Chàng Rể Đào Hoa

Chương 43

Lời vừa nói ra như tiếng chuông ngân vang vọng khắp câu lạc bộ suối nước nóng.

Trong chốc lát, đám người ở đây đều chấn động, chợt nhìn lại chỉ thấy một đám trai tráng hung ác dữ tợn nối đuôi nhau đi vào.

Một trong hai người đi đầu tiên rõ ràng là Hoàng Thiên Tuấn – tổng giám đốc của chi nhánh công ty Hoàng Gia Entertainment!

“Thôi xong!”

Thấy là Hoàng Thiên Tuấn, trái tim đám tay chân của Vương Minh và Lưu Đức Bảo giật thót, sắc mặt cũng theo đó mà có sự biến đổi lớn.

Cho dù là Lưu Đức Bảo cũng bị chấn kinh đôi chút. Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu khiến anh ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cảm giác rợn người khi bị bắt ngay tại trận, đến khi thật sự nhìn thấy Hoàng Thiên Tuấn rồi anh ta vẫn tỏ ra khiếp sợ.

Dù sao thì bàn về chỗ dựa hay bàn về thực lực, anh ta đều không phải là đối thủ của Hoàng Thiên Tuấn.

Anh ta biết vừa rồi mắng Hoàng Thiên Tuấn là đổ bỏ bị anh ta nghe được, với tính cách của Hoàng Thiên Tuấn thì tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

“Anh Tuấn, anh hiểu lầm rồi, em… không có ý đó.” Lưu Đức Bảo vội vàng giải thích, mất sạch dáng vẻ ra oai ban đầu.

“Hiểu lầm?” Hoàng Thiên Tuấn cười lạnh, quát lên: “Con mẹ nó mày coi ông đây là người điếc đấy à? Trắng trợn mắng ông đây là đồ bỏ đi là hiểu lầm? Con mẹ nó mày hài hước quá ha!”

Vẻ mặt Lưu Đức Bảo lập tức đông cứng lại đến cực điểm.

“Trần Hoàng Thiên, chúng ta được cứu rồi!”

Dương Ninh Vân vô cùng kích động, cô tưởng Hoàng Thiên Tuấn đến đây chơi kết quả lại nghe thấy Lưu Đức Bảo mắng ông ta là rác rưởi. Lửa giận này bùng lên, cảm thấy lần này Lưu Đức Bảo gặp xui xẻo rồi!

Nhưng cô cũng hơi lo lắng, không biết Hoàng Thiên Tuấn có vì chuyện xảy ra ngày hôm qua mà quay lại tính sổ với Trần Hoàng Thiên hay không nữa.

Nếu vậy thì cũng rất phiền toái.

Thế cho nên cô vừa mới kích động thì đã bị tạt một chậu nước lạnh ngay lập tức.

“Mong ông Hoàng bớt giận, tức giận ảnh hưởng không tốt đến thân thể, hãy nghe tôi giải thích với ngài một chút.” Lúc này, Vương Minh cười rạng rỡ chạy tới.

Còn chưa đợi anh ta giải thích, Lưu Đức Bảo đã đạp anh ta một phát lăn ra đất, buột miệng mắng:

“Con mẹ nó mày là ai hả, có thể lau sạch vết máu trên mặt mày trước khi nói với nói với ông đây không, như này rất không tôn trọng ông mày đấy biết không hả!”

“Tôi mà ông Hoàng, Vương Minh, tối hôm qua ở Vạn Hưng tôi còn gặp ngài mà, lúc đó tôi đứng ở bên kia nói cho ngài về thằng nhóc này ấy!” Vương Minh chỉ về phía Trần Hoàng Thiên, vội vàng giải thích:

“Vừa nãy thằng nhóc này nói ngài bị đuổi ra khỏi Vạn Hưng cũng không dám động đến nó. Bảo chú họ tôi tốt nhất nên thành thật, nếu không sẽ trả thù chú họ của tôi cho nên chú họ tôi mới bị nó chọc giận, nói những lời bất kính với ông Hoàng, ông Hoàng tuyệt đối đừng để trong lòng, thực tế thì chú họ của tôi đang bất bình thay cho ngài, muốn trút giận cho ngài mà thôi!”

