Chàng Rể Đào Hoa

Chương 340

Ngay sau đó, mười ba người leo lên lưng ngựa, đám con cháu nhà họ Trần như Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo và Trần Hoàng Phong đều la hét kinh hoàng. “Trần Hoàng Thiên, mày không thể làm như vậy! Nếu như mày giết chết bọn tao thì ông nội cũng sẽ không tha cho mày đâu. Cho dù đối phó mày phải trả cái giả lớn cỡ nào thì ông nội cũng sẽ khiến mày chết thảm “Trần Hoàng Thiên, anh ba. Xin anh đừng làm như vậy. Chạy một hai vòng hả giận là được rồi, đừng chạy mười vòng mà. Nếu như bọn em bị kéo đến chết, anh cũng được xem là con rể, thế chẳng phải nhà họ Trần chúng ta sẽ tuyệt hậu sao?” “Anh ba, em sai rồi anh ba, trước đây em không nên bắt nạt anh, không nên coi thường anh, cũng không nên đánh anh. Em xin anh vì tình ruột thịt đừng trói em sau lưng ngựa. Anh giảm em vài cái để trút giận là được rồi, anh ba!”

Tiêu Hùng lại gào lên một cách hung tợn: “Trần Hoàng Thiên, mày là đồ khốn nạn! Lần trước cho nổ nhà tạo đã làm chân của anh cả tạo bị tàn phế, sau đó lại đấm vào phổi tạo làm tạo trở thành một phế nhân, lần này lại bẻ gãy cổ em trai thứ ba của tao, còn trói mấy anh em tao sau lưng ngựa kéo đi. Con cháu nhà họ Tiêu người nào người nấy đều bị mày hại đến tàn phế cả rồi, ông nội tao nhất định sẽ không tha cho mày, cho dù cái giả phải trả có đắt cỡ nào cũng nhất định phải khiến mày mất mạng. Nếu giờ đây mày ngừng tay lại vẫn còn kịp, nếu không mày nhất định sẽ nhận lấy sự báo thù mạnh mẽ nhất. Nhất định, nhất định là thế!”

Anh ta gào đến mức lạc giọng.

Nhưng Trần Hoàng Thiên chẳng mảy may để ý đến những lời khẩn cầu, uy hiếp, đe doạ đó mà khiên quyết phất tay, lãnh đạm thốt lên: “Bắt đầu!”

Vừa dứt lời. “Ya!”

Mười ba tay đua quật roi và hét lên, mười ba con ngựa trong trường đua ngựa phi nước đại về trước. “Đừng mà! Đừng…

Dưới tiếng hét kinh hoàng và tuyệt vọng của bọn họ, sợi dây đột nhiên bị siết chặt, một lực kéo mạnh kéo từng người bọn họ về phía trước. Hai tay bị lỗi trên mặt đất, vừa kéo vừa cọ xát dọc theo đường đua, sức nóng lập tức quét qua đùi và bụng bọn họ. Lúc đó, bọn họ chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đoót và khiến bọn họ đau đớn đến mức không ngừng kêu gào.

Nhưng lúc này mùa đông sắp đến, mùa đông ở thủ đô cũng khá lạnh, bọn họ đều mặc quần áo rất dày nên bị thương không nặng lắm, ít nhất quần áo cũng chưa bị rách, vết thương này đối với bọn họ mà nói cũng khá nhẹ.

Đặc biệt là bọn họ ít nhiều đều biết võ công, lực sát thương lại càng ít, nhưng tiếng hét của bọn họ vẫn rất chói tai.

Sau khoảng năm vòng, cả nam lẫn nữ, áo quần gần như đã sờn hết, tiếng la hét trở thành tiếng kêu la thảm thiết thê lương.

Bởi vì ngay khi quần áo bị rách thì sẽ trầy đến da, một khi da bị trầy thì sẽ đau đến thịt. Chỉ có bọn họ mới hiểu đau đớn đến mức nào. “Anh ba, em quỳ xuống dập đầu với anh cũng được.

Xin anh hãy cho dừng lại ngay đi, em không chịu nổi nữa, chịu không nổi nữa.” Trần Lam Ngọc rên la thảm thiết.

Trước đây lúc Trần Hoàng Thiên bị ngựa kéo, cô ta đã nghĩ có khi nào có thể “mày sắt nên kim” không. Lần này cô ta đã tự mình cảm nhận mới biết còn hơn cả mày thành kim, là mày không dứt

May mắn thay, cô ta không có. Nhưng…

Cô ta biết rằng Tiêu Hùng chắc chắn sẽ bị mày đến tàn tạ, cô ta cũng biết rằng nếu lần này Tiêu Hùng đại nạn không chết, thì sau này anh ta cũng sẽ không thể đáp ứng những nhu cầu của cô được nữa.

Cô ta mà kết hôn với Tiêu Hùng thì quả là phí phạm.

Mười vòng nhanh chóng hoàn tất, mười ba con ngựa dừng lại trước mặt Trần Hoàng Thiên, đám người kia chia thành hai cánh, cánh nam vẫn còn có thể kêu rên vài tiếng, phía nữ thì im thin thít, thoi thóp thở. “Không cần biết là chết hay chưa đều đưa lên xe, cùng tôi đi đến nhà họ Trần”

Trần Hoàng Thiên ra lệnh. “Vâng”

Không lâu sau, một chiếc Rolls Royce xuất hiện, theo sau là một chiếc xe tải nhỏ và một vài chiếc MercedesBenz cùng đến nhà họ Trần. ***

Lúc này, nhà họ Trần. “Đám nhỏ này tối nay đều đã ra ngoài, nhà họ Trần cũng xem như yên tĩnh hơn nhiều.”

Sau bữa tối, Trần Hiếu Sinh đi đến chiếc ghế gỗ dáng cổ điển trong đại sảnh ngồi, cười nói.

Nếu như đám con cháu nhà họ Trần quậy phá ông ta sẽ mằng chúng ít nhất vài câu, hôm nay xem chừng không phải ảnh hưởng tâm trạng vì bọn chúng rồi. “Không biết ngọn gió nào thổi tới khiến ông chủ của trường đua ngựa Thiên Sơn tổn một số tiền lớn mời đảm nhỏ nhà họ Trần chúng ta đến trường đua ngựa chơi, nghe nói mấy anh em nhà họ Tiêu cũng đi. Bác cả đến chiếc ghế bên cạnh trong sảnh ngồi rồi nói. “Ngoài việc để nịnh nọt nhà họ Tiêu và nhà họ Trần chúng ta thì còn có ý đồ gì nữa. Bác hai nói rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Ngay sau đó, chú năm, chú bảy, chủ tám, chú chín cũng ngồi xuống mấy chiếc ghế trong đại sảnh.

Trần Hiểu Sinh có tổng cộng mười người con, cả nam lần nữ, bao gồm bảy người con trai và ba người con gái. Người thứ ba chính là cha của Trần Hoàng Thiên hơn hai mươi năm về trước đã mất tích, vì vậy chỉ còn sáu người con trai, tất cả đều ở đấy.

Vẫn như thường lệ, sau bữa tối, các con trai của Trần Hiếu Sinh sẽ ngôi lại cùng nhau nói chuyện với Trần Hiểu Sinh về một số sự kiện lớn xảy ra vào ngày hôm đó, hoặc trò chuyện về công việc gia đình. Đôi khi các cô các mẹ hoặc mấy đứa cháu cũng đến góp vui vài câu, bầu không khí nhìn chung rất hoà hợp, rất có không khí gia đình.

Đặc biệt là vào các dịp lễ tết, hoặc những dịp có chuyện trọng đại, người thuộc bộ tộc họ Trần cũng sẽ đến nhà họ Trần. Bầu không khí lúc đó sẽ càng vui vẻ và có không khí gia tộc hơn nữa. “Đúng rồi, thưa ông, lúc con sắp tan làm mới biết, sư phụ Trần xuất hiện ở Côn Châu, đã đánh bại cao thủ đứng đầu Côn Châu tên Ngô Việt Minh, cha đã biết chuyện này chưa?” Bác cả hỏi. “Ta biết.” Trần Hiếu Sinh gật đầu: “Buổi trưa hôm nay ông Tiêu đã gọi điện thoại đến nói về chuyện này.” “Vậy ông Tiêu nghĩ thế nào về chuyện này? Có phải điều đó có nghĩa là thực lực của sư phụ Trần càng mạnh thì càng có thể uy hiếp chúng ta không?” Bác hai lo lắng hỏi.

Trần Hiếu Sinh thổi tách trà vừa mới pha, nhấp một ngụm rồi nói: “Ông Tiêu nói rằng thông qua video giám sát có thể xác định rằng sư phụ Trần vẫn chỉ đạt Thần Cảnh tầng 1, trình độ tu luyện so với lúc ở Phổ Giang vốn không hề tăng lên, tạm thời không thể uy hiếp nổi chúng ta. “Vậy thì tốt.”

Mấy người con trai của ông ta thở phào nhẹ nhõm. “Đúng rồi ông nội.” Chú bảy nhíu mày nói: “Cũng có khả năng sư phụ Trần này là cha của Trần Hoàng Thiên, hoặc có khi nhờ có sự dẫn dắt của ông ta nên năng lực của Trần Hoàng Thiên mới tăng nhanh đến mức độ đó.

Trần Hiếu Sinh lặng người, chìm vào suy nghĩ. “Không thể nào” Bác cả lập tức phủ nhận: “Nếu là con của chủ ba thì hẳn chú ấy phải đến cầu xin ông nội từ lâu, nhờ ông nội thả Phương Thanh Vân ra, Dẫu sao đứa bé trong bụng Phương Thanh Vân cũng là cháu của chủ ấy, chú ấy và ông nội vốn không hề có hận thù gì, ngược lại ông nội đối xử với chủ ta còn có phần hơn chúng ta. Năm ấy chú ấy giấu ông nội tự mình quyết định kết hôn bỏ nhà đi, bao nhiêu năm như vậy rồi, nếu còn sống nhất định chú ấy đã quay về, hẳn là chết ở bên ngoài rồi. Vậy thì sư phụ Trần đó không thể là chủ ba được

Nghe bác cả nói như vậy, mọi người đều cảm thấy rất có lý.

Từ đầu đến cuối, sư phụ Trần đều không cầu xin nhà họ Trần thay cho Trần Hoàng Thiên, thế nên có thể chắc chắn sư phụ Trần kia chắc chắn không phải cha của Trần Hoàng Thiên.

Sau đó, cả nhà bọn họ chuyển sang chủ đề khác. Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một chiếc RollsRoyce, một chiếc xe tải và một vài chiếc MercedesBenz đậu bên ngoài cổng nhà họ Trần. “Các người là ai?”

Một bảo vệ đứng bên trong cánh cửa sắt của nhà họ Trần hét lên.

Sau đó, bọn họ thấy cửa chiếc RollsRoyce mở ra, một nam thanh niên bước xuống và đi về phía cổng sắt của nhà họ Trần.

Anh vừa liếc mắt sáng, đảm bảo vệ lập tức co rúm người.

Đây chẳng phải Trần Hoàng Thiên, cậu chủ thứ ba chẳng được nhà họ Trần xem trọng sao?

Lúc này, Trần Hoàng Thiên duỗi tay ra, thuộc hạ nhanh chóng mang một cây búa lớn đặt vào tay anh. “Cậu muốn làm gì?”

Nhân viên bảo vệ bên trong hét lên.

Trần Hoàng Thiên khẽ đáp: “Tôi đã nói có ngày tôi sẽ đập nát cửa nhà họ Trần để bọn họ biết thế nào người không nên chọc vào. Ngày đó đến rồi!”

Vừa dứt lời, anh đập chiếc búa về phía cổng nhà họ

Trần.

Bình Luận (0)
Comment