Chàng Rể Đào Hoa

Chương 323

Trần Hoàng Thiên không có quên những gì mà nhà họ Trần đã hãm hại anh, cũng không quên nhà họ Tiêu hãm hại anh, anh đã luôn bấm bụng chịu đựng, chính là vì chưa có đủ sức mạnh, không đủ để chống lại nhà họ Tiêu.

Giờ đây đã có rồi.

Tiêu Vũ Hạc có sức mạnh Thần Cảnh tầng ba, và anh cũng có Thần Cảnh tầng ba.

Có cùng một cảnh giới, anh chưa từng thua qua, cho nên đối với việc đánh bại, thậm chí là đánh chết Tiêu Vũ Hạc, có thể nói là tràn đầy tự tin.

Bởi vì khi anh còn lại Thần Cảnh tầng một thì từng một nắm đấm đánh lùi Tiêu Vũ Hạc, giờ đây Thần Cảnh tầng ba, cho dù có thể một nắm đấm đánh ra rồng hay không thì cũng đủ đánh bại Tiêu Vũ Hạc rồi.

Dựa vào việc anh đã hợp với long hồn, sức mạnh cao hơn một phạm trù so với cảnh giới đồng cấp, hơn nữa, Chân Võ Tu Luyện Quyết mà anh tu luyện khá bả đạo, những thứ này đều là sức mạnh để anh đánhthăng Tiêu Vũ Hạc!

Vì vậy, anh lấy điện thoại ra và đặt vé máy bay. Vé máy bay trong ngày đã bán sạch, nên anh đã mua vé máy bay đến thủ đô vào buổi tối ngày hôm sau. “Khi đến thủ đô. Vừa đúng là sáng sớm, thời gian này, rất thích hợp để trả thù.

Trần Hoàng Thiên suy nghĩ trong lòng.

Vào buổi tối cùng ngày, trong một biệt thự sang trong nào đó.

Nhậm Tường Thiên ôm lấy Cổ An Nhiên vào phòng ngủ, đóng cửa lại, rồi Nhâm Tường Thiên hôn lấy Cổ An Nhiên.

Sau khi hôn điên cuồng, Nhậm Tường Thiên nói: “Tôi đã ở Côn Châu bảy tám ngày rồi, ngày mai tôi phải đi về rồi. Nói ra thì thực sự không nỡ xa cô, hay là cô dẫn em trai và mẹ của cô, cùng tôi đến Thiên Phù đi, tôi cảm thấy nếu một ngày không đụng vào cơ thể đẹp tuyệt của cô thì tôi sẽ nhớ cô đến phát điên mất.”

Cổ An Nhiên cười: “Côn Châu là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi không nỡ rời xa, hơn nữa, thường xuyên ở cạnh nhau, tôi cũng sợ anh sẽ chán tôi, người ta nóirằng khoảng cách tạo ra vẻ đẹp mà, anh có thể thường xuyên đến Côn Châu du lịch, tất nhiên thì tôi cũng sẽ thường xuyên đi du lịch ở Thiên Phủ, anh vẫn còn có cơ hội chơi với tôi.”

Nhậm Tường Thiên cười khúc khích: “Cô nói cũng có lý, tôi không muốn chán cô, vậy thì ngày mai tôi sẽ về trước, cô phải thường xuyên đến Thiên Phủ chơi ” “Được” Cổ An Nhiên gật đầu.

Thực ra. Cô ấy đã mua sẵn vé máy bay, ngày mai khi Nhậm Tường Thiên và những người khác rời khỏi Côn Châu thì gia đình cô ấy cũng sẽ rời khỏi Côn Châu đến nước M, cô ấy cũng sợ một khi Nhậm Tường Thiên và những người khác rời đi thì Cổ Anh Tài sẽ đến tính sổ với gia đình cô ấy. . Ngôn Tình Sắc

Còn việc đi Thiên Phủ thì không thể nào rồi, cô ấy quá ghê tởm Nhậm Tường Thiên, nếu không phải có việc phải cầu xin anh ta thì có chết cô ấy cũng sẽ không cho anh ta đụng vào. “Lần này trở về, e rằng sẽ không thể chơi với cô trong vòng một hai tháng, tối nay tôi phải chơi cho thật đã, cùng cô chiến đấu đến sáng!” Nhậm Tường Thiên cười và bế Cổ An Nhiên lên ném xuống giường, rồi trực tiếp vô lên.

Chính vào lúc này, có hai bóng người trèo từ cửasổ vào, Nhậm Tường Thiên quá say sưa, hoàn toàn không phát hiện có hai người lặng lẽ đi đến bên cạnh giường, trong đó có một người già. Một chưởng đánh vào cổ của Nhậm Tường Thiên. “Á!”

Nhậm Tường Thiên khó chịu kêu lên một tiếng, liền ngất đi.

Cổ An Nhiên đang định kêu lên thì bị bịt miệng lại, và chưởng một phát vào cổ của cô ấy. Khiến cho cô ấy ngất xỉu, sau đó cả hai người đều bị khiêng đi. “Anh hai đúng là biến thái, kêu lớn tiếng như vậy, Trần Hoàng Thiên không giống anh ta. Sẽ không kêu lên kinh tởm như thế ”

Nhậm Tường Vân ở bên cạnh nghe thấy tiếng Nhậm Tường Thiên kêu, những tưởng rằng anh ta kêu lên vì quả thoải mái, không khỏi càu nhàu.

Hứa Kỳ Xương cũng nghe thấy và cũng có chung một suy nghĩ với Nhậm Tường Vân, nên không khỏi lắc đầu.

Một tiếng sau.

Ở núi Phượng Hoàng, trong chòi nghỉ mát ở đình

Hai chậu nước lần lượt tạt vào người của Cổ An Nhiên và Nhậm Tường Thiên.

Cả hai người lập tức tình lại khi đó phát hiện thấy bản thân bị trói vào cột của chòi nghỉ mát, có một số người đang đứng trước mặt, trong đó có cả Ngô Việt Minh, Cổ Anh Tài, Hoắc Giang Nhật, trong lòng của Nhậm Tường Thiên chợt chùng xuống, vô cùng kinh hãi hét lên: “Chúng mày muốn làm cái gì? Mau thả tao ra, nếu để ông Hứa biết được chúng mày trói tao thì ông ta chắc chắn sẽ cho chúng mày chết rất thàm. Chắc chắn!”

Nghe thấy vậy, Cổ Anh Tài đang cầm cây gây bóng chày liền tức giận, lập tức vung gậy đập một nhát vào đầu của Nhậm Tường Thiên, bốp một tiếng. Ngay lập tức máu bắn tung toé. “Á!”

Nhậm Tường Thiên thảm thiết hét lên. “Cổ Anh Tài, cái đồ chết dẫm dám đánh tao, mày không sợ bị trả thù sao hả, tao hỏi mày!” “Tạo sợ cái đầu mẹ mày, cái đồ khốn nạn nhà mày, dám giúp Cổ An Nhiên tống tiền tạo hai trăm bốn mươi tỷ, mẹ kiếp, tao phải lột da của mày ra!” Cổ Anh Tài hung dữ nói, vùng cây gây bóng chày trong tay lên và đập mạnh vào người của Nhậm Tường Thiên. Mỗi lần đập vào, Nhậm Tường Thiên đều phát ra tiếng kêu mổlon.

Cổ An Nhiên ở bên cạnh sợ hãi, mặt mày tái nhợt, không biết phải làm sao. Hoang mang vô cùng cực

Sau khi đã đập Nhậm Tường Thiên hàng chục gây thì Cổ Anh Tài mới dừng lại thở hổn hển, Nhậm Tường

Thiên bị đánh đến sứt đầu mẻ trán, gào khóc thảm thiết nói: “Đại ca, tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi, đều là do Cổ An Nhiên ép tôi phải giúp cô ta, oán có đầu nợ có chủ. Các người kiểm cô ta tính sổ đi, kêu cô ta trả lại tiền cho các người, chuyện này xem như xong có được không?” “Xong cái đầu mẹ mày!”

Hoắc Giang Nhật cướp cây gậy bóng chảy từ trong tay của Cổ Anh Tài, hung dữ nói: “Cái thằng nhãi ranh. Lúc ở tàu Hoàng gia, tao đã nhìn mày không vừa mắt rồi, vì bên cạnh mày có cao thủ nên tạo không thể làm gì được mày, nếu không thì tao đã sớm đánh chết mày rồi vứt xuống biển cho cá mập, hôm nay tao nhất định phải xử lý mày, để cho mày biết được, không nề mặt Hoắc Giang Nhật tạo đây sẽ có kết cục thể thảm như thế nào!”

Sau khi dứt lời, Hoắc Giang Nhật hai tay cầm lấy cây gậy bóng chày, ra sức đập vào trên người của Nhậm Tường Thiên.Đến khi Hoắc Giang Nhật đập mệt rồi thì Nhậm Tường Thiên đã bị đánh đến thoi thóp, máu trong miệng không ngừng chảy xuống, đến nói cũng không nói được

Lúc này, ánh mắt của Cổ Anh Tài rơi vào trên người của Cổ An Nhiên.

Ngay lập tức, Cổ An Nhiên run rẩy, hết sức lo sợ nói: “Anh muốn làm cái gì?” “Làm gì à?”

Cổ Anh Tài cười lạnh lùng, cướp lấy cây gậy bóng chày, vung một gậy đập vào đầu của Cổ An Nhiên.

Bop!

Một tiếng lớn vang lên. Những dòng máu chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Cổ An Nhiên, do Cổ An Nhiên chỉ là một người bình thường, không lì đòn giống như Nhậm Tường Thiên là võ sĩ, một nhát gậy đã khiến cho cô ấy ngất xỉu. “Cậu Hoắc. Có chơi không, nếu chơi thì cởi trói cô ta ra rồi lôi đến bãi cỏ bên cạnh để chơi thoả thích” Cổ Anh Tài ném cây gậy bóng chày đi, cười nói rằng.

Hoắc Giang Nhật cứng nhắc lắc đầu: “Tôi mới không chơi, Trần Hoàng Thiên chơi xong lại đến Nhậm Tường Thiên chơi, Nhậm Tường Thiên chơi xong lại đến Trần Hoàng Thiên hơi, dơ bẩn quá, tôi sợ cóbệnh ” “Ha ha!”

Cổ Anh Tài ngẩng đầu lên và cười.

Sáng ngày hôm sau, có một lá thư gửi vào căn biệt mà Cố An Nhiên đã mua.

Ngay khi nhìn thấy, mẹ của Cổ An Nhiên liền kinh ngạc kêu lên: “Ông Hứa! Xảy ra chuyện rồi! An Nhiên và Nhậm Tường Thiên đã bị Cổ Anh Tài bắt rồi, kêu ông phải đến núi Phượng Hoàng cứu hai người họ ở trước bữa trưa, nếu không, họ sẽ gửi trả cái xác của Cổ An Nhiên và Nhậm Tường Thiên cho chúng ta khi quá thời hạn!” “Cái gì!”

Hứa Kỳ Xương đã kinh ngạc khi nghe thấy điều này, bèn đá mở cửa phòng của Nhậm Tường Thiên và Cổ An Nhiên ra.

Thoạt nhìn, cả hai người họ đều không có ở đây. “Mẹ kiếp!”

Hứa Kỳ Xương siết chặt tay lại, tức giận thở gấp rút: “Tiếng kêu thảm thiết ngày hôm qua là tiếng của cậu chủ sau khi trúng đòn, chứ không phải là loại tiếng kêu đó, tôi quá sơ suất, quá bất cần rồi!”

Ngay sau đó ông ta liền ra khỏi phòng, bắt mộtchiếc xe và đến núi Phương Hoàng.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên đang ăn sáng, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nói: “Nghe nói Nhậm Tường Thiên, người đã giúp Cổ An Nhiên lấy được hai trăm bốn mươi tỷ tài sản, đêm qua vào lúc đang làm việc với Cổ An Nhiên ở trong phòng đã bị người của cậu Cổ bắt đi, hiện đang ở núi Phượng Hoàng, kêu Hứa Kỳ Xương phải đi giải cứu trước bữa trưa, nếu không cứu thì chờ lấy xác đấy!”

Bình Luận (0)
Comment