Chàng Rể Đào Hoa

Chương 396

“Ai đó?”

Giọng của Chu Kình Thượng phát ra từ điện thoại.

Do điện thoại di động anh mượn của Cổ Anh Nhi và chưa bao giờ gọi cho Chu Kình Thượng nên ông ta không biết đó là Trần Hoàng Thiên. “Sư huynh, là tôi.” Trần Hoàng Thiên nhẹ giọng trả lời. “Phù!”

Chu Kình Thượng thở phào nhẹ nhõm, trách móc: “Hơn nửa tháng nay không có nghe tin tức của cậu, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết. Sao bây giờ mới gọi cho tôi?”

Trần Hoàng Thiên mỉm cười: “Trên đường trốn tránh có rất nhiều điều bất tiện. Chu Kình Thượng có thể hiểu được, liền hỏi: “Cậu hiện tại ở nơi nào, có an toàn không?” “Ở Hàn Quốc, tôi vừa giết Minami Miya Suzuki, em trai của kiếm thánh Nhật Bản, tạm thời an toàn, nhưng chắc rất nhanh sẽ không còn an toàn nữa.” Trần Hoàng Thiên nói.

Giấy không gói được lửa, đương nhiên anh hiểu được sự thật này, anh cũng biết rõ kiểm thánh Nhật Bản Minami Miya Saku không sớm thì muộn sẽ tìm đến đây, chỉ là vấn đề thời gian. “Cái gì!”

Chu Kinh Thượng kinh ngạc nói: “Cậu giết Minami Miya Suzuki?” “Ừm. Trần Hoàng Thiên giải thích: “Hàn Bình Minh sử dụng Chân Võ kiếm pháp để giao dịch với gia tộc Minami Miya. Nhà Minami Miya đã cướp nhân sâm hơn một trăm năm tuổi ở Hàn Quốc. Trước khi tôi đến Hàn Quốc, đã có hai cây nhân sâm trăm tuổi trong tay Hàn Bình Minh, sau này Hàn Bình Minh phải người đi đến lấy thêm 300 cây, tôi lo lắng lộ nhân sâm này rơi vào tay Hàn Bình Minh, ông ta sẽ đạt được Thần Cảnh tầng tám, sẽ khó đối phó hơn, vì vậy tôi đã cướp hàng, khiến Minami Miya Suzuki chú ý đến, nên đã giết ông ta.

Sau khi nghe điều này, Chu Kình Thượng đã măng nhiếc tổ tiên đời thứ 18 của Hàn Bình Minh.

Sau đó ông ta nói: “Có cần tôi liên lạc với đại sứ quán và đưa cậu trở về không? Tuy rằng trốn trong Đại Nội bị hạn chế, nhưng ít nhất cũng được an toàn. Hơn nữa ông ngoại của cậu cũng nhờ tôi hỏi thăm tin tức của cậu, nói rằng nếu cậu vẫn còn sống, cho dù phải tán gia bại sản, ông ấy cũng sẽ mua được cái mạng của Hàn Bình Minh để bảo vệ cậu an toàn”

Trần Hoàng Thiên sửng sốt.

Ông ngoại có thể tiêu tán tất cả tài sản của mình để bảo vệ cháu. Anh rất cảm động, so với ông nội thì ông ngoại tốt hơn rất nhiều!

Tuy nhiên, anh vẫn nói: “Không cần đầu sư huynh, trong cái nguy hiểm có cái may. Tuy ở Hàn Quốc nguy hiểm nhưng ở đây có rất nhiều nhân sâm hơn trăm tuổi. Tôi cần nhân sâm trầm tuổi này để nâng cao tu vi của tôi.

Nói đến đây, anh thay đổi chủ đề: “Tôi gọi điện cho ông là vì muốn nhờ ông bảo vệ an toàn cho Đỗ Nhã Lam. Người phụ nữ ngu ngốc này đã chạy đến Đông Đô để điều tra sự thật về cái chết của ba vợ cũ của tôi. Tôi sợ rằng nhà họ Hàn sẽ gây bất lợi cho cô ấy! Chu Kình Thượng đáp lại: “Chuyện này để tôi lo. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ an toàn cho cô ấy. Cậu cũng nên cẩn thận hơn.” “Ừm.”