Lúc này, ánh mắt của Hoàng Thiên Tuấn và Thẩm Thiên Sang đều đặt trên người Trần Thiên Nam mà Vương Minh vừa chỉ.

Cơ thể mềm mại của Dương Ninh Vân run lên. Sắc mặt cũng trắng bệch, vội vàng run môi giải thích:

“Ông Hoàng, đừng nghe anh ta nói bậy, sự thật là tôi nói ngài còn không dám ra tay với Trần Hoàng Thiên, lẽ nào thế lực của bọn họ còn lớn hơn ngài?”

Nói đến đây, cô chỉ về phía Lưu Đức Bảo: “Là anh ta, luôn mở miệng nói tên rác rưởi Hoàng Thiên Tuấn, nói nếu ông Hoàng không có chỗ dựa vững chắc như công ty Hoàng Gia Entertainment thì khu vực Đông Đô nào đến lượt ngài nói chuyện, trong lời nói đều ra vẻ chế giễu châm biếm ông Hoàng…”

“Mẹ nó mày nói bậy cái gì vậy! Câm miệng cho tao!” Lưu Đức Bảo quát lớn, có cảm giác muốn bóp chết Dương Ninh Vân.

“Ông Hoàng, ngài tuyệt đối đừng tin vài câu xằng bậy của cô ấy, cô ấy mới là nói bừa!” Vương Minh cũng cực lực phủ nhận, sau đó hướng về phía Trần Hoàng Thiên gào thét:

“Mày cái thằng rác rưởi chết toi này, tối hôm qua đám đuổi ông Hoàng khỏi Vạn Hưng, để xem hôm nay ông Hoàng đập chết mày thế nào!”‘

Anh ta muốn kích thích Trần Hoàng Thiên khiến Trần Hoàng Thiên vạ miệng, nói lời thiếu tôn trọng đến Hoàng Thiên Tuấn rồi dẫn lửa giận của Hoàng Thiên Tuấn sang người Trần Hoàng Thiên.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng anh ta: “Đập nát chân tay nó, ném ra ngoài đường.”

Thẩm Thiên Sang bất ngờ chỉ vào Vương Minh thản nhiên nói.

“Vâng!”

Hoàng Thiên Tuấn lên tiếng, vung tay lên: “Ra tay đi!”

“Ha ha!”

Vương Minh đối mặt với Trần Hoàng Thiên, không nhìn thấy được người bị chỉ là mình, lúc này đắc ý cười ha hả.

“Rác rưởi, mày toi rồi, bị phế bỏ tay chân ném ra đường rồi, ha ha ha!!!”

Không ngờ, tiếng cười của anh ta vừa mới vang lên đã bị người ta tóm lấy cánh tay.

“Hả?”

Chân mày anh ta hơi nhíu lại nhìn xung quanh một lượt, là người của Hoàng Thiên Tuấn bắt anh ta lại, vẻ mặt kinh hãi kêu lên: “Các người muốn làm gì, có nhầm không vậy, đập nó không phải….”

Rắc rắc rắc!

Không chờ anh ta nói hết câu, âm thanh xương khớp gãy lìa vang lên.

“A!!!”

Vương Minh phát ra tiếng gào đau đớn thảm thiết, hai cánh tay bị cứng rắn bẻ gãy.

Ngay sau đó!

Rắc rắc rắc!!!

“A!!!”

Vương Minh lại gào lên thê thảm như heo bị làm thịt, đau đớn khi hai chân bị đạp gãy không chịu nổi đã ngất đi, sau đó bị kéo ra ngoài.

“Hoàng Thiên Tuấn, anh….!”

Lưu Đức Bảo thấy Vương Minh bị trực tiếp bẻ gãy chân tay gọn lẹ, con mắt đỏ lựng như sắp nhỏ ra máu, nghiến răng ken két, bộ dáng như sắp bùng nổ.

Dương Ninh Vân kinh hãi che miệng lại, nhìn Thẩm Thiên Sang ra lệnh phế bỏ Vương Minh, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, cảm kích và không dám tin.

Cô còn tưởng rằng lần này Trần Hoàng Thiên gặp phiền toái rồi, không ngờ rằng người đàn ông này lại hiểu lý lẽ như vậy, lựa chọn tin tưởng lời nói của cô mà không phải của Vương Minh.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy may mắn. Cũng may gặp được ông trùm biết lý lẽ như vậy, nếu không lúc này Trần Hoàng Thiên có tám chín phần mười là đi đời nhà ma rồi!

