Chàng Rể Đào Hoa

Chương 389

Chương 389: Cướp!

Dương Ninh Vân vô cùng tức giận.

Trong những ngày này, cô gọi điện cho Trần Hoàng

Thiên nhiều lần trong ngày, nhưng đều không kết nối được. Cô gọi cho Phương Thanh Vân thì nhận được câu trả lời là không có tin tức gì về Trần Hoàng Thiên. Cô đã rất lo lắng.

Không có tin tức của Trần Hoàng Thiên nhiều ngày như vậy, có khi nào anh đã xảy ra chuyện gì không? Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Hoàng Thiên sẽ đưa người đẹp mặc bikini vào khách sạn.

Có thể vào khách sạn, có nghĩa rằng anh không sao.

Nhưng anh không sao, cũng không gọi điện thoại để báo rằng anh đã an toàn.

Cô có thể hiểu tại sao anh không gọi cho cô

Nhưng Phương Thanh Vân đã mang thai đứa con của anh ta được bốn năm tháng, vậy tại sao anh không gọi cho cô ấy để báo tin mình vẫn an toàn?

Trong lòng anh còn có vợ con không?

Một người đàn ông chỉ quan tâm đến sự phóng đãng của bản thân, không quan tâm đến vợ con thì có ích gì? Cô coi như đã hiểu Trần Hoàng Thiên.

Anh thực sự khiến cô thất vọng và không nói nên lời! “Anh ta còn sống sao?” Sau khi mẹ con Cổ Anh Nhạc rời đi, Hàn Tử Minh giả vờ như không biết, hỏi.

Dương Ninh Vân gật đầu: “Không biết ở nơi nào. Đi khách sạn với một cô gái xinh đẹp mặc bikini”

Hàn Tử Minh cười: “Anh nói mà, ông nội không tiếp tục đuổi giết anh ta, nhưng em không tin, còn cả ngày lo lắng cho anh ta, kết quả người ta vẫn sống vui khỏe, còn đi khách sạn cùng mỹ nữ. Em lo lắng vô ích rồi sao sao?” “Hừ!”

Dương Ninh Vân tức giận ngồi trên ghế văn phòng, lồng ngực run rẩy nói: “Từ hôm nay, tôi sẽ không còn quan tâm đến anh ta nữa. Dù sao trong lòng anh ta cũng không có… Thanh Vân cùng con của cô ấy”

Cô muốn nói rằng Trần Hoàng Thiên không có cô trong lòng.

Nhưng thử nghĩ xem, anh còn không quan tâm

Phương Thanh Vân và các con nữa, thì cô là cái gì chứ?

Hàn Tử Minh mỉm cười đi tới bàn làm việc của Dương Ninh Vân, nằm bò lên bàn, nghiêm túc nói: “Bất cứ khi nào, trong lòng anh đều có em, anh cũng không muốn đi khách sạn với cô gái mặc bikini nào hết. Anh chỉ cần em. Cưới anh nhé?”

Dương Ninh Vân im lặng.

Sau một thời gian dài, cô nói: “Sau ngày giỗ đầu của ba, em sẽ kết hôn với anh.”

Cô đã có linh cảm mạnh mẽ rằng cái chết của Hoàng Đức Thắng không phải do Hàn Tử Minh gây ra.

Vì nếu là như vậy, Hoàng Đức Thắng nên cho cô xem video về cuộc tàn sát ở võ quán, chứ không phải video đó.

Hơn nữa, Trần Hoàng Thiên nói rằng Hàn Tử Minh đã giết ba cô, nhưng kết quả lại là đám người Nhật Bản đã giết, điều này khiến cô ấy càng không tin tưởng vào những lời của Trần Hoàng Thiên, hơn nữa người của Trần Hoàng Thiên cũng ở đó.

Vợ anh thì đang mang thai ở nhà, chưa chết cũng không gọi cho cô ấy báo một cái tin bình an, mà lại đi chơi với một người phụ nữ, một người đàn ông như vậy làm sao có tư cách tốt được?

