Chàng Rể Đào Hoa

Chương 39

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Trần Hoàng Thiên theo thói quen đã ngủ dậy, kết quả là anh phát hiện mình đã ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương Ninh Vân suốt đêm, cơ thể áp sát vào người cô.

Chiếc giường kia vốn chia làm hai nửa, mỗi người một nửa, mà Dương Ninh Vân lại vi phạm quy ước, trong lúc anh đang ngủ không chú ý, cô ấy đã rúc vào lòng anh.

Thường ngày anh vẫn thức dậy vào lúc này, và anh bắt đầu đi đánh răng rửa mặt, nhưng hôm nay, anh không thể rời khỏi chiếc giường.

Bởi vì anh phát hiện, Dương Ninh Vân vẫn còn ôm anh say ngủ, hai người đang áp sát cơ thể vào nhau, ngửi mùi hương từ mái tóc của cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô, thứ cảm giác này thật tuyệt vời!

Thế nên, cậu nhỏ của anh cũng hùng dũng ngẩng đầu lên.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, trong lòng Trần Hoàng Thiên lại sợ hãi.

Không đợi anh nhích người ra phía sau một chút, dường như cảm nhận được có vật gì đó chạm vào cơ thể mình, Dương Ninh Vân đột nhiên mở mắt, theo bản năng dùng tay nắm lại.

“A!”

Lúc này Dương Ninh Vân hét lên chói tai. Sau đó cô buông tay ra, xoay người đi rồi đẩy mạnh Trần Hoàng Thiên ra xa, thở phì phì mắng: “Anh là đồ biến thái! Thì ra là… Thì ra là…”

Chuyện này rất khó để cô mở miệng, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên đỏ bừng, tựa như mặt trời lúc hoàng hôn xuống, thật là xinh đẹp, khiến người ta say mê và khao khát.

“Vợ à, anh anh… không cố ý.” Trần Hoàng Thiên vội vàng giải thích, đàn ông mỗi sáng thức dậy đều sẽ như vậy.

“Hừ!” Dương Ninh Vân hừ lạnh nói: “Càng giải thích càng mờ ám, xuống giường đi nấu cơm cho em đi, đêm nay anh không được ngủ cùng giường với em, tránh anh lại…”

Cô vốn định nói tránh anh lại xuất hiện trong đầu suy nghĩ xấu xa với em, nhưng vẫn không thể nói thành lời, cô chính là vợ của anh, nếu anh có suy nghĩ này trong đầu thì cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, cô cũng đã học qua môn sinh học, cô hiểu được phản ứng của Trần Hoàng Thiên là tự nhiên.

“Được rồi vợ à, anh đi ngay.” Trần Hoàng Thiên vội vàng xuống giường, mặc quần áo, bước vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu làm bữa sáng.

“Có vẻ như… là lỗi của mình.”

Sau khi Trần Hoàng Thiên ra khỏi phòng. Dương Ninh Vân thấy cô đã chiếm hết hai phần ba chiếc giường, lúc này mới ý thức được, là chính cô tự rúc vào lòng anh.

Bởi vì khi ngủ cô hay lăn qua lăn lại.

Nhưng khi nhớ lại cảm giác bị lên đỉnh, cô vẫn sợ đến rùng mình, cảm giác hơi rợn người.

Ăn sáng xong, Dương Ninh Vân lái chiếc Porsche Panamera đi làm.

Ở trong chiếc xe hơi mơ ước, trong lòng cô đặc biệt cảm thấy vui vẻ, thế nên cô ngân nga vài đoạn nhạc, cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.

Gần đến công ty, cô thấy mấy nhân viên nam nữ ngồi lại thành một khu, vừa ăn bữa sáng, vừa trò chuyện linh tinh.

“Thật đúng là nhìn không ra, chồng của Tổng giám đốc lại có người bạn học quyền thế như vậy, tặng cho anh ấy thẻ khách hàng vàng, lại còn tặng anh ta cả thẻ đen tối cao của Vạn Hào, quả thực là đối đãi như anh em ruột thịt.”

“Đúng vậy, có người bạn học như vậy thật đáng hâm mộ, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tối hôm qua lá gan chồng của Tổng giám đốc thật lớn, dám đuổi ông Hoàng ra khỏi Vạn Hào, về điểm này thì phải khâm phục anh ấy!”

“Theo tôi thấy, chắc chắn là bình thường anh ấy chịu áp lực quá lớn, vừa vặn ông Hoàng chĩa súng vào anh ta. Cho nên cơn giận của anh ta bùng phát, tôi đoán không chừng lúc trở về hai chân anh ấy mềm nhũn ra, dù sao đó cũng là ông Hoàng, đại điện cho thế lực xấu xa, đắc tội với ông ta không có lợi lộc gì.”

