Chàng Rể Đào Hoa

Chương 319

“Cái gì?”

Cổ Anh Tài nghe vậy về mặt nhanh chóng thay đồi, không dám tin nói: “Không phải nói là Nhậm Tường Thiên kia không giúp cô ta sao? Sao lại tới? Là Nhậm Tường Thiên à?” “Không biết nữa, cậu Cổ.” Người đàn ông trung niên nói: “Dù sao Cổ An Nhiên cũng đã nói nói cô ta dẫn người đến đòi tài sản, bắt chúng tôi mở cửa ra, nếu không thì sẽ phá cửa xông vào. Tôi thấy tình hình không ổn. Người cô ta gọi đến để đòi tài sản chắc chắn rất giỏi bởi vì những người kia của chúng ta đều không đánh lại được cho nên tôi mới tới báo.”

Cổ Anh Tài im lặng.

Anh ta có thể chắc chắn rằng người mà Cổ An Nhiên gọi là Nhậm Tường Thiên. Trừ anh ta ra không có ai dám giúp cô ta.

Nhưng trận địa lớn vẫn chưa bố trí xong. Lúc này Nhậm Tường Thiên lại tới để giúp Cổ An Nhiên lấy tàisản, nhưng làm sao anh ta có thể ngăn cản được?

Anh ta đau đầu chết đi được! “Nhanh!” Anh ta lập tức nhìn người phụ nữ quyền rũ trên ghế sô pha và nói: “Cô nhanh lên lầu gọi điện thoại cho ba cô, hỏi ông ta bây giờ phải làm sao?”

Người phụ nữ quyến rũ gật đầu nói được, ông eo cặp mông lớn khiêu gợi đi lên lầu

Sau đó, anh ta lại nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Mở cửa cho họ vào.” “Vâng!”

Người đàn ông trung niên lập tức đi ra ngoài.

Không lâu sau, Nhậm Tường Thiên, Hứa Kỳ Xương,

Nhậm Tường Vân, Cổ An Nhiên và Trần Hoàng Thiên bước vào phòng khách. “Con mẹ mày, mày còn dám đến đây, ông đây đang tìm mày đấy!”

Cổ Anh Tài nhìn thấy Trần Hoàng Thiên liền đỏ cả mắt lên, mở miệng liên chửi bởi.

Cổ An Nhiên ngay lập tức chỉ vào Nhậm Tường Thiên và nói: “Anh còn tâm trạng để quan tâm đến Trần Hoàng Thiên à. Hãy quan tâm đến cậu Nhậm trước đã. Anh ta đến giúp tôi lấy tài sản.”

Nghe vậy, ánh mắt của Cổ Anh Tài lập tức dồn vàotrên người Nhậm Tường Thiên, tạm thời rời khỏi Trần Hoàng Thiên. Giữ tài sản mới là việc quan trọng nhất. Ngay lập tức, anh ta liền cười khúc khích: “Anh chính là Nhâm Tường Thiên hả?” “Không sai.” Nhậm Tường Thiên tinh tướng nói: “Làm sao vậy, đến nhà của cậu Cổ, cầu Cổ lại không mời chúng tôi ngồi, có phải không nề mặt quá rồi không?”

Cổ Anh Tài để lộ ra một nụ cười khó coi, dùng tay ra hiệu mời: “Xin mời cậu Nhậm.”

Anh ta muốn kéo dài thời gian một chút để chờ ba vợ đến

Nhậm Tường Thiên không nói lời cảm ơn mà ngồi xuống ghế sô pha, vẫy tay ra hiệu cho Cổ An Nhiên ngồi cạnh anh ta sau đó ôm lấy bờ vai thơm thọ của cô, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên đắc ý nói: “Anh vừa mới đến người ta đã mắng chửi anh, tôi vừa đến người ta liền mời tôi ngồi. Vậy anh với tôi cùng một cấp bậc được không?”

Trần Hoàng Thiên phớt lờ anh ta, đứng sang một bên không lên tiếng.

Lúc này, Cổ Anh Tài cười nói: “Cậu Nhậm, tôi nền mặt anh như vậy, anh cũng nên để lại cho tôi chút mặt mũi chứ. Đừng giúp Cổ An Nhiên để tránh làm tổnthương tình cảm hòa thuận “Nếu như anh nhớ những cơ thể của cô ta, tôi giúp anh đưa cô ta tới Thiên Phủ, Anh muốn chơi cô ta sao cũng được, không nhất thiết phải giúp cô ta mà sống chết với tôi chứ?”

Nhậm Tường Thiên cười nói: “Vấn đề không phải là nhớ nhung cơ thể của cô ấy hay không mà là vấn đề thể diện. Tôi ở quán bar tàu Hoàng Gia đã nói phải giúp Cổ An Nhiên lấy lại tài sản, nếu như tôi không giúp, không phải sẽ thành tuyển thủ nổ pháo ư?” “Vậy nên. Hy vọng cậu Cổ cho tôi chút thể diện, đưa phần tài sản của Cổ An Nhiên cho cô ấy. Dù sao cũng là em gái cùng cha khác mẹ, đừng quá đáng vậy.”

Cổ Anh Tài thầm nguyền rủa trong lòng.

Mẹ mày. Thực sự muốn đối phó với tạo hả?

Dù rất khó chịu nhưng anh ta vẫn cười nói: “Cậu Nhậm, nếu không thì như vậy đi. Tôi cho anh thể diện, cho Cổ An Nhiên ba mươi tỷ, anh thấy sao?” “Ba mươi tỷ?” Nhậm Tường Thiên cười tùm tìm: “Cậu Cổ, tài sản của bố anh để lại là một nghìn năm trăm tỷ, bố anh có bốn dì nhỏ, mỗi nhà ba trăm bảy mươi lăm tỷ, cho An Nhiên có mỗi ba mươi tỷ, anh có phải kén chọn quá rồi không?”Cổ Anh Tài nghe vậy, hàm răng nghiên ken két nhưng vẫn cười nói: “Vậy anh nói một con số đi.”

Nhậm Tường Thiên dựng thẳng ngón tay lên, hở hững nói ra vài chữ: “Ba trăm tỷ, một đồng cũng không được thiếu ”

Ám!

Cổ Anh Tài vỗ bàn đứng dậy. Đột nhiên nó bùng nổ: “Nhậm Tường Thiên, đừng có mà không nề mặt như vậy. Cha tôi để lại một nghìn năm trăm tỷ, nhưng đó là giá trị thị trường, không phải tiền thật. Anh muốn tôi đưa cho đứa con ngoài giá thủ Cổ An Nhiên này ba trăm tỷ, không có cửa đâu!” “Tôi cho anh biết, Cổ Anh Tài tôi không phải dễ đụng vào. Nếu cứ khăng khăng chống đối tôi thì cũng đừng ai mong dễ chịu!”

Ám!

Nhậm Tường Thiên cũng đập bàn đáp trả với thái độ mạnh mẽ: “Tôi cũng nói cho anh biết, Nhậm Tường Thiên tôi cũng không phải dễ trêu. Nếu anh không làm theo yêu cầu của tôi đưa cho An Nhiên ba trăm tỷ, anh có tin tôi giết anh, để anh có tiền mà không không có mạng để dùng không?” “Con mẹ nó anh…” Cổ Anh Tài suýt nữa thì phunra máu.

Tại sao trên đời lại có người đàn ông như vậy?

Vì lợi ích của một người khác mà không ngại chống lại Cổ Anh Tài anh ta. Quá ngu ngốc, không có đầu óc phải không?

Nhưng mà

Nhậm Tường Thiên có người tài giỏi bên cạnh, anh ta cũng không dám làm bậy, liền nói: “Để tôi nghĩ kỹ xem.”

Anh ta đang đợi ba vợ xem ông ta có qua đây không. “Được rồi. Anh suy nghĩ cần thận đi.” Nhậm Tường

Thiên đắc ý nói.

