Chàng Rể Đào Hoa

Chương 287

“Hừ!”

Trần Hoàng Dương khinh thường hừ lạnh: “Mới mấy ngày trước còn ở ám công cửu trọng, hôm nay đã là đan cảnh, cũng chỉ là mới vào đan cảnh mấy ngày nay mà thôi.” “Kẻ nào cho mày can đảm, dám tiến vào giết người nhà họ Trần?”

Trần Hoàng Thiên không thèm đếm xỉa đến Trần Hoàng Dương, mà nhìn về phía Trần Hiếu Sinh, từ trong kế răng nặn ra một câu: “Thanh Vân đâu? Kẻ nào bỏ thuốc phá thai?”

Trần Hiếu Sinh nói: “Ở trong phòng, Vương Ngọc Nghiên đã mang bác sĩ tới chữa trị cho cô ta rồi.”

Ông ta đột nhiên nhận ra, có chút không nỡ tiếp tục bức hại Trần Hoàng Thiên.

Trong đám con cháu nhà họ Trần cần có một nhân tài thế này. Chỉ là ông ta cũng không rõ, đã ăn hiếp Trần Hoàng Thiên nhiều như vậy, liệu Trần Hoàng Thiên có tha thứ cho nhà họ Trần hay không. “Ngay cả bác sĩ các người cũng không mời tới chữa cho Phương Thanh Vân, còn phải để Ngọc Nghiên mang bác sĩ tới?” Trần Hoàng Thiên gần như gầm lên, hai mắt đỏ ngầu như máu.

Rằng rắc!

Hai tay của anh nằm chặt, giống như là nằm lấy quả b phát nổ, cả người giống như một con quái vật nổi giận, khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ. “Ta.” Trần Hiếu Sinh nghẹn họng. Ông ta đã cho gọi bác sĩ, nhưng ông cụ Tiêu không cho bác sĩ cứu chữa cho

Phương Thanh Vân, cho nên ông ta cũng thấy rất áy náy.

Đến lúc này, Tiêu Hùng tiến lên hai bước, cười lạnh nói: “Nhà họ Trần việc gì phải gọi bác sĩ cứu Phương Thanh Vẫn? Mày cho nổ cửa nhà họ Trần và nhà họ Tiêu, vợ của mày cho người hạ thuốc người của mày, giết con của mày và cô ta, đầu phải do người nhà họ Trần và nhà họ Tiêu làm, liên quan gì đến bọn tao?” “Con mẹ nó, mày nói láo!”

Trần Hoàng Thiên không kìm được tức giận nói: “Mày giết con của tạo và Thanh Vân, còn dám đổ lên người vợ tao. Đáng chết, tất cả chúng mày đều đáng chết.”

Vừa dứt lời, cơ thể Trần Hoàng Thiên dao động mạnh mẽ, nhanh như tia chớp, lao về phía Tiêu Hùng. “Không ổn! Mau tránh ra!”

Ông cụ Tiêu sắc mặt thay đổi lớn, tập tức tụ khí thành đạo, chém về phía Trần Hoàng Thiên. “Xong rồi!”

Trần Hiếu Sinh nhìn thấy, trong mắt liền là một mảnh tro tàn. Ông biết Trần Hoàng Thiên xong rồi, bị ông cụ Tiêu chém chết rồi. “Ha ha!”

Trần Hoàng Hạo thấy vậy cười dữ tợn: “Súc sinh, con mẹ nó mày chết chắc rồi. Dám ra tay với cậu Tiêu, ông cụ Tiêu sẽ băm mày ra! “Chém chết nó!” “Chém chết nó!” “Chém chết nó!”

Trần Hoàng Dương, Tiêu Vũ Lương, Dương Chí Văn, Dương Bảo Trân… đều đồng loạt hô lên, cùng là dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, dường như ngay ở giây tiếp theo là có thể nhìn thấy cảnh Trần Hoàng Thiên bị chém thành hai nửa.

Tiêu Hùng cũng tin tưởng vào thực lực của ông nội hắn. Đối diện với Trần Hoàng Thiên đang xông tới, hắn cũng không hề trốn đi mà cười điên cuồng: “Dám ra tay với tao, cũng không tự lượng sức mình. Con mẹ nó mày có cái bản lĩnh kia không?”

Không hề nghĩ tới lời của ông ta vừa nói ra, liền nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đột nhiên tránh được.

Bùm!