“…”

Chuyện này rất hiếm, hôm nay không nghe nhân viên châm biếm Trần Hoàng Thiên, ngược lại còn khen anh, điều này càng khiến vẻ mặt cô thêm rạng rỡ.

Người phụ nữ nào, khi nghe được người ta khen ngợi chồng mình, đều rất vui vẻ.

“Đến sớm vậy.”

Dương Ninh Vân bước tới chào hỏi mọi người.

Mười mấy nhân viên từ từ đứng lên chào lại.

“Chào Tổng giám đốc!”

Dương Ninh Vân mỉm cười gật đầu, tiến vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.

“Mọi người có thấy không, hôm nay tâm trạng của Tổng giám đốc rất là tốt?” Cô nhân viên tài vụ nhỏ giọng bàn tán.

“Tối hôm qua Tổng giám đốc vừa có được một chiếc Porsche Panamera, còn chồng lại vì mình mà lên mặt với người ta, làm sao không vui cho được.” Một cô nhân viên nghiệp vụ nói.

“…”

Sau khi rời đi làm việc một lúc, bọn họ lại tiếp tục nói chuyện xàm xí.

Tới gần trưa, Dương Ninh Vân nhìn thấy biểu đồ xu thế mặt hàng vật liệu thép, phát hiện hôm nay giá cả vật liệu thép tăng mạnh, so với ngày hôm qua đã tăng ba mươi đến năm mươi tấn, thấy vậy tâm trạng của cô càng vô cùng tốt.

Bởi vì cô đã tiêu hàng trăm triệu đồng tiền hàng, nên luôn trông ngóng giá cả vật liệu thép tăng vọt, nhằm bán ra kiếm chút lợi nhuận.

Đúng lúc này, điện thoại cố định trong phòng làm việc vang lên.

“Alo, Tập đoàn Dương Thị xin nghe.” Dương Ninh Vân nhấc điện thoại lên nghe.

“Alo, Tổng giám đốc Dương hả.” Bên trong điện thoại vang lên giọng nói của phụ nữ: “Tôi là giám đốc thu mua của Công ty kiến trúc Hoàng Gia. Tôi cần mua mười ngàn tấn thép ren, không biết giá cả bên cô như thế nào?”

Trong lòng Dương Ninh Vân tràn ngập vui vẻ, đây là một đơn hàng lớn, tuy rằng giá cả thị trường không tăng so với giá mua vào, nhưng nếu đàm phán ổn thỏa, có thể đến các công ty khác mua với giá rẻ hơn rồi bán cho đối phương, hưởng chênh lệch giá.

Vậy là, cô bắt đầu kiên nhẫn nói chuyện với vị khách này.

“Thế này nhé Tổng giám đốc Dương, bởi vì công ty tôi có nhu cầu khá lớn với vật liệu thép, nhà cung cấp ban đầu đã phá sản. Tôi cảm thấy công ty cô cũng khá tốt, nếu được, tối nay tôi mời cô ăn cơm, chúng ta gặp mặt trực tiếp bàn chuyện làm ăn, cô thấy như thế nào?”

“Vâng, hoàn toàn được.” Dương Ninh Vân cảm thấy chuyện này cầu còn không được.

Buổi chiều, Trần Hoàng Thiên ở biệt thự số 1 tại Vịnh Ngư Long, vừa uống xong thuốc trị đau gân cốt thì di động vang lên.

Là Phương Thanh Vân gọi tới.

Bắt điện thoại, anh nghe cô ta nói: “Cậu ba, ông ngoại anh cho người tới. Khoảng bảy giờ tối sẽ tới Đông Đô, ông cụ đã thay anh hẹn gặp mặt anh ta tại Vạn Hào, hiện tại giờ tôi qua đó sắp xếp, trước sáu giờ cậu hãy đến đây nhé.”

“Được.” Trần Hoàng Thiên không chút do dự trả lời.

Lúc này Lý Tú Lam đang rất vui nên không về ăn cơm trưa, anh bèn gọi điện cho bà, còn bị bà nói cho một hồi, rằng đồ ăn ở Vạn Hào rất ngon, không ăn bữa cơm hỏng của anh nữa.

Câu này là nói móc, bởi vì bà ta bận đi tán tỉnh.

Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Dương Ninh Vân, nói với cô, kết quả thật trùng hợp, Dương Ninh Vân cũng đến đây.

“Trần Hoàng Thiên, tối nay em có một bữa ăn xã giao, nên sẽ không về nhà ăn cơm, anh và mẹ đến Vạn Hào ăn, trưa nay bà ấy đăng trên trang cá nhân, một bàn tiệc rất lớn, chắc bà ấy ăn một nửa để phí một nửa, anh và Bảo Trân đi ăn với bà ấy đi. Vừa rồi bà ấy có nói với em, còn quay lại Vạn Hào ăn cơm chiều.” Dương Ninh Vân nói.

