tất nhiên, cô cũng sợ Phương Thanh Vân sinh con thành công, khi đó Trần Hoàng Thiên sẽ cứu Phương Thanh Vân, anh sẽ chọn Phương Thanh Vân thay vì cô. Nếu có con, mọi chuyện sẽ khác. “Sao đột nhiên muốn có con?” Trần Hoàng Thiên cười hỏi.

Dương Ninh Vân bĩu môi: “Em không giúp được anh chuyện gì ngoại trừ sinh con cho anh, vậy thì em sẽ sinh cho anh, sinh rất nhiều con luôn.” “Thật là tốt quá” Trần Hoàng Thiên nở nụ cười hạnh phúc nói: “Sau khi anh hoàn thành công việc ở thủ đô, thì lễ kỷ niệm ngày cưới của chúng ta cũng gần đến rồi. Khi anh về, sẽ tổ chức cho em một đám cưới, động phòng lại một lần nữa. Khi đó, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, xem thử em có thể sinh được đôi trai gái không.”

Dương Ninh Vân che miệng cười: “Vậy sao anh không mua mấy viên đan dược kia đi, mới có sức được. Em thì không sao, chỉ sợ anh không chịu đựng nổi.

Trần Hoàng Thiên nở nụ cười: “Anh thì lại sợ đến lúc đó em phải xin tha đấy.” “Hừ!” Dương Ninh Vân ậm ừ: “Em sẽ không cầu xin đâu. Cho dù là nửa tiếng cũng đừng hòng làm em sợ “Ha ha!”

Trần Hoàng Thiên mỉm cười bế Dương Ninh Vân lên. Đặt cô lên giường, anh nói: “Vậy em, sẽ giúp anh sao?”

Dương Ninh Vân đỏ mặt gật đầu. Trần Hoàng Thiên hôn cô.

Chiều hôm sau.

Dược Vương Cốc, phải Long Hổ và phái Võ Đang lần lượt gửi dược liệu đến đại nội, Trần Hoàng Thiên nhờ Chu

Kinh Thượng một nơi trong đại nội để anh luyện đan.

Dương Ninh Vân bị những lời nói của Dương Bảo Trân quấy nhiễu. Cả đêm cô không ngủ được, suy nghĩ rất lâu, đúng lúc Trần Hoàng Thiên không có ở đó, cô gọi điện thoại cho Dương Bảo Trân.

Ngay sau đó, giọng nói của Dương Bảo Trân từ trong điện thoại truyền đến: “Sao rồi, nghĩ thông rồi ư, có cần tôi giúp chị tổng khứ đứa con của Phương Thanh Vân không?”

Dương Ninh Vân hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.” “Được thôi.” Dương Bảo Trân nói: “Tôi cũng tình cờ đang ở Starbucks and Coffee. Tôi sẽ gửi cho chị địa chỉ, chị đến đây đi.

Dương Ninh Vân nghe xong liên cúp máy đi ra ngoài.

Quán cà phê Starbucks. “Dương Ninh Vân sẽ đến đây sao?” Dương Chí Văn hỏi. Dương Bảo Trân gật đầu: “Chị ta nói sẽ qua nói chuyện với em.” “Còn có chuyện gì để nói.” Tiêu Vũ Lương nhẹ giọng nói: “Cô ta chỉ muốn em đừng làm vậy nữa. Nếu em đồng ý, chúng ta làm sao có thể trút giận?”

Dương Chí Văn đột nhiên cười nói: “Để Bảo Trân kích động Dương Ninh Vân, khiến cho Dương Ninh Vân chính miệng nói muốn giết con của Phương Thanh Vân, ghi lại đoạn ghi âm, sau đó giết con của Phương Thanh Vân rồi gửi cho Trần Hoàng Thiên. Khi biết vợ hắn muốn giết con của Phương Thanh Vân, hắn không tức chết mới lạ đó. “Ha ha!”

Mọi người đều cười. “Đúng là Chí Văn, anh luôn có cách hay!” Trần Hoàng Dương giơ ngón tay cái lên.

Dương Chí Văn rất vui khi được khen, và giải thích Dương Bảo Trân sẽ chọc tức Dương Ninh Vẫn như thế nào. Sau đó một nhóm người rời quán cà phê và quay trở lại xe, để lại một mình Dương Bảo Trân trong quán cà phê.