Lúc này, Hoàng Thiên Tuấn cười lạnh: “Lưu Đức Bảo, con mẹ mày chứ, kế tiếp ông đây nên trừng trị mày rồi. Cho mày xem xem rốt cuộc mày là đồ bỏ hay bố mày đây là đồ bỏ!”

Nói đến đây, anh ta vung tay quát lên: “Lên cho tôi, giết chết Lưu Đức Bảo rồi vất xuống biển làm mồi cho cá mập, miễn cho nhà họ Thẩm khinh thường chúng ta!”

“Vâng! Ông Hoàng!”

Mười mấy người dưới quyền Lâm Văn Báo cũng không dám làm mất mặt Hoàng Thiên Tuấn mở trước mặt Thẩm Thiên Sang, từng người từng người rống lên nhằm vào người của Lưu Đức Bảo.

“Đánh! Đánh ác vào cho tao!”

Lưu Đức Bảo cắn răng hô lên.

Thành bại chính vào lúc này!

Anh ta biết nếu không giết chết Hoàng Thiên Tuấn thì người chết chính là mình. Lập tức chẳng màng gì nữa.

Vì vừa rồi vừa đập một trận với bảo vệ của Vạn Hưng, người của Lưu Đức Bảo bị thương không ít, lúc này đối mặt với mười mấy người ý chí chiến đấu sôi sục của Hoàng Thiên Tuấn, lập tức lộ ra yếu thế hơn nhiều.

“Mẹ kiếp!”

Lưu Đức Bảo thấy từng người từng người bên mình bị quật ngã xuống đất, cứ theo đà này e rằng sẽ thua rất thảm, lúc này anh ta bất chấp tất cả, vươn tay sờ bên eo lôi một khẩu Desert Eagle trực tiếp hướng ra ngoài.

Giây tiếp theo!

Pằng!

Tiếng súng vang lên rạch ngang không khí, bất chợt bắn về phía Hoàng Thiên Tuấn đang cổ vũ đám người của Lâm Văn Báo.

“Ông Hoàng cẩn thận!”

Dương Ninh Vân sợ hãi hô to.

Nếu Hoàng Thiên Tuấn bị giết thì cô và Trần Hoàng Thiên cũng xong đời, cho nên nhất định phải nhắc nhở Hoàng Thiên Tuấn. Nếu như ông ta tránh được nạn này có thể sẽ nể tình cô nhắc nhở, không tính toán với Trần Hoàng Thiên về việc tối qua nữa.

Nhưng đây là đạn đó, nhắc có kịp không?

Trái tim cô sắp vọt lên đến cổ họng rồi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi viên đạn sắp bắn trúng Hoàng Thiên Tuấn, thân thể một người đàn ông vạm vỡ phía sau Thẩm Thiên Sang chợt vọt đến tay không nắm vào không trung, đợi khi anh ta mở tay ra.

Keng!

Một viên đạn vuông góc rơi xuống đất từ lòng bàn tay của anh ta.

“Đệt mợ!”

Tay Lưu Đức Bảo run lên, khẩu Desert Eagle rơi xuống đất, lảo đảo lùi lại mấy bước suýt chút nữa đã ngã nhào trên đất, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

“Đây đây đây…”

Dương Ninh Vân cũng sợ ngây người.

Tay không bắt đạn, đây cũng mạnh quá rồi đi!!

“Con mẹ nó!”

Hoàng Thiên Tuấn phục hồi lại tinh thần, tức muốn nổ phổi: “Lưu Đức Bảo đệt mợ mày, dám bắn lén ông mày, con mẹ nó mày chết chắc rồi!”

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên rút từ hông ra một khẩu súng Desert Eagle, đột nhiên chỉ vào người trước mặt.

Bằng!

Tiếng súng một lần nữa vang lên, một dòng máu nóng chảy ra từ sau ót của Lưu Đức Bảo.

Một giây sau.

Thân thể của Lưu Đức Bảo ngả ra sau, ngã “bịch” xuống đất.