Một đạo của ông cụ Tiêu chém vào không trung rồi chém trên mặt đất, ở trên nền đất bị cắt thành một khe nứt rộng nửa mét, sâu vài mét, dài cả trăm mét. “Đây..

Lập tức tất cả mọi người đều bị một chiêu này của ông cụ Tiêu làm kinh hãi.

Chỉ cảm thấy ông cụ Tiêu quá mạnh, đều quên mất để ý tới Trần Hoàng Thiên. “Không tốt!”

Ông cụ Tiêu thấy một đạo chém hụt, nhận ra chính mình sơ suất, lại ra tay với Trần Hoàng Thiên thêm lần nữa. Mà lúc này, Trần Hoàng Thiên đã tiến sát đến chỗ Tiêu Hùng, một quyền mạnh mẽ đẩm ra. “Mau tránh ra!

Ông cụ Tiêu kinh hãi hét lên một tiếng, nhìn thấy Tiêu Hùng đứng ngây ngốc tại đó, vội vã lao tới kéo Tiêu Hùng một cái, nhưng nắm đấm của Trần Hoàng Thiên vẫn đánh lên vai trái của Tiêu Hùng.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên. “A!!!”

Tiêu Hùng hét thảm một tiếng, trong chốc lát xương vai trái bị đánh vỡ tan, ngay cả phổi cũng bị ảnh hưởng. Sau khi kêu thảm cũng điên cuồng họ ra máu, khiến tất cả mọi người dọa đến ngây ngốc. “Đây, đây, đây…

Ông cụ Tiêu càng thêm lúng túng. “Thằng nhãi, mày đáng chết!”

Ông cụ Tiêu vô cùng tức giận, bàn tay mạnh mẽ đánh

Bùm!

Trần Hoàng Thiên không kịp tránh cú đánh điên cuồng của vị cao thủ Thần Cảnh này, trong chốc lát bị đánh bay ra ngoài, đập ra xa hơn mấy chục mét, khiến một cây cảnh cũng bị đánh gãy, đổ xuống ở phía sau. Trần Hoàng Thiên cũng họ ra vài ngụm máu. “Tại sao lại thế này?”

Ông cụ Tiêu nhăn mày.

Một đẩm này của mình, lẽ ra phải đánh nó thành máu thịt lẫn lộn chứ, tại sao lại chỉ khiến nó nôn ra máu?

Là chính mình nhất thời nóng nảy quên mất dùng toàn bộ sức lực, hay là thực lực của nó vượt qua cả sức mạnh của một cú đánh này? Nếu như nó còn hơn cả sức mạnh của cú đánh này, vậy thì chẳng phải ít nhất nó đã tiến nửa bước tới thực lực của Thần Cảnh rồi?

Điều này không thể nào!

Ông ta lập tức gạt bỏ đi phỏng đoán của chính mình.

Mấy ngày trước ông ta mới kiểm tra Trần Hoàng Thiên rồi. Từ mạch tượng, nội lực của Trần Hoàng Thiên chỉ khoảng cửu trọng. Không thể nào chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thực lực lại tăng mạnh tới Đan Cảnh tầng chín được. Điều này tuyệt đối không thể

Bước chuyển này, nếu như không có bốn năm mươi năm thì không thể hoàn thành được, hơn nữa phải là với điều kiện thiên phú vô cùng tốt mới có thể. Nếu không đến cuối đời cũng chưa chắc đã có thể hoàn thành. “Ba! Phổi của Hùng nhi đã bị đánh hỏng. Sợ rằng cả đời này sẽ không thể luyện võ được nữa. Nhà họ Tiêu chúng ta tổn thất nặng nề, ba à!”

Sau khi ông Tiêu kiểm tra vết thương của Tiêu Hùng, vô cùng đau đớn kêu lên. “Cái gì!”

Trần Hiếu Sinh và những người còn lại nghe xong đều choáng váng!

Đặc biệt là đám con cháu nhà họ Trần và nhà họ Tiêu, từng người từng người chết lặng. Một quyền đánh phế người số một số hai trong đám con cháu nhà họ Tiêu, thực lực của Trần Hoàng Thiên quá đáng sợ. “Vẫn may lúc trước ông nội đuổi nó ra khỏi nhà họ Trần, còn hại hắn rất thảm, không có khả năng cho hàn quay lại nhà họ Trần nữa. Nếu như hắn quay lại, người thừa kế nhà họ Trần chắc chắn là hắn, như vậy chúng ta sẽ không có gì.

Trong lòng Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Phong và những người khác đều nghĩ như vậy. “Ha ha!”