“Anh ở nhà tự ăn cũng được rồi, em uống ít rượu thôi, cố gắng chăm sóc bản thân nhé.” Cũng không ngoài mong muốn của Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân làm Tổng giám đốc của Tập đoàn Dương Thị, cô thường xuyên phải xã giao, anh sớm đã quen rồi.

Nhưng mà trước đây đều là những đoạn tin nhắn thông báo cho anh biết, lần này gọi điện thoại, anh cảm thấy bản thân anh và Dương Ninh Vân có mối quan hệ, đang ở giai đoạn thăng hoa.

“Em sẽ làm.”

Nói xong. Dương Ninh Vân ngắt điện thoại.

Trần Hoàng Thiên trở về cho ba vợ ăn, vừa khéo cũng đã hơn năm giờ, gọi điện thoại đặt grab đến Vạn Hào.

Grab đưa xe vào trong bãi đậu xe của Vạn Hào, khi xe dừng lại, Trần Hoàng Thiên đang chuẩn bị xuống xe, đột nhiên anh thấy Lý Tú Lam đang ôm một người đàn ông mạnh mẽ đi về phía bãi đậu xe, vẻ mặt ai cũng tươi cười, thật là vô cùng thân thiết, thấy như vậy, Trần Hoàng Thiên sợ ngây người.

Bố vợ, vậy là bị cắm sừng rồi?

Mang theo câu hỏi trong lòng, anh bảo lái xe chờ một chút, nhanh chóng ghé đầu núp ở cửa xe nghe lén.

Lúc đầu không nghe thấy gì, nhưng hai người nhanh chóng lại gần, anh chợt nghe Lý Tú Lam nén giận nói: “Lần sau anh đến sớm một chút nhé, lúc này con gái nhỏ của tôi đã tan học, đang trên đường đến Vạn Hào ăn cơm, nếu như bị con bé thấy, tôi phải giải thích như thế nào với con bé đây?”

“Đây không phải là chiếc giường êm ái trong phòng VIP sao, nằm thêm một lát thôi, lần sau tôi đi sớm hơn một chút là được rồi nhỉ?” Người đàn ông nói xong, còn không quên nhéo nhéo bên hông Lý Tú Lam.

Nói thật, Lý Tú Lam tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng chăm sóc nhan sắc khá tốt, thoạt nhìn giống như phụ nữ mới hơn ba mươi, dáng người cao ráo, rất gợi cảm.

“Cũng giống nhau cả thôi mà.” Lý Tú Lam cười quyến rũ.

Đi được vài bước, người đàn ông buông Lý Tú Lam ra, cùng bà ta nói chiều mai gặp lại, sau đó lên chiếc Audi A6 mới tinh nghênh ngang rời đi.

Trần Hoàng Thiên nghi ngờ, chiếc Audi mới tinh này, liệu có phải là Lý Tú Lam mua cho người đàn ông này.

“Xem ra bố vợ trở thành người thực vật đã hai năm, mẹ vợ chính là dựa vào người đàn ông này để giải tỏa, chuyện này mình có nên nói cho Ninh Vân biết không?” Trần Hoàng Thiên nâng cằm, vừa nhìn Lý Tú Lam quay lại Vạn Hào, vừa suy nghĩ.

“Người phụ nữ này anh biết sao?” Lái xe thấy Trần Hoàng Thiên nhìn Lý Tú Lam không rời mắt, hiếu kỳ mở miệng hỏi.

“Ờ… Hàng xóm của tôi.”

Trần Hoàng Thiên xấu hổ không dám nói là mẹ vợ, anh nhanh chóng trả tiền rồi xuống xe.

Rút một điếu thuốc lá ra hút, một lúc sau, Trần Hoàng Thiên mới bước vào bên trong Vạn Hào, Lý Tú Lam đã không còn ở đại sảnh, có lẽ đã đi thang máy lên trên rồi.

Vì thế Trần Hoàng Thiên ở đại sảnh chờ thang máy xuống, sau đó anh đi lên lầu, bước vào một phòng VIP cực kỳ xa hoa, Phương Thanh Vân đã ở bên trong chờ sẵn.

Phương Thanh Vân trả lời: “Người đó đã xuất phát từ sân bay Hoàng Đông rồi, đang trên đường đến Đông Đô, dự tính trên dưới bốn mươi phút nữa sẽ đến nơi.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu, vừa suy nghĩ có nên nói cho Dương Ninh Vân biết chuyện mẹ cô ở bên ngoài… Còn chuyện người của ông ngoại đến đây nữa.

Anh cũng muốn biết, người ông ngoại bí hiểm của mình, rốt cuộc là người như thế nào!

Bình Luận (0)
Comment