Khoảng hai mươi phút sau, một người đàn ông ngoài bảy mươi mặc bộ đồ thời Đường, trong tay đang chơi đùa hai quả óc chó hùng hồ đi vào.

Người đó không ai khác chính là Ngô Việt Minh tiếng tăm lừng lẫy ở Hồng Kông, biết thiên văn, địa lý, âm dương, biết bát quái, biết phong thủy, gì cũng làm được… Người ta tôn xưng là Ngô Bản Tiên, chính là khách quý trong nhà của vô số các gia tộc lớn giàu có quyền lực ở Hồng Kông. Ở Hồng Kông không ai dám coi thường Ngô Bản Tiên!Có thể nói đây là một nhân vật rất, rất mạnh mẽ, giống như một vị thần vậy. “Ông cụ, ba cuối cùng cũng đến rồi!”

Cổ Anh Tài đột nhiên trở nên hưng phấn, giống như được dựa dẫm, nhìn Nhậm Tường Thiên, tinh tưởng nói: “Ba vợ của tôi là Ngô Bản Tiên tiếng tăm lừng lẫy ở Hồng Kông, chân nhân tu pháp ba tầng, tôi khuyên các người ”

Anh ta còn chưa kịp nói xong, Ngô Việt Minh đã ngắt lời anh ta: “Bớt nói lại ”

Cổ Anh Tài ngậm miệng ngay lập tức.

Ngô Việt Minh liếc nhìn qua một lượt, nhìn Hứa Kỳ Xương. Nói rằng: “Ông có phải Hứa Kỳ Xương từ Thiên Phủ nhà họ Nhậm không?” “Chính là họ Hứa tôi đây.” Hứa Kỳ Xương gật đầu.

Ngô Việt Minh mìm cười: “Nhà họ Nhậm quả thực là một gia tộc võ lớn. Tôi phải thừa nhận điều này, nhưng Ngô Việt Minh tôi cũng không phải dễ chọc vào, hy vọng ông hiểu được điều này.” “Tôi biết.” Hứa Kỳ Xương nói: “Nguyên nhân là như này, chúng tôi đến nhà con rể ông cũng khá lịch sự, cũng chưa đụng gì tới người của nhà con rể ông.” “Nhưng Nhậm Tường Thiên muốn tôi đưa cho CổAn Nhiên ba trăm tỷ. Đây không phải là đến nhà tôi ăn cướp sao? Lại còn lịch sự, lịch sự cái rắm hả!” Có Anh Tài tức giận nói

Nghe nói đến ba trăm tỷ, Ngô Việt Minh cũng nheo mắt lại, chuyện này khác nào sư từ mở miệng! “Như vậy đi.” Ngô Việt Minh ngừng việc giao kèo giơ ngón tay lên: “Một trăm năm mươi tỷ, không thể nhiều hơn nữa đâu. Đây là thái độ của tôi.” “Hai trăm bốn mươi tỷ, một đồng không thể thiếu.

Đây cũng là thái độ của chúng tôi. Nề mặt ông bớt cho sáu mươi tỷ, nếu không thì tôi cũng không bỏ ý đồ ba trăm tỷ ban đầu đâu.” Nhâm Tường Thiên nói. Giúp Cổ An Nhiên lấy được số tiền này. Cổ An

Nhiên sau này sẽ là người phụ nữ của anh ta.

Khuôn mặt của Ngô Việt Minh trở nên lạnh lùng, một luồng sát khí lập tức tỏa ra từ ông ta.

Hứa Kỳ Xương ngửi thấy mùi giết chóc, bước vào trong, chặn lại trước mặt Nhậm Tường Thiên, nói: “Ngô Việt Minh, tôi hy vọng ông đừng quá kích động.” “Hừ!”

Ngô Việt Minh tức giận hừ một cái.

Âm ầm!

Hai quả óc chó trong tay lập tức bị ông ta bóp nát.

Bình Luận (0)
Comment