Tiếng cười của Trần Hoàng Thiên truyền đến. “Đáng tiếc đã bị chặn lại, nếu không một quyền này của tao đánh tới ngực hắn. Hắn đầu chỉ bị phế đi dễ dàng như thế, mà là chết. Đi đền tội cho con của tao!” “Đáng chết! Đáng chết!!!

Ông cụ Tiêu biết Tiêu Hùng bị phế rồi, lại nghe thấy tiếng cười của Trần Hoàng Thiên, cả người lập tức nổi giận vô cùng, giống như một con sư tử già điên cuồng. Lại tụ khí thành đạo, một phát vọt tới, vẽ thành một đường cong mà đánh giết về phía Trần Hoàng Thiên. “Tên súc sinh này, mày quả là…

Trần Hiếu Sinh vô cùng đau đớn, muốn ngăn cản mà không dám, chỉ cảm thấy ai oán, trong lòng không nên được thở dài: “Là minh đã hủy đi một đời của nó. Là mình đã hủy đi một đời của nó!”

Ông ta tuyệt vọng nhằm hai mắt lại.

Cho dù ông ta có không thích Trần Hoàng Thiên đi nữa, nhưng vẫn biết Trần Hoàng Thiên là đứa có tư cách thừa kế nhất trong đám con cháu nhà họ Trần, vẫn là không nên được đau lòng. Chỉ thấy nếu Trần Hoàng Thiên chết rồi, Trần Hiểu Sinh ông ta sẽ có lỗi với tổ tiên nhà họ Trần, sau khi chết không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa. “Đi chết đi, tên nhãi

Ông cụ Tiêu nhắm vào đỉnh đầu Trần Hoàng Thiên, giận dữ hét lên, tàn nhẫn cầm đạo chém xuống.” “Con trai, ba đến với con đây!”

Trần Hoàng Thiên nhắm mắt, rơi xuống hai hàng lệ. Đúng vào lúc này, một giọng nói quát lên. “Tiêu Vũ Hạc, ông dừng tay cho tôi. Giết cậu ấy thì đừng nghĩ đến chuyện tôi bán Trường Thọ Đan cho ông”

Thanh đao dài mấy mét của ông cụ Tiêu chuẩn bị chém xuống, bỗng nghe thấy một giọng nói bất ngờ quát lên, liền bị ông ngăn lại. Lúc thanh đao dừng lại, chỉ cách đầu của Trần Hoàng Thiên chưa tới mười centimét. “Mẹ nó!”

Dương Chí Văn, Dương Bảo Trân, Trần Hoàng Hạo và những người khác đều không nhịn được chửi ra một câu.

Mẹ nó, con mẹ nó kẻ nào dám kêu loạn ở đây!

Bọn họ đều nổi cáu, nhìn sang chỉ thấy một đám đàn ông lớn tuổi mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đi tới.

Người dẫn đầu kia, chính là Chu Kình Thượng, người bản Trường Thọ Đan. “Ông Chu, nó phế cháu trai của tôi. Tôi giết nó là điều đương nhiên. Tại sao ông lại ngăn cản?” Ông cụ Tiêu hỏi, vô cùng muốn giết chết Trần Hoàng Thiên để trả thù. “Tôi không cần biết!” Chu Kình Thượng nói: “Nếu như ông giết cậu ấy, ông mãi mãi đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ bán Trường Thọ Đan cho ông, cả đời này sẽ không có chuyện bán cho ông” Thái độ của ông ta vô cùng kiên định, nắm được mong muốn có được trường sinh đan của Tiêu Vũ Hạc, cho rằng

Tiêu Chính Hoànng chắc chắn sẽ thỏa hiệp.

Quả nhiên, Tiêu Vũ Hạc thu lại đao, cười ha ha đi về phía Chu Kình Thượng: “Không giết thì không giết. Ông nói xem, ông vẫn còn tức giận, tôi sẽ rất áy náy. Tên nhóc này có gì mà khiến ông năm lần bảy lượt bảo vệ cho nó?” “Cái này ông không cần quan tâm. Chu Kình Thượng xua tay, nói: “Ông muốn mua được trường sinh đan, vậy thì thả cậu ấy ra. Nếu ông giết cậu ấy, thì đừng hòng nghĩ tới mua được trường sinh đan.

Tiêu Vũ Hạc không biết làm sao cho phải.

Chu Kình Thượng là người của nhà nước, ông ta không có gan dám đe dọa Chu Kính Thượng, hơn nữa ông ta còn muốn mua trường sinh đan. Ai lại không muốn sống thêm chục năm nữa cơ chứ?

