Chàng Rể Đào Hoa

Chương 308

Nghe được lời này của Cổ An Nhiên, Trần Hoàng Thiên như bị tạt một gáo nước lạnh, lập tức dừng lại, cười buồn nhìn Cổ An Nhiên rồi hỏi: “Ý cô là, tôi chỉ là một khách làng chơi?” “Đúng!”

Cổ An Nhiên gật đầu với hốc mắt ửng hồng nói: “Làm nghề bọn tôi, nói dễ nghe thì là cô em, nói khó nghe một chút thì là gà, vì vậy đừng nghĩ tôi thánh thiện như vậy, tôi không giống như anh nghĩ đâu, tôi là một người phụ nữ dơ bẩn!”

Cô ấy có bẩn hay không, Trần Hoàng Thiên biết. Nhiều vết đỏ tươi trên giường như vậy đủ chứng tỏ rằng cô ấy không bẩn.

Anh cũng coi như là hiểu ra.

Tối hôm qua cô ấy đang nói dối anh, rốt cuộc cô ấy vẫn không tin tưởng anh có khả năng đó, không tin anh có thể lấy lại những thứ thuộc về cô ấy, cũng không chờ anh, lựa chọn Nhậm Tường Thiên giúp cô ấy. “Cô đang chà đạp chính mình đấy có biết không?” Trần Hoàng Thiên không biết tại sao có chút đau lòng không giải thích được.

Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Trần Hoàng Thiên, Cổ An Nhiên rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi không cần anh quan tâm. Đi đi! Anh đi đi!”

Thật ra cô ấy không muốn làm liên lụy đến Trần Hoàng Thiên, vì Trần Hoàng Thiên bị đuổi giết không dám quay về, phải tới Côn Châu tránh nạn, làm sao cô có thể nhẫn tâm vì bản thân mà làm hại anh, còn mình thì chạy trốn?

Vì vậy, cô chỉ có thể lựa chọn để Nhậm Tường Thiên giúp đỡ, tai họa lớn đến đâu cũng do Nhậm Tường Thiên gánh chịu, cũng không liên lụy tới Trần Hoàng Thiên. “Cậu ta không đi được nữa rồi!”

Không đợi Trần Hoàng Thiên lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Nhìn thấy cửa phòng 629 mở ra, vẻ mặt Hứa Kỳ Xương lạnh lùng bước ra.

Ngay sau đó, cửa phòng 627 cũng được mở ra, một cô gái nhỏ nhắn chạy ra, khi nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của Nhậm Tường Thiên, cô hoàn toàn choáng váng. “Anh trai!” Cô chạy đến đỡ Nhậm Tường Thiên dậy, nhìn Trần Hoàng Thiên rồi giận dữ nói: “Là anh đánh anh trai tôi?” “Đúng.” Trần Hoàng Thiên không phủ nhận. “Tại sao anh lại đánh anh trai tôi!” Nhậm Tường Vân tức giận hỏi. “Anh ta hại người phụ nữ của tôi, tôi đánh anh ta có vấn đề gì không?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng đáp lại, Cổ An Nhiên trao lần đầu tiên cho anh, với anh thì cô cũng giống như người phụ nữ của anh.

Nhậm Tường Vân nhất thời không nói nên lời.

Còn Cổ An Nhiên nghe được Trần Hoàng Thiên nói cô là người phụ nữ của anh, nước mắt tuôn rơi như muốn vỡ òa, nức nở nói: “Trần Hoàng Thiên, tôi không đủ tư cách làm người phụ nữ của anh, tôi là một người phụ nữ bẩn thỉu, là tôi không tốt, khiến anh khó chịu, quên tôi đi.” Trần Hoàng Thiên không biết phải nên nói cô thế nào.

Nhất định không cho anh thời gian, khăng khăng làm theo ý mình, gây nên hậu quả không thể vãn hồi.

Thật là một người phụ nữ có ngực không não! “Chết tiệt!” Lúc này, Nhậm Tường Thiên lau máu trên mặt, tức giận chỉ vào Trần Hoàng Thiên: “Ông Hứa, giết nó! Giết chết nó cho tôi!” “Vâng, cậu chủ!”

Hứa Kỳ Xương đáp lại rồi đột nhiên nắm chặt tay.

Răng rắc!

Tiếng xương khớp vang như pháo, lập tức vang lên khắp lối đi. “Mày chết chắc rồi thằng nhãi con! Con mẹ mày chết chắc rồi!” Vẻ mặt Nhậm Tường Thiên dữ tợn hét thẳng vào mặt Trần Hoàng Thiên.

Ngay khi anh ta vừa hét xong, ông Hứa đột nhiên lao tới, giảng một cú đấm về phía Trần Hoàng Thiên. “Trần Hoàng Thiên, trốn đi!”

Cổ An Nhiên kinh hãi hét lên, ông Hứa này nhưng còn lợi hại hơn cả Chung đại sư, lại bị ông ta đánh một chưởng, còn sống được sao? Mà Trần Hoàng Thiên, đối mặt với một cú đấm của

Hứa Kỳ Xương cũng không né tránh, anh cắn chặt răng và nắm chặt tay lại tiến lên phía trước. “Đâm đầu vào chỗ chết! Anh thật sự là tìm cái chết Nhậm Tường Vân không khỏi hét lên một tiếng, Từ Lão đạt thần cảnh tầng ba, đánh chết một đan sư Tông Cảnh dễ như giẫm đạp chết một con kiến, anh thực sự dám đánh với ông Hứa, đây là còn không phải tìm cái chết? “Không biết tự lượng sức!” Ông Hứa nhổ ra một câu.

Ông ta vừa dứt lời.

Hai quả đấm va vào nhau.

Âm!

Tiếng động lớn vang lên, một làn sóng xung kích kinh hoàng đã đánh bay Nhậm Tường Vân, Cổ An Nhiên và Nhậm Tường Thiên, toàn bộ đều văng trên mặt đất, còn Trần Hoàng Thiên chỉ lùi lại bốn năm bước. “Làm sao có thể?”

Con mắt của Hứa Kỳ Xương như muốn nổ tung.

Tuy rằng bản thân chỉ dùng bảy phần lực cũng không dùng toàn lực, nhưng lực đạo này cũng đủ để giết chết Bán bộ võ tôn của Đan Cảnh đại viên mãn, mà tên nhãi con này chỉ lùi lại vài bước.

Lẽ nào…

Cậu ta cũng là một võ tôn?

Không thể nào!

Ông ta ngay lập tức phủ nhận ý nghĩ của mình.

Trên đời này không có võ tôn trẻ tuổi như vậy! Nhất định là mình nhầm rồi, chỉ mới dùng một phần lực nên cậu ta mới không sao.

Ông ta chỉ có thể giải thích theo cách này.

Tuy nhiên, ánh mắt ông ta nhìn Trần Hoàng Thiên vẫn đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì ông ta cũng không chắc mình có phải mới chỉ dùng một phần công lực không. “Trời ạ, anh ta cũng quá lợi hại quá rồi, trẻ như vậy mà đấm nhau với ông Hứa chỉ bị lùi có vài bước thôi sao?”

Lúc này, Nhậm Tường Vân vừa đứng lên vừa xoa xoa lồng ngực đau nhức, không khỏi bật lên kinh ngạc, tràn đầy sự kinh hãi và chấn động nhìn Trần Hoàng Thiên, thậm chí có chút mến mộ.

Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, khó trách cô nảy sinh sự mến mộ bởi vì phụ nữ đều thích đàn ông mạnh mẽ.

Trần Hoàng Thiên còn quá trẻ như vậy, lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, tuyệt đối là một người đàn ông mạnh mẽ. “Sao lại như vậy, ông Hứa, chuyện này là sao?” Nhậm Tường Thiên không thể tin đó là sự thật.

Hứa Kỳ Xương nói: “Tôi đã đánh giá thấp cậu ta, chỉ mới dùng một phần công lực.”

Ha!

Nhậm Tường Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra chỉ mới dùng một phần công lực, tôi còn tưởng rằng thực lực của hắn ta mạnh đến mức có thể đấu lại ông Hứa, dọa tôi hết hồn” “Có thể chịu được cú đấm một phần lực của ông Hứa, cũng vô cùng lợi hại rồi, ít nhất thực lực cũng đạt tới Đan Cảnh tầng năm, trẻ như vậy đã tới Đan Cảnh tầng năm, cũng có thể gọi là thiên tài đệ nhất võ đạo rồi! “Nhậm Tường Vân khen không dứt miệng.

Sau đó, cô ấy lại nhìn Nhậm Tường Thiên: “Anh à, có cho anh thêm hai mươi năm nữa anh cũng không bắt kịp người ta đâu.”

Nhậm Tường Thiên: “”

Con nhóc chết tiệt này, sao có thể luôn lấy chỉ khí của người khác hủy diệt uy phong của anh ta vậy! “Ông Hữa, chuyện này bỏ qua đi, đừng đánh nữa, người ta trẻ mà đã lợi hại như vậy, cẩn thận sự phụ của người ta là còn là cao thủ lợi hại hơn ông, nếu đánh nữa, khiến người ta bị thương, coi chừng sư phụ của anh ta lại tới tìm ông gây phiền phức.” Nhậm Tường Vân nói.

Sau đó cô ấy nắm lấy cánh tay Trần Hoàng Thiên, thúc giục: “Mau đi theo tôi, kẻo anh trai tôi để ông Hứa đánh chết anh!”

Trần Hoàng Thiên cứ như vậy bị cô ấy kéo đi, Nhậm Tường Thiên có xúc động muốn đánh chết cô ấy.

Rốt cuộc nó có phải là em gái mình không! “Cậu Nhậm, anh có sao không?” Cố An Nhiên hỏi, cô sợ Nhậm Tường Thiên sẽ không giúp cô vì chuyện này.

Vượt qua ngoài tưởng tượng của cô là, Nhậm Tường

Thiên mỉm cười và nói: “Tôi không sao, giúp tôi lau mặt đi.”

Sau đó, anh ta kéo Cổ An Nhiên vào phòng, đóng sầm cửa lại, tự nhủ rằng chết tiệt mày đánh tao, thì tao sẽ trút hết cảm xúc của mình lên người phụ nữ của mày. Chỉ là anh ta không ngờ rằng Nhậm Tường Vân đã bị

Trần Hoàng Thiên kéo vào phòng. “Trần… Trần Hoàng Thiên, anh đang làm gì vậy?”

Nhậm Tường Vân có chút sợ hãi.

Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Cô nam quả nữ trong một phòng, cô cho rằng tôi muốn làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment