Chàng Rể Đào Hoa

Chương 330

Lúc này, tại nhà Ngô Việt Minh. Rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh Côn Châu đổ dồn về nơi này. “Ngô Bản Tiên, có đại sư nào ở nhà họ Ngô sao?” “Ngô Bản Tiên, có thể cho chúng tôi gặp đại sư đó một chút được không?” ít nhất cũng phải có mấy chục ông lớn giới kinh doanh Còn Châu đến nhà họ Ngô, vì cửa lớn nhà họ Ngô vẫn đóng chặt cho nên phải đứng ở ngoài cửa lớn, gân cổ họng lên hét.

Đây mới chỉ là một bộ phận nhỏ đầu tiên, đằng sau còn có các ông lớn trong giới kinh doanh Côn Châu liên tiếp đến chờ ngoài cửa lớn nhà họ Ngô, ngay cả vua Côn Châu cũng đến đây luôn rồi. “Ngô Bán Tiên, mở cửa cho chúng tôi vào điệ “Ngô Bản Tiên, cho chúng tôi gặp đại sư trẻ tuổi đó đi!”

Bởi vì không mở cửa, mà bọn họ cũng không dám xông vào, chỉ có thể gân cổ họng lên mà hét

Vào lúc này, một chiếc xe taxi dừng lại, Cổ Anh Nhạc và Trương Thanh Tuệ từ trên xe taxi bước xuống. “Tránh ra tránh ra.

Cổ Anh Nhạc oanh oanh la lên. “Mẹ nó, mày là ai vậy, tránh sang một bên đi!” Có người tức giận nói.

Cổ Anh Nhạc lập tức không vui nói: “Tôi nói cho ông biết, tôi đây là Cổ Anh Nhạc, Cổ An Nhiên là chị của tôi. Trần Hoàng Thiên đánh bại Ngô Bản Tiên là anh rể của tôi, nếu như mấy ông dám gây phiền phức với tôi, cẩn thận tối bảo anh rể tôi chém chết mấy ông!”

Lời này vừa nói ra, mấy chục ông lớn Côn Châu đột ngột quay người sang, lập tức từng người từng người đều vứt hết liêm sỉ, quay sang nịnh bợ Cổ Anh Nhạc. “Hóa ra là cầu Cổ a!” “Cậu Cổ, sau này ở Côn Châu phải phiên cậu quan tâm nhiều rồi.

Cổ Anh Nhạc được nịnh bợ vô cùng thích thú, vỗ vỗ ngực nói: “Các ông yên tâm, sau này có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm tôi, tôi nhờ anh rể tôi giải quyết cho!” “Vâng vâng vâng!” Các ông lớn bày ra khuôn mặt cười, gật đầu lia lịa, tuy rằng biết rõ Cổ Anh Nhạc đang làm màu, nhưng cũng phải nịnh theo, ai bảo vị cao thủ anh hùng cứu mỹ nhân đó chính là “anh rể” của cậu ta chứ?

Lại còn đưa đến nhà họ Ngô, chắc chắn là có lý do của nó cả, nhỡ đâu Trần Hoàng Thiên thật sự trở thành anh rể của Cổ Anh Nhạc thì đắc tội không nổi đâu.

Lúc này, Cổ Anh Nhạc đến trước cửa sắt nhà họ Ngô, hét lên: “Những người bên trong nghe đây, Trần Hoàng Thiên là anh rể của tôi, tôi với mẹ tôi đến thăm chị tôi, các người mở cửa ra đi, để tôi với mẹ tôi đi vào.

Quả nhiên, cái cổ họng này của cậu ta đúng là rất có ích, cửa lớn nhà họ Ngô đang đóng chặt lập tức mở ra, bên trong có người thăm dò ra mặt, cười cười nói: “Cậu Cổ phải không, cậu đợi một chút nhé, để tôi thông báo một tiếng rồi quay lại.

Nói xong, cánh cửa lại bị đóng kín. “Ông chủ, ông chủ.

Người canh cửa chạy vào sảnh lớn, nói: “Cổ Anh Nhạc đưa mẹ cậu ta đến rồi, nói là muốn đến thăm Cổ An Nhiên, có để cậu ta vào không?” “Mẹ nó!” Ngô Việt Minh đau đầu nói: “Đại sư Trần đã nói là không quan tâm đến đám người ở ngoài đó, bây giờ Cổ Anh Nhạc đến đây, một khi đã cửa mở ra thì một đám người sẽ theo vào luôn, tình hình bây giờ là mở không được mà đóng cũng không xong

Ông ta vò đầu bức tai, lưỡng lự một lát rồi đi lên lầu. Trong phòng.

Cổ An Nhiên nằm trên giường, trên người trải dọc từng mảng xanh xanh tím tím, bị đánh đến nỗi không nhận ra nữa.

Trần Hoàng Thiên dùng thảo dược đã được nghiền nát xoa lên vết thương trên người cô ta, chỗ xương bị gãy, Trần Hoàng Thiên cũng giúp cô ta nổi xương lại. Cô ta nằm trên đó, nhìn Trần Hoàng Thiên không cứ thể im lặng giúp cô ta trị thương, vành mắt Cổ An Nhiên đỏ lên, nước mắt không ngừng tràn ra ngoài.

Bây giờ Cổ An Nhiên mới phát hiện, Trần Hoàng Thiên lại tốt đến thế.

Bản thân mình bẩn như vậy, anh còn dịu dàng trị thương cho cô ta.

Mà cô ta lại hai lần liên tiếp làm tổn thương anh, cô ta thật muốn trở về nhà họ Hoàng. Nếu được trở về lúc chưa trở nên bẩn thỉu như bây giờ, như vậy thì cô ta không cần phải nhờ Nhậm Tường Thiên giúp đỡ, sạch sẽ trong trắng trao cho anh, thì cô ta cũng sẽ không đau khổ giống như bây giờ, anh cũng sẽ không im lặng như bây giờ nữa. “Đại sư Trần, mẹ và em trai của Cổ An Nhiên đến thăm rồi, có cho họ vào không?” Bên ngoài truyền đến tiếng nói. Trần Hoàng Thiên lạnh nhạt trả lời: “Cho bọn họ vào, còn những người đằng sau thì cứ đợi đi.” “Vâng.” Ngô Việt Minh rời đi.

Trần Hoàng Thiên tiếp tục trị thương cho Cổ An Nhiên.

Khoảng một tiếng sau, Trần Hoàng Thiên kéo chăn đắp lên cơ thể xinh đẹp của Cổ An Nhiên, anh nói: “Nghỉ ngợi cho tốt.”

Nói xong bốn chữ này, anh liền đứng dậy rời đi. “Trần Hoàng Thiên…

Cổ An Nhiên không nhịn được gọi một tiếng, vốn muốn hỏi anh, sau này có phải anh sẽ không đụng đến cô ta nữa, nhưng lời đến bên miệng, cô ta lại không có mặt mũi nào để nói ra.

Bản thân đã bẩn như thế này rồi, sao còn không biết xấu hổ mà hỏi anh có đụng đến không? “Tôi biết cô muốn nói cái gì. Đừng nghĩ nhiều, tâm trong sạch là được, cứ dưỡng thương cho tốt đi, tối nay tôi có chuyến bay, trước khi đi sẽ lấy hết tất cả đồ mà cô cần về, thù của ba cô, tôi cũng sẽ báo thù giúp cô, sau này ở Còn Châu sẽ không có ai bắt nạt cô nữa, một ngày nào đó tìm được người mình thích thì gả đi, tự mình chú ý giữ gìn sức khỏe.

Trần Hoàng Thiên không quay đầu lại, đi ra bên ngoài. “Em không gả, cả đời này em cũng không gả, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến gia đình anh, nếu như anh không chê em, có thời gian đến Côn Châu, em sẽ hầu hạ anh, nếu như anh chê em bẩn, em sẽ giữ mình, cả đời còn lại chỉ sạch sẽ làm người phụ nữ của anh. Sẽ không bao giờ làm bản thân bẩn thêm, khiến anh bị tổn thương nữa”

Trần Hoàng Thiên ở trước cửa khựng lại mười giây, cũng không lên tiếng, đóng cửa rời đi. “Đại sư Trần đi xuống rồi!”

Giây tiếp theo! “Đại sư Trần!” “Đại sư Trần!” “Đại sư Trần!”

Trong phòng khách, gần một trăm nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh Côn Châu dồn dập chắp tay hành lễ với Trần Hoàng Thiên đang đi xuống từ trên cầu thang.

Trần Hoàng Thiên vừa đi xuống vừa lạnh nhạt gật gật đầu, gần một trăm nhân vật nổi tiếng giới kinh doanh lại không cảm thấy Trần Hoàng Thiên không biết lễ phép mà ngược lại tất cả còn treo nụ cười tươi rói trên mặt.

Một người có thực lực thì cho dù có đánh rắm cũng sẽ có rất nhiều người chen lấn tranh nhau đi ngửi, còn người không có thực lực, thì cho dù có đối đãi với bọn họ như cha như mẹ thì bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến.

Đây chính là hiện thực

Trần Hoàng Thiên là người từng trải, anh rất hiểu điểm “Anh rẽ, chị em sao rồi? Cổ Anh Nhạc chạy qua cười này vui vẻ hỏi.

Trần Hoàng Thiên lạnh nhạt nói: Tôi trị thương cho cô ấy rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi. “Anh rể, anh tốt quả, chị em quả thật là có mắt nhìn, trao lần đầu tiên cho anh thật xứng đáng mà. Tuy rằng chị ấy đi nhậm lối nhưng anh sẽ không chán ghét chị ấy đúng không, anh rể”” Cổ Anh Nhạc không biết xấu hổ cười hỏi.

Trần Hoàng Thiên không trả lời cậu ta, mà nhìn về phía Ngô Việt Minh, nói: “Tất cả tài sản của Cổ Anh Tải, sau này tất cả đều thuộc về Cổ An Nhiên, ông có ý kiến gì không? “Không có ý kiến gì, tôi tuyệt đối ủng hộ quyết định của đại sư Trần!” Ngô Việt Minh vô ngực nói. “Vậy thì tốt.” Trần Hoàng Thiên nói: “Tiện thể điều tra nguyên nhân tử vong của Cổ Đình Chiến, những ai tham gia mưu sát ông ta, khởi tố tất cả, đưa vào nhà tù. “Rõ, đại sư Trần!” Ngô Việt Minh nào dám không tuân theo. “Tốt quá rồi!”

Cổ Anh Nhạc và Trương Thanh Tuệ vui vẻ đến nỗi rưng rưng nước mắt. “Quỳ xuống cho đại sư Trần!”

Vua đất Còn Châu Hoặc Nam Thiên, kéo Hoắc Giang Nhật đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, một phát đạp Hoắc Giang Nhật quỳ xuống dưới đất, nói với Trần Hoàng Thiên: “Tôi vừa mới được biết từ chỗ cậu Cổ, thứ súc sinh này đac tội không nhẹ với đại sư Trần, mời đại sư Trần xử lý thoải mái. “Đại sư Trần, tôi sai rồi, sau này tôi không dám đắc tội anh nữa, đừng tha tôi một con đường sống được không?” Hoặc Giang Nhật khóc lóc xin tha

Trần Hoàng Thiên nhìn Hoặc Nam Thiên: “Cắt đứt một chân của anh ta, anh có phục không?”

Nếu như không phải nhờ Hoắc Giang Nhật, Cổ An Nhiên sẽ không quen biết Nhậm Tường Thiên, cũng sẽ không bị Nhậm Tường Thiên vấy bẩn, vậy nên việc xử lý là bắt buộc. “Phục! Tôi phục!” Hoắc Nam Thiên nói.

Anh ta vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên bẩm ngón tay một cái, một luồng ánh sáng vàng đánh lên đầu gối Hoắc Giang Nhật. “A!”

Hoắc Giang Nhật lập tức ôm lấy đầu gối, phát ra tiếng gào thét thảm thiết như giết lợn. “Thật lợi hại!”

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị một đòn này của Trần Hoàng Thiên dọa sợ.

Hoắc Nam Thiên ngay lập tức nắm tay tỏ thái độ: “Sau này Hoắc Nam Thiên tôi nguyện theo đại sư Trần, một khi đã được phân phó, tuyệt đối không nói hai lời!” “Tôi cũng nguyện theo đại sư Trần, một khi có phân phó, tuyệt đối không nói hai lời!”

Những ông lớn trong giới kinh doanh có mặt ở đó ào ào tỏ thái độ.

Trần Hoàng Thiên hài lòng gật đầu.

Vào đúng lúc này, điện thoại của Trần Hoàng Thiên bằng đổ chuông, nhìn thấy Hứa Minh Hiên gọi đến, anh tiếp cuộc gọi. “Cậu chủ, có một tin buồn phải thông báo cho cậu, tôi cũng chỉ mới được biết đây thôi, ông Dương Thiên Mạnh, ba vợ của cậu đã qua đời hai ngày trước, hôm nay đưa tang, cậu có tiền trở về tiền biệt không?”

Tay Trần Hoàng Thiên run rẩy.

Bop!

Điện thoại di động rơi xuống dưới đất.

Bình Luận (0)
Comment