Chàng Rể Đào Hoa

Chương 285

Chương 285: Thù giết con, không đội trời chung!

Lúc này, tại trong phòng trọ. Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam đang tán gẫu trong phòng, vừa nói vừa cười, đột nhiên cửa mở ra, Trần Hoàng Thiên mồ hôi nhễ nhại bước vào. “Trần Hoàng Thiên, anh trở về rồi sao”

Dương Ninh Vân tươi cười đi tới, hôm nay đưa cho Dương Bảo Trân ba tỷ, Dương Bảo Trân hứa với cô sẽ không động đến con của Phương Thanh Vân nên tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều. “Ừ. Anh phải về với em chứ. Trần Hoàng Thiên cười toe toét, giao cho Chu Kình Thượng điều chỉnh nhiệt độ, anh phải về với VỢ.

Tận hưởng sự giúp đỡ của vợ, được ôm và ngủ với vợ, cảm giác đó, chậc chậc… Thật sướng, anh không muốn vì luyện đan mà mất đi đi sự hưởng thụ tuyệt vời như vậy. Dương Ninh Vân che miệng cười: “Vậy anh đi tắm đi, cả người đầy mồ hội.” “Ồ!” Đỗ Nhã Lam từ mép giường đứng lên: “Hai người chuẩn bị đi làm việc, không có phần của tôi, tôi phải đi đây.”

Nói xong, cô ấy liếc Dương Ninh Vân một cái: “Không thừa nhận, hai người hẳn là làm chuyện kia rồi.” “Không phải mà!” Dương Ninh Vân bĩu môi.

Trần Hoàng Thiên bật cười. Khi anh chuẩn bị đi tắm, điện thoại của anh đột nhiên rung lên hai cái.

Anh lấy điện thoại ra, bấm vào zalo, khi nhìn thấy đoạn video quay cảnh một người phụ nữ đầu tóc bù xù, máu me bê bết trên mặt đất, đồng tử anh chợt co rút lại, tim anh như chùng xuống. Anh bấm vào video ngay lập tức. “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy! Tại sao! Tại sao!”

Trong video, Phương Thanh Vân đã khóc vô cùng đau khổ.

Nghe thấy giọng nói này, Dương Ninh Vân lập tức quay đầu lại. “Á!”

Cô che miệng, trong mắt hiện lên vẻ không tin, sợ đến nỗi ngày người!

Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã biết Phương Thanh Vân bị sẩy thail

Cùng lúc đó, trái tim cô như chìm xuống tận đáy, cô linh cảm rằng Dương Bảo Trân đã nói dối cô, rốt cuộc cô ta vẫn giết con của Phương Thanh Vân và Trần Hoàng Thiên.

Đỗ Nhã Lam cũng chạy tới, xem qua video, sửng sốt, ánh mắt vô cùng đồng cảm.

Về phần Trần Hoàng Thiên, sắc mặt anh u ám đến mức có thể chảy ra nước, gân xanh trên trán và cổ càng thêm nổi lên. Giống như những con rần lục cuộn quanh mặt và cổ của anh.

Sau khi xem video, anh run rẩy bầm vào giọng nói của Trần Hoàng Hạo. “Cậu ba, Phương Thanh Vân đã bị sẩy thai. Đến đây xem đi, tôi sẽ cho anh biết hung thủ là ai”

Nghe đến đây, Dương Ninh Vân như hết hồn, cô biết em gái mình đã bị bắt, cô biết em gái mình sẽ chết. Giết con của Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Thiên sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta!

Trần Hoàng Thiên lúc này mới cất điện thoại di động đi, nhìn Đỗ Nhã Lam với đôi mắt đỏ rực, cố nén lửa giận trong lòng, nói: “Nhã Lam, bảo ba cô dẫn thuộc hạ an bài ở thủ đô, tất cả đều dẫn đến nhà Tiêu và nổ chết bọn chúng cho tôi. Tôi sẽ đến nhà họ Trần, hai người đợi ở đây đi đừng đi đâu hết

Sau cùng, anh giận dữ sải bước đi.

Anh quyết định đêm nay phải sống mái với nhà họ Trần và nhà họ Tiêu một phen. Cho dù có chết, nhà họ Trần và nhà họ Tiêu cũng phải trả giá rất đắt

Vì mối thù giết con, không đội trời chung! “Trần Hoàng Thiên, anh định làm gì?” Dương Ninh Vân lập tức nắm lấy cánh tay Trần Hoàng Thiên, hoảng sợ hỏi.

Trần Hoàng Thiên nói: “Nghe lời anh. Em đừng ra khỏi đây, anh muốn dùng máu để tế con trai anh!” Nói xong, anh ta gỡ tay Dương Ninh Vân. Hùng hổ mà đi. “Trần Hoàng Thiên! Trần Hoàng Thiên!”

Dương Ninh Vân mắng vài tiếng, nhìn Đỗ Nhã Lam thất thần: “Nhã Lam, Trần Hoàng Thiên muốn đi liều mạng, chúng ta phải làm sao đây Nhã Lam?”

Đỗ Nhã Lam nói: “Nghe lời chồng cô đi, đừng đi đâu ở lại đây đi”

Cô vừa nói xong thì điện thoại đã kết nối, cô nói: “Gọi tất cả anh em tụ tập bên ngoài nhà họ Tiêu. Khi nào tôi qua nhớ mang theo mọi thứ. Tối nay sẽ có một cuộc chiến sống còn. “Vâng, cô chủ!”

Tút tút…

Cúp điện thoại, Đỗ Nhã Lam sải bước rời đi. “Nhã Lam! Nhã Lam!”

Dương Ninh Vân hét lên hai lần. Đỗ Nhã Lam không đáp lại, cô như ngồi trên đống than. “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trần Hoàng Thiên muốn đi liều mạng, lỡ anh ấy có chuyện gì, thì mình phải làm sao đây?”

Cô vô cùng bất lực. Cô tức giận đến mức lấy điện thoại di động ra gọi cho Dương Bảo Trân. “Có chuyện gì vậy chị?” Dương Bảo Trân hỏi.

Dương Ninh Vân rống lên: “Phương Thanh Vân bị sảy thai, là cô, là cô làm đúng không!” “Không phải chị trả tiền thuê tôi làm sao?” Dương Bảo Trận cười hỏi.

Dương Ninh Vân gầm gừ: “Tôi trả tiền để yêu cầu cô đừng làm vậy! Tôi bảo cô làm vậy khi nào? Cô thật sự… thật sự không bằng cầm thú!”

Nói xong, cô liền bật khóc, trong lòng vô cùng đau đớn, sao có thể có một người em gái tai hại như vậy! “Còn không phải là do chị ép tôi à?” Dương Bảo Trân tức giận nói: “Tôi đã làm xong mọi việc rồi, đừng nói những lời vô ích nữa. Chị cứ đi mà hưởng thụ đi.”

Nói xong cô ta cúp điện thoại. “Hu hu…”

Dương Ninh Vân nức nở khóc vì tức giận, cô muốn bóp chết Dương Bảo Trân. “Trần Hoàng Thiên muốn đi liều mạng, mình phải làm sao bây giờ?”

Cô bất lực vô cùng!

Đột nhiên. Cô nảy ra ý định đến nơi Trần Hoàng Thiên luyện đan.

Chẳng bao lâu, cô đã đến “Phòng luyện đan và hét lên: “Ông Chu, ông Chu xảy ra chuyện rồi!” “Chuyện gì vậy?” Chu Kình Thượng cau mày.

Dương Ninh Vân vừa khóc vừa nói: “Con của Trần Hoàng Thiên và Phương Thanh Vân bị nhà họ Trần giết rồi. Trần Hoàng Thiên sẽ liều sống chết với nhà họ Trần, Nhã Lam thì đi giúp nhà họ Trần đối phó với nhà họ Tiêu. Tôi sợ rằng cả hai người họ sẽ vì nó mà hy sinh tính mạng. Ông cứu họ đi, xin ông hãy cứu họ. “Cái gì!”

Chu Kình Thượng cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, lo lắng nói: “Thật độc ác. Tại sao ngay cả trẻ con cũng không tha?” “Trần Hoàng Thiên và Đỗ Nhã Lam lần này đến để đấu với nhà họ Trần và nhà họ Tiêu. Cả hai người họ đều phải chết. Tôi muốn giúp nhưng không thể giúp được. Thật sự rất phiền phức!”

Dương Ninh Vân nghe vậy liền quỳ trên mặt đất, chua xót cầu xin: “Ông Chu, ông nhất định phải có cách, ông nhất định phải có, xin hãy cứu Trần Hoàng Thiên, cứu Trần Hoàng Thiên, ông Chu à, tôi cầu xin ông… “Ay!”

Chu Kình Thượng vô cùng bất lực.

Đột nhiên, có một ý nảy lên trong đầu ông ta, ông ta nói: “Cô đứng dậy trước rồi tôi gọi điện.”

Dương Ninh Vân đứng dậy, Chu Kình Thượng bấm một dãy số. “Có chuyện gì vậy anh?” Hàn Bình Minh hỏi.

Chu Kình Thượng nở nụ cười: “Sư đệ, cậu còn ở kinh đô sao?” “Còn, chuẩn bị mai về, có chuyện gì hả anh?” “Ừ.” Chu Kình Thượng nói: “Con trai của sự đệ tôi gặp nạn. Cậu đến nhà họ Trần cứu cậu ta đi. Tôi sẽ ở đại nội chờ cậu” “Không đi.” Hàn Bình Minh nói: “Con trai anh ta chết liên quan gì đến em? Em cũng chưa gặp anh ta, vì sao phải cứu anh ta?”

Chu Kình Thượng xém chút nữa đã chửi ầm lên, nhưng vẫn cố gắng kìm lại. Nói: “Đi đi, tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu, tôi sẽ đến gặp sư phụ xin Trường Thọ Đan cho cậu, cậu không phải yêu vợ lắm sao, có thể đưa cho cô ấy uống “Cũng được.” Hàn Bình Minh hài lòng nói: “Em đi ngay, anh đừng hối”

Tút tút…

Sau khi cúp điện thoại, Chu Kình Thượng lại gọi điện cho tổng quản đại nội và yêu cầu ông ta nhanh chóng triệu tập quân đội.

Sau cuộc điện thoại, anh ấy nhìn cô nói: “Xem chừng lò lửa, tôi sẽ đi cứu chồng em, đừng để lửa quá lớn, cũng đừng để quá nhỏ, canh kĩ, đừng làm hỏng viên đạn dược”

Căn dặn xong, ông ta vội vàng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment