Chàng Rể Đào Hoa

Chương 372

Chương 372: Một mạng đổi một mạng!

Trần Hoàng Thiên ngay lập tức nhấc chân lên khi nghe thấy những lời đó.

Mục đích của anh không phải là chà đạp Hàn Tử Minh đến chết mà mục đích thực sự của anh là để anh ta nói ra sự thật và làm cho Dương Ninh Vân biết đường lui.

Vì vậy anh lạnh lùng nói: “Tiếp theo tao hỏi cái gì, mày cũng phải trả lời tạo, nếu mày dám nói dối, tao biết được, tao hứa, mày sẽ chết thảm!” “Nghe rõ chưa!” Anh lạnh giọng quát. “Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi.”

Hàn Tử Minh lại gật gật đầu, bây giờ quan trọng nhất chính là giữ lại tính mạng.

Dương Ninh Vân chạy tới, tức giận nói: “Không phải là anh đang hành hình tra khảo sao?”

Trần Hoàng Thiên nhìn cô và nói từng chữ: “Nếu em muốn biết sự thật về cái chết thương tâm của ba, em cứ nghe đi và đừng lên tiếng ”

Cả người Dương Ninh Vân run lên, cô bị ánh mắt nghiêm túc của Trần Hoàng Thiên làm cho kinh ngạc.

Tất nhiên cô muốn biết sự thật, vì vậy cô đã ngậm miệng lại và lắng nghe.

Trần Hoàng Thiên nhìn Hàn Tử Minh, lạnh lùng hỏi: “Tại sao anh lại tiếp cận vợ tôi, mục đích là gì?” “Là…”

Hàn Tử Minh ngờ Trần Hoàng Thiên lại hỏi một câu hỏi như vậy, điều này khiến anh ta vô cùng khó xử. “Nói!” Trần Hoàng Thiên hét lên.

Hàn Tử Minh cắn răng chịu thua: “Tôi nhìn thấy cô ấy từ trong Đại Nội đi ra, khóc lóc rất buồn, tôi nghĩ cô ấy xinh đẹp như vậy, chắc là thất tình, cho nên tôi muốn cưới cô ấy, làm chỗ dựa cả đời cho cô ấy. Đó là lý do tại sao tôi tiếp cận cô ấy, không ngờ cô ấy muốn tự tử, vì vậy tôi chỉ… “Mẹ kiếp, mày dám nói dối, mày chết chắc rồi!”

Trần Hoàng Thiên dựng tóc gáy, véo cổ Hàn Viễn Bình, bóp mạnh.

Cạch!

Hàn Tử Minh đột nhiên lè lưỡi và hai mắt trợn trừng.

Và những gì anh ta nói vừa rồi đánh thẳng vào nỗi đau sâu thẳm của Dương Ninh Vân, cô lập tức hét lên với Trần Hoàng Thiên: “Buông anh Hàn ra, anh buông anh Hàn ra, nếu anh bóp cổ anh ấy, tôi sẽ chết cho anh xem!”

Trần Hoàng Thiên bất ngờ nhìn Dương Ninh Vân, mạch tức giận nổ tung, mắng cô: “Tại sao em cứ phải tin lời anh ta mà không tin lời anh? Chẳng lẽ sau hơn ba năm chung sống, em vẫn không có một chút niềm tin nào với anh sao?”

Thời điểm này, anh đột nhiên cảm thấy mình đã thất bại quá nhiều!

Người vợ đã kết hôn với anh ba năm thà tin lời người ngoài còn hơn lời người chồng là anh nói, anh cảm thấy công sức của mình trong ba năm qua thật vô ích. “Anh cũng thế mà!”

Đôi mắt xinh đẹp của Dương Ninh Vân đỏ hoe, vừa khóc vừa hét lên một cách yếu ớt: “Nếu ngay từ đầu anh đã chọn tin tôi, không phải tôi làm hại đứa con của anh và Phương Thanh Vân, nếu anh không đuổi tôi đi, thì tôi sẽ không gặp anh Hàn, tôi cũng sẽ không cho anh ấy cơ hội tiếp xúc và đối xử tốt với tôi, và tôi sẽ không rơi vào tình huống khó xử như vậy” “Tất cả những điều này đều là vì anh không tin tưởng tôi, đã khiến anh Hàn xông vào cuộc sống của tôi, làm cho tôi lạc đường, và giết chết ba tôi!” “Bây giờ anh hỏi tôi tại sao không tin lời của anh, bởi vì anh đã gây hại cho tôi quá nhiều tổn thương, tôi không thể tin lời của anh!”

Nói đến đây, cô lại chộp lấy một thỏi vàng khác, cười khổ: “Anh Hàn đã cứu tôi và tốt với tôi như vậy, anh có thể bóp chết anh ấy, tôi không thể ngăn cản anh. Nhưng anh không thể ngăn tôi chết và trả ơn ân nhân của mình” “Anh giết anh ấy đi, giết anh ấy đi!” Cô gầm lên như điên.

Bùm!

Trái tim của Trần Hoàng Thiên, vào lúc này, chịu một đòn kinh khủng. vỡ ra ngay lập tức. Anh yếu ớt buông tay ra, Hàn Tử Minh ngã xuống đất. “Em nói đúng”

Anh rơi hai dòng nước mắt trong veo, sau đó hít một hơi thật sâu và nói: “Tất cả những chuyện này, tất cả là lỗi của anh, đều là do sự thiếu tin tưởng của anh gây ra. Anh là kẻ có tội, em trừng phạt anh đi.”

Nói đến đây, anh cười nhẹ với Dương Ninh Vân: “Nhưng em phải nhớ rằng ngoại trừ ba em ra, anh mới là người yêu em nhất. Dù yêu em rất mệt mỏi, nhưng vì em quả ngốc, ngốc đến mức anh vô cùng bất lực, nhưng anh không trách em, ai nói đối thủ của anh quá mưu mô, ai nói anh yêu em chứ?” “Cuối cùng, anh hi vọng em có thể vui vẻ, không biết sự thật, có khi lại là điều tốt. Để cho những sự thật đó vĩnh viễn chìm vào quên lãng, anh sẽ không bao giờ nhắc tới nữa, không bao giờ nhắc tới nữa.”

Khi anh vừa dứt lời, anh lau một giọt nước mắt trên mắt, rồi quay người và lao ra khỏi đại sảnh.

Dương Ninh Vân đứng ngày ra đó.

Nghĩ lại những lời nói đó của Trần Hoàng Thiên, cô luôn cảm thấy anh dường như không còn muốn sống nữa.

Chẳng nhẽ.?

Cô thật sự sai rồi sao?

Phù!

Hàn Tử Minh thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng dựa vào sự khôn ngoan và sáng suốt của mình, và dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Dương Ninh Vân, anh ta cũng giữ được cái mạng này của mình!

Lúc này Trần Hoàng Thiên đã ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy Tây Bắc Vương và Hàn Bình Minh đang quay cuồng, không phân cao thấp.

Anh nghiến răng. “Ba, Hàn Bình Minh mới là thủ phạm thực sự đã giết ba. Con sẽ trả thù cho ba và xuống đó, tiếp tục chăm sóc cho ba”

Anh vừa nghĩ đến đây, liền vọt lên không trung, bay tới bên cạnh Hàn Bình Minh, lợi dụng lúc Hàn Bình Minh không chú ý, anh ôm eo ông ta hét lớn: “Tây Bắc Vương, mau giết ông ta, thứ ông muốn, cứ đến tìm Chu Kình Thượng, ông ấy sẽ giao cho ông!”

Khi đến Ninh Châu, anh chỉ mang theo một viên Trường Thọ Đan và để hai viên ở chỗ Chu Kình Thượng, chỉ vì sợ Tây Bắc Vương không đồng ý giúp mình, nhưng lại thèm muốn Trường Thọ Đạn, mà cướp lấy hai viên thuốc còn lại, thì chuyến đi này của anh sẽ trở nên vô nghĩa. “Được!”

Tây Bắc Vương ngay lập tức lao tới Hàn Bình Minh với một con dao trên tay. “Chết tiệt!”

Hàn Bình Minh đột nhiên hoảng sợ.

Bị Trần Hoàng Thiên ôm chặt, ông ta khó có thể dùng kỹ năng, nếu như ông ta giết Trần Hoàng Thiên, Tây Bắc Vương cũng có đủ thời gian để giết chết Hàn Bình Minh.

Vì vậy, ông ta bây giờ đang ở trong thế rất khó. Nhưng ngay sau đó, khi Tây Bắc Vương tới gần, ông ta lấy Trần Hoàng Thiên làm lá chắn, Tây Bắc Vương đâm ra, thấy Trần Hoàng Thiên bị đưa ra làm lá chắn, ông ta lập tức thu dao lại.

Cố gắng nhiều lần, nhưng vì Trần Hoàng Thiên bị đưa ra làm lá chắn, ông ta không thể đâm xuyên qua. “Tây Bắc Vương, không cần quan tâm đến sống chết của tôi, xuyên qua thân thể tôi giết chết Hàn Bình Minh. Trả thù được cho ba tôi, tôi có chết cũng có thể mỉm cười được rồi!” Trần Hoàng Thiên hét lên. “Đô điên! Đồ điên!”

Hàn Bình Minh đã rất tức giận.

Tây Bắc Vương do dự “Nhanh! Tây Bắc Vương! Mau!”

Trần Hoàng Thiên thúc giục, sợ Tây Bắc Vương không nhanh chóng ra tay, sẽ khiến cho Hàn Bình Minh cơ hội giết anh. Nếu Tây Bắc Vương không có cơ hội ra tay, thì anh sẽ chết vô ích, thù cũng không thể báo. “Anh Trần, anh là người đàn ông can đảm nhất mà tôi từng thấy. Hồ Đức Thiên tôi ngưỡng mộ anh và sẽ hoàn thành tâm nguyện của anh!”

Vừa dứt lời, Tây Bắc Vương cắn răng, xông tới, đâm sau lưng Trần Hoàng Thiên.

Huh!

Một con dao xuyên qua cơ thể Trần Hoàng Thiên và xuyên vào bụng của Hàn Bình Minh, Tây Bắc Vương phát lực.

Hự!

Một con dao xuyên qua cơ thể Hàn Bình Minh. Máu bắn tung tóe, vương vãi cả một góc trời. “Trần Hoàng Thiên!”

Dương Ninh Vân vừa chạy ra khỏi đại sảnh nhìn thấy cảnh này liền gầm lên một tiếng đau lòng đến nghẹt thở, thậm chí không biết mình có nhìn lầm không. “Tây Bắc Vương, tiếp tục!”

Trần Hoàng Thiên nghiến răng hét lên.

Tây Bắc Vương cũng nghiến răng, rút dao ra, đâm vào lưng Trần Hoàng Thiên một lần nữa. “Không!” Dương Ninh Vân khàn giọng hét lên.

Bình Luận (0)
Comment