Hàn Tử Minh xúc động nói: “Vậy anh sẽ nhờ người xem ngày lành tháng tốt năm sau, công bố chuyện kết hôn của chúng ta nhé?”

Dương Ninh Vân gật đầu.

Ngày hôm sau.

Một mẩu tin dội b hai tỉnh Lĩnh Hoa và Giang Ninh.

Hàn Tử Minh, cậu cả của nhà họ Hàn ở Kim Thành, sẽ kết hôn với Dương Ninh Vân vào ngày đầu tiên của tháng 12 âm lịch năm sau.

Bỗng chốc, tin tức này đã trở thành tin tức nóng bỏng trong giới kinh doanh ở Lĩnh Hoa và cả tỉnh Giang Ninh. Ngay cả đồng bằng Trường Hải cũng đang náo động. “Dương Ninh Vân này đúng là bị mù, Trần Hoàng Thiên bị nhà họ Hàn làm khổ như vậy, phải lưu lạc nước ngoài, còn cô ta lại gả cho kẻ thù giết ba giết chồng. Tôi thật sự không biết não của cô ta nghĩ cái gì nữa! Tức chết mất.”

Sau khi Đỗ Nhã Lam nghe tin, cô ấy đã tức giận đấm ngực thùm thụp. “Nhất định phải tìm ra bằng chứng cho thấy Hàn Tử Minh giết ba vợ của Trần Hoàng Thiên, và bằng chừng nhà họ Hàn hãm hại Trần Hoàng Thiên để lấy Chân Võ tu luyện quyết. Phải khiến cô gái không có não Dương Ninh Vân này nhìn cho rõ người cô ấy muốn kết hôn đáng sợ và đạo đức giả như thế nào!”

Một ngày nữa trôi qua.

Trần Hoàng Thiên đã hấp thụ tinh chất của hơn 100 cây nhân sâm hơn trăm tuổi.

Tuy rằng thực lực vẫn đang ở Thần Cảnh tầng ba, nhưng đã tiến thêm một bước tới Thần Cảnh tầng bốn.

Vì vậy, anh đi tắm và đi xuống nhà để có một cái gì đó để ăn. Nhưng thấy mắt của Cổ Anh Nhi quá đỏ và sưng, anh bước tới và hỏi: “Mắt cô bị sao vậy?”

Cổ Anh Nhi lắc đầu.

Kim Yahi cảm thấy cần phải cho Trần Hoàng Thiên biết, vì vậy cô ấy đã giải thích toàn bộ nội dung của vấn đề.

Cạch!

Trần Hoàng Thiên nắm chặt tay.

Sau đó hỏi: “Vậy thì mẹ và em trai cô, có… Cổ Anh Nhi lắc đầu: “Tôi cũng không dám liên lạc với họ. Tôi không biết họ đã bị giết hay chưa.”

Nói đến đây, cô rưng rưng hai dòng nước mắt.

Trần Hoàng Thiên lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa trách móc bản thân: “Là tôi liên lụy đến cô. Thật ra, cô nên nói cho bọn họ biết tung tích của tôi, bảo vệ mẹ và em trai của cô. Nếu bọn họ thực sự có mệnh hệ gì, cô sẽ không còn người thân thích ” “Nhưng tôi không muốn bất cứ điều gì xảy ra với anh.” Cổ Anh Nhi nghẹn ngào.

Trần Hoàng Thiên trong lòng cảm động.

Một người phụ nữ có thể bỏ qua người thân của mình vì anh, cớ gì anh lại chán ghét cô vì cô quan hệ với những người đàn ông khác chứ?

Vì vậy, anh đã ôm Cổ Anh Nhi lên lầu. Anh biết rằng điều cô muốn nhất lúc này chính là sự an ủi của anh.