Nói chuyện phiếm vài câu, anh liền cúp điện thoại.

Có lời của Chu Kình Thượng, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, và quay trở lại bồn tắm để tiếp tục tu luyện.

Vào thời điểm này, thành phố Old Golden ở nước M, trong một trang viên sang trọng uy nghiêm. “Ông chủ, có tin tốt, Chu Kình Thượng vừa gọi điện thoại nói có tin tức về Trần Hoàng Thiên. Người vẫn còn sống, đang ở Hàn Quốc”

Thẩm Thiên Sang nói liền một mạch. “Có thật không?” Thẩm Thành Đông bật người khỏi ghế sô pha. “Chu Kình Thượng đã nói chắc chắn không thể sai.” Thẩm Thiên Sang kiên quyết nói. “Tuyệt quá!” Thẩm Thành Đông vui mừng khôn xiết. “Đúng vậy, ông chủ. Thẩm Thiên Sang nói: “Chu Kình Thượng nói rằng mặc dù Trần Hoàng Thiên vẫn còn sống, nhưng ở Hàn Quốc cũng không an toàn. Trần Hoàng Thiên đã giết Minami Miya Suzuki, em trai kiểm thánh Nhật Bản, sợ rằng Minami Miya Saku sẽ báo thù

Thẩm Thành Đông giật mình: “Đứa nhỏ này có khả năng giết chết Minami Miya Suzuki?”

Thẩm Thiên Sang gật đầu: “Đó là những gì Chu Kình Thượng nói.” “Haha!”

Thẩm Thành Đông bật cười: “Đứa bé này xứng đáng là cháu ta, sau này sẽ có tương lai tươi sáng. Ông lập tức đến Canada tìm Phương Thế Toàn, dùng 100 tỷ đô la Mỹ mời ông ta ra mặt. Giết chết kiếm thánh Nhật Bản Minami Miya Saku, thêm 100 tỷ đô la Mỹ. Giết Hàn Bình Minh, thêm 100 tỷ đô la Mỹ. Bất kể phải trả bao nhiêu, phải mở đường an toàn cho Trần Hoàng Thiên!”

Phương Thế Toàn là một võ sĩ người Canada gốc Lam Hoa. Cha của ông ta, Phương Lập Tú, là một quái vật sống trăm năm tuổi không tranh sự đời, chỉ tìm kiếm sự tinh luyện võ thuật và không tham gia vào việc tranh chấp đúng sai. Ông ta được coi là như một cao nhân ngoài cuộc, ít người biết ông ta.

Nhưng thực lực của ông ta nhất định có thể xếp vào hàng ngũ võ giả đứng đầu thiên hạ, thực lực đạt tới Thần Cảnh tầng tám. Toàn bộ Lam Hoa, đến nay chỉ biết có một người có thực lực vượt qua ông ta.

Nếu có thể được mời được ông ta ra mặt, chắc chắn sẽ loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn cho Trần Hoàng Thiên “Vâng thưa ông chủ!”

Đông Đô, cao ốc Cửu Đỉnh. Văn phòng Tổng giám đốc. “Tổng giám đốc Lý, tôi hy vọng cô hãy hợp tác với tôi. Hãy để tôi kiểm tra camera giám sát xung quanh biệt thự số một biệt thự Ngân Long hơn một tháng trước.”

Đỗ Nhã Lam nói với Lý Hân Ngọc.

Lý Hân Ngọc cười lạnh: “Cô không phải cảnh sát, có tư cách gì để bắt tôi cho cô xem camera giám sát?”

Đỗ Nhã Lam lạnh lùng nói: “Việc này liên quan đến sự thật việc Trần Hoàng Thiên giết người, Trần Hoàng Thiên là người của nhà họ Trần, khi nhìn thấy anh ấy, cô còn phải kính cẩn gọi là cậu ba. Cô có tư cách gì không cho tôi xem camera giám sát để điều tra sự thật cái chết của ba vợ Trần Hoàng Thiên?” “Hừ hừ.” Lý Hân Ngọc hừ lạnh: “Hắn đã giết chết cậu hai, dùng ngựa kéo chết hai hậu bối của nhà họ Trần, khiến hậu bối của cậu cả chết không toàn thây, hắn còn xứng đáng là người nhà họ Trần không?” “Vậy nên cô từ bỏ hy vọng đi tôi sẽ không cho cô xem camera giám sát đầu. Người phụ nữ hắn thích càng hiểu lầm hắn, tôi càng vui. Tôi hi vọng cô gái hắn thích gả cho người khác, sau đó hắn sẽ quay lại cướp hôn và bị bắt. Nếu hắn bị giết, thì cậu hai có thể chuyển mình rồi.”

Cô ta thích Trần Hoàng Đạo. Tuy nhiên, Trần Hoàng Đạo đã chết trong tay Trần Hoàng Thiên, điều này khiến cô ta vô cùng đau lòng, chỉ mong Trần Hoàng Thiên chết đi.

Nếu Dương Ninh Vân kết hôn với Hàn Tử Minh, nếu Trần Hoàng Thiên đi cướp hôn, rất có thể sẽ bị Hàn Bình Minh giết chết, đây là kết quả mà cô ta hy vọng có thể nhìn thấy nhất. “Đây là quyết định của cô, hay là quyết định của chủ tịch?” Đỗ Nhã Lam hỏi. “Chuyện này không đến lượt cô quan tâm.

Lý Hân Ngọc nói: “Dù sao thì, tôi sẽ không để cô kiểm tra camera giám sát.”

Cô ta định đợi Đỗ Nhã Lam đi rồi sẽ thông báo cho khu biệt thự vịnh Ngân Long xóa hết camera theo dõi những ngày qua để Đỗ Nhã Lam không phát hiện ra sự thật.

Nhưng không ngờ Đỗ Nhã Lam nói: “Vậy tôi phải hỏi chủ tịch của cô, có được phép kiểm tra hay không.

Nói xong, cô ấy bấm một dãy số. “Lập tức kiểm tra số điện thoại di động của Chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh và gửi cho tôi.”

Lý Hân Ngọc đột nhiên hoảng sợ, cô ta không biết rằng Trần Hiếu Sinh có cho phép xem hay không.

Nếu được phép điều tra, sự thật biệt thự số một do Hàn Tử Minh đào lên sẽ được phơi bày! Trong thời gian đó, rất nhiều máy xúc tiến vào biệt thự số một, nhưng cô ta để ý rằng chính Hàn Tử Minh là người yêu cầu các máy xúc đào biệt thự.

Vì vậy, cô ta lập tức lấy điện thoại ra. “Ông Cổ, cướp điện thoại di động của cô ta, rút dây điện thoại.” Đỗ Nhã Lam lập tức ra lệnh. “Vâng.”

Trước khi Lý Hân Ngọc bấm máy, điện thoại đã bị Cổ Văn Huy giật và đường dây điện thoại bị đứt. Ngay sau đó, Đỗ Nhã Lam nhận được một tin nhắn văn bản và bấm số trong tin nhắn. “Ai đó?” Một giọng nói già dặn vọng lại. “Tôi, con gái của Đỗ Văn Mạnh.”

Trần Hiếu Sinh sửng sốt một chút, liền hỏi: “Cô gọi cho tôi làm gì?”

Đỗ Nhã Lam nói: “Hậu bối nhà họ Trần đã tiêm thuốc cho con của Phương Thanh Vân khiến Trần Hoàng Thiên và vợ cũ mâu thuẫn. Giờ vợ cũ của anh ấy chuẩn bị cưới kẻ đã giết chết ba mình, tôi muốn kiểm tra camera giám sát biệt thự số một vịnh Ngân Long ở Đông Đô của ông và để cho vợ cũ của Trần Hoàng Thiên biết sự thật và quay trở lại với Trần Hoàng Thiên. Chủ tịch ở Đông Đô của ông từ chối cho tôi điều tra. Cô ta còn nói rằng Trần Hoàng Thiên phải chết để bảo thù cho Trần Hoàng Đạo. Nếu ông vẫn coi mình là ông nội của Trần Hoàng Thiên, ông biết nên làm gì rồi đó.”

Trần Hiểu Sinh im lặng trong vài giây và nói, Tôi biết nên làm gì rồi.”

Bình Luận (0)
Comment