Thế là ông ta cười cười, nói: “Được rồi. Chỉ cần ông lấy ra trường sinh đan bán cho tôi, tôi đảm bảo sẽ thả nó ra, tuyệt đối sẽ không động vào nó. Nhà họ Tiêu chúng tôi nhiều con cháu như vậy, chết một đứa cũng không sao cả, huống hồ chỉ là phế đi một đứa”

Tiêu Hùng nghe vậy, đau lòng muốn chết.

Ông nội vì mười năm tuổi thọ, mà đến mạng của mình cũng không thèm quan tâm! “Hiện tại tôi không mang theo. Để tôi mang người đi, ngày khác tôi sẽ bán cho ông một viên.” Chu Kình Thượng nói, trong tay ông đã không còn trường sinh đan nữa rồi. “Vậy không được” Tiêu Chính Ngạc lắc đầu: “Lỡ như ông lừa tôi, vậy tôi tìm ai nói lý lẽ? Đánh ông tôi lại càng không dám. Cho nên để bảo vệ lợi ích, ông phải đem một viên bán cho tôi, bao nhiêu tiền ông cứ nói, đừng vượt quá một nửa tài sản nhà họ Tiêu là được.” “Tiêu Vũ Hạc, ông.” Chu Kình Thượng thật sự muốn đánh ông ta hai cái, chỉ có điều ông đánh không lại. Chỉ có thể nhịn xuống tức giận, nói: “Trong tay tôi bây giờ chưa có hàng, vừa mới bán hết rồi. Tôi phải đi tìm vị thần tiên kia xin. Tôi là người của nhà nước, ông không có lý do nào không tin tưởng tôi cả.

Ông rất nghiêm túc nhìn vào Tiêu Vũ Hạc. “Viết một tờ giấy đảm bảo đi. Nếu như ông thất hứa, tôi sẽ tới nhà nước tố cáo ông, yêu cầu trừng phạt ông. Tiêu Chính Ngạc ngầm nghĩ, nói ra.

Chu Kình Thượng liếc mắt. Để cứu Trần Hoàng Thiên, ông nhịn, nói: “Lấy giấy bút tới.

Lập tức có người của Tiêu Vũ Hạc đi lấy.

Rất nhanh, giấy bút được đưa tới tay Chu Kình Thượng. Chu Kình Thượng sột soạt viết ra mấy chục chữ, xé xuống một tờ giấy đưa cho Tiêu Vũ Hạc “Ha ha!”

Tiêu Vũ Hạc vô cùng mừng rỡ: “Ông có thể dẫn người đi rồi.”

Kết quả, ông ta vừa dứt lời, di động trong tay ông Tiêu kêu lên. Sau khi nghe điện thoại, sắc mặt ông ta thay đổi lớn, hoảng hốt nói: “Cái gì! Nhà chúng ta lại bị nổ rồi? Còn có con cháu nhà họ Tiêu bị nổ chết? Vương Nhi cũng bị thương rồi?”

Chu Kình Thượng đang đỡ Trần Hoàng Thiên dậy, chuẩn bị đưa Trần Hoàng Thiên rời đi. Nghe thấy lời của ông Tiêu, Tiêu Chính Ngạc lập tức hét lên. “Đợi đã!”

Ông ta nhìn ông Tiêu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt ông Tiêu nặng nề, từng câu từng chữ nói: “Nhà họ Tiêu chúng ta, mới vừa rồi bị mấy chục quả mìn ném nổ, chết và bị thương mấy chục người. Có hai đứa cháu bị nổ chết, chân của Vương Nhi cũng bị gãy rồi.” “Cái gì!”

Người nhà họ Tiêu nghe tin, tất cả đều kinh ngạc trợn tròn måt.

Răng rắc

Tiêu Vũ Hạc nằm chặt nắm đấm, phát ra tiếng nổ to như pháo, trên người sát khí cuồn cuộn, miết tờ cam đoan thành mảnh vụn, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Tôi không cần trường sinh đan nữa. Tôi muốn nó chết, muốn nó chết!!!”

Dứt lời, cơ thể ông ta mạnh mẽ lóe lên, nhanh như bóng ma, một quyền điên cuồng đánh về phía Trần Hoàng Thiên. “Hỏng rồi!”

Chu Kình Thượng thấy vậy, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Ông ta biết lần này Trần Hoàng Thiên chết chắc rồi!

Bình Luận (0)
Comment