Đêm đó. Trần Hoàng Thiên đang chuẩn bị để an ủi Cổ Anh Nhi một lần nữa.

Cửa bị gõ đột ngột.

Anh mở cửa và nhìn, đó là Kim Yahi. “Hai người, hai người định… chuyện đó sao?”

Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên và Cổ Anh Nhi đều mặc áo choàng tắm, Kim Yahi đỏ mặt hỏi. “Có chuyện gì không?” Trần Hoàng Thiên hỏi ngược lại.

Kim Yahi gật đầu: “Mấy ngày nay, tôi sợ người Nhật Bản đến nhà tôi gây rối, nên tôi đã cử người đến canh chừng vào trại cướp nhân sâm trăm tuổi của họ. Vừa rồi có kẻ người báo cáo rằng có vài người Lam Hoa đã vào trại căn cứ của họ và đi ra. Lúc đi ra còn coó thêm hai hộp bí mật, tôi nghĩ rằng bọn họ đến giao dịch” “Không phải anh cần nhân sâm trăm tuổi sao, vậy tôi muốn hỏi anh có muốn cướp nhân sâm trăm tuổi của bọn họ không?” “Tôi đã cử người theo dõi, lúc này bọn họ đang trên đường đến sân bay, nếu không ra tay cướp mà đợi hai người xong chuyện thì có lẽ bọn họ đã lên máy bay rồi.” “Chuẩn bị xe. Tôi đi ngay” . truyện ngôn tình

Trần Hoàng Thiên đóng sầm cửa lại, mặc quần áo vào và bảo Cổ Anh Nhi ở nhà đợi. Anh lập tức cùng Kim Yahi xuống lầu, đưa theo Miyazaki, Kim Yahi lái xe, đi nhanh về phía sân bay.

Sau nửa giờ.

Vì Kim Yahi lái một chiếc xe thể thao nên tốc độ cực kỳ nhanh.

Tại thời điểm này, cô ấy đã bắt kịp mục tiêu. “Trần Hoàng Thiên, đó là chiếc taxi phía trước. Biển số xe giống như biển số mà người của tôi đã báo. Không thể sai được.” Kim Yahi chỉ về phía trước và nói. “Đến gần chiếc xe đó, Miyazaki, chuẩn bị nhảy lên xe taxi đó. Trần Hoàng Thiên ra lệnh. Kim Yahi tăng tốc ngay lập tức.

Miyazaki cũng đứng dậy.

Ngay sau đó, chiếc xe thể thao đã tiếp cận chiếc taxi và lái sang bên cạnh.

Vì chiếc xe thể thao là xe mui trần, Miyazaki đã nhảy lên nóc taxi chỉ bằng một cú đá bằng ngón chân.

Lúc này, bên trong xe taxi. “Ông tư, lấy đợt hàng này về, ông chủ có thể thăng cấp Thần Cảnh tầng tám rồi. Khi đủ tất cả 1000 cây nhân sâm trăm tuổi, ông chủ có thể thăng cấp Thần Cảnh tầng chín rồi. Khi đó, e rằng không còn ai trên thế giới này có thể là đối thủ của ông chủ nữa, phải không?”

Một ông già mỉm cười hỏi.

Ông tư nhà họ Hàn ậm ừ, nói: “Nếu có thể tìm được Trần Hoàng Thiên và lấy được những trang bị thiếu trong Chân Võ tu luyện quyết thì tốt. Dùng những trang đó để nâng thực lực lên cấp cuối cùng của Thần Cảnh, lúc đó mới thật sự là số một thiên hạ!” “Ông tư đừng lo lắng, với thực lực của ông chủ và trí tuệ của cậu chủ, sớm muộn gì cũng có được… Đúng lúc này.

Với một tiếng nổ, cửa kính ô tô bị đập vỡ.

Một bóng dáng nhảy vào xe taxi. “Kẻ nào?”

Người trong taxi hét lên.

Bình Luận (0)
Comment