Khoảng nửa giờ sau, Dương Ninh Vân bước vào quán cà phê, ngồi xuống đối diện với Dương Bảo Trân.

Dương Bảo Trân lặng lẽ mở ghi âm, cười hỏi: “Chị định nói gì với tôi?” “Tôi sẽ đưa cho cô ba tỷ, thả con của Trần Hoàng Thiên đi. Đừng tàn nhẫn như vậy, điều đó có lợi gì cho cô?” Dương Ninh Vân nói.

Dương Bảo Trân cười lắc đầu: “Tiền tiêu vật Tiêu Vũ

Lương cho tôi đều là ba mươi tỷ. Tôi không thiếu tiên. Tôi hận Trần Hoàng Thiên, tôi nhất định phải giết con của anh ta.” “Tại sao cô lại trở nên như thế này!” Dương Ninh Vân tức giận đứng lên: “Đứa trẻ vô tội. Cho dù cô có hận Trần Hoàng Thiên sâu đậm đến mấy, cô có thể đừng động đến đứa trẻ được không?” “Đứa nhỏ không phải con chị, sao chị lại kích động như vậy?” Dương Bảo Trân chế nhạo: “Tôi giết con của Phương Thanh Vân, chị không vui mừng sao, nếu đứa trẻ ra đời, Trần Hoàng Thiên sẽ chọn Phương Thanh Vân không phải sao?”

Mũi của Dương Ninh Vân như muốn vẹo đi.

Dương Bảo Trận nói tiếp: “Tôi đang giúp chị, tôi sợ chị sẽ bị anh ta bỏ rơi, chị à, nếu chị không thích Trần Hoàng Thiên, chị không ở bên anh ta, bỏ tiền ra nhờ tôi giúp giết đứa con của Phương Thanh Vân, tôi cũng sẽ không giúp chị

Dương Ninh Vân nghe vậy tức giận nói: “Được rồi, tôi không thích Trần Hoàng Thiên. Cô đi giết đứa con của Phương Thanh Vân giúp tôi đi!” “Chị thực sự không thích?” Dương Bảo Trân cười hỏi. “Tôi thực sự không thích!” Dương Ninh Vân nghiêm túc và trịnh trọng nói. “Ha ha.” Dương Bảo Trân cười nói: “Cũng được, chỉ cần không thích là được. Tôi sẽ không giúp chị giết con của anh ta”

Phù!

Dương Ninh Vân yên tâm. “Tôi hy vọng cô có thể làm được những lời mình đã nói!” Dương Ninh Vân nói xong xách túi rời đi. “Khoan đã… Chị.” Dương Bảo Trân ngăn lại: “Ba tỷ thì sao? Tôi không giết đứa trẻ, chị không đưa tôi ba tỷ sao?” Dương Ninh Vân nghiến răng, lấy điện thoại di động ra, chuyển cho Dương Bảo Trân ba tỷ.

Vì căn phòng cô thuê lần trước bị hỏng, Trần Hoàng Thiên biết cô không có tiền nên đã chuyển ba mươi tỷ cho cô, để cứu đứa trẻ, cô chỉ có thể dành tiền để giúp đứa trẻ hóa giải tai họa. “Đã chuyển xong, tôi mong cô nhớ kỹ những gì cô đã nói ngày hôm nay

Dương Ninh Vân nói lời rồi sải bước rời đi. “Hừ!”

Dương Bảo Trân giễu cợt: “Để xem xem Trần Hoàng Thiên sẽ hiểu lầm chị như thế nào, anh ta vứt bỏ chị như thế nào, biến chị thành một người phụ nữ bị vứt bỏ, nếm trải cảm giác bị vứt bỏ như tôi!”

Đêm đó, phòng bếp của nhà họ Trần. “Đi, đưa cho Phương Thanh Vân, để cô ta bồi bổ cơ thể, tốt cho đứa trẻ. Trần Hoàng Hạo hầm một bát cháo tổ yến, ra lệnh cho người hầu đưa đi.

Sau đó, anh ta trở về phòng và gọi cho Tiêu Hùng: “Thuốc đã cho vào rồi, tôi cũng đã ra lệnh cho người tới xem Phương Thanh Vân uống hết rồi mới rời đi. Chỉ cần chờ tin tốt là được.” “Ha ha!”

Tiêu Hùng vui mừng khôn xiết: “Tôi sẽ chờ tin Phương Thanh Vân sảy thai l

Bình Luận (0)
Comment