“A!” Dương Ninh Vân bị dọa hét to một tiếng, lập tức chui đầu vào ngực Trần Hoàng Thiên, thân thể mềm mại của cô run lẩy bẩy.

“Bà xã không sợ, không sợ.” Trần Hoàng Thiên nói, ôm cơ thể đang run lẩy bẩy của cô vỗ về an ủi.

“Ông Hoàng tha mạng!” Từng thuộc hạ của Lưu Đức Bảo quỳ xuống đầu hàng.

“Thu nạp bọn chúng rồi dọn chiến trường sạch sẽ cho tôi, vứt Lưu Đức Bảo xuống biển cho cá mập ăn!” Hoàng Thiên Tuấn phân phó.

“Rõ!”

Mấy tên thuộc hạ bắt đầu thu dọn chiến trường.

Mà lúc này, khóe miệng Thẩm Thiên Sang nhếch lên, ông ta đi về phía Trần Hoàng Thiên và Hoàng Thiên Tuấn cùng Lâm Văn Báo đang theo sát ở phía sau.

Thấy vậy, Dương Ninh Vân lập tức trở nên lo lắng.

Cô không biết có phải ông ta quay đầu muốn gây phiền phức cho Trần Hoàng Thiên hay không, nhưng nếu vậy thì hậu quả khó mà lường được, một phát bắn kia của Hoàng Thiên Tuấn vô cùng dứt khoát, cô nhìn rõ hết tất cả.

“Cậu chính là người đã đuổi thuộc hạ của tôi ra khỏi khách sạn Vạn Hưng vào tối qua?” Thẩm Thiên Sang vừa nhìn vừa đánh giá Trần Hoàng Thiên, cười hỏi.

“Là tôi.” Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, cũng thấy hơi rùng mình, không khó để nhìn ra người này có sức ép lớn vô cùng, chỉ với việc thuộc hạ của ông ta có thể đỡ đạn bằng tay không cũng có thể chứng minh tất cả!

Phải biết rằng, việc đỡ đạn bằng tay không ít nhất là cấp Võ sư trở lên mới dùng được, đối với Hoàng Thiên Tuấn, thuộc hạ của lão già kia còn lợi hại hơn, có thể khiến cao thủ như vậy can tâm tình nguyện làm thuộc hạ, không trâu bò mới lạ.

“Tên nhóc cậu dũng cảm lắm.”

Thẩm Thiên Sang vỗ vỗ vai anh, rồi quay người đi, chỉ để lại mấy chữ: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện”

“Đi tìm cho ông Thẩm một phòng yên tĩnh mà sang trọng đi.” Hoàng Thiên Tuấn đi đến trước mặt cô gái nói.

Cô gái sao có thể không làm theo, lúc này đi ra quầy bar, dùng tay làm dấu “mời”, dẫn Thẩm Thiên Sang đi vào trong.

“Bà xã, em ở đây chờ, anh đi một lát rồi quay lại.” Trần Hoàng Thiên nói, anh cũng không biết đối phương muốn làm gì, nhưng anh đoán đối phương đến đây không phải gây phiền phức cho anh, nếu không đã dùng một phát súng, cần gì phải nói chuyện.

Dương Ninh Vân nắm chặt cánh tay của Trần Hoàng Thiên, nhìn Hoàng Thiên Tuấn ở phía trước rồi nói:

“Ông Hoàng, có thể cân nhắc lời tôi vừa nói không, đừng làm khó Trần Hoàng Thiên được không?”

“Ha ha!” Hoàng Thiên Tuấn cười nói: “Cô yên tâm, tôi đánh cược với cô, cậu ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, nhà tôi hay nhà họ Thẩm muốn giết người thì cũng là trực tiếp giết, không lén lút vậy đâu.”

Dương Ninh Vân nghe xong mới cảm thấy yên lòng, nói với Trần Hoàng Thiên: “Nói chuyện với người lớn thì phải khiêm tốn, không thể đắc tội người ta, em ở đây đợi anh cùng đi về nhà.”

“Được.” Trần Hoàng Thiên dịu dàng cười nói: “Anh nghe lời em, nhất định sẽ không để có vết thương nào trên người rồi đưa em về nhà.”

Nói xong, anh chủ động cho Dương Ninh Vân một cái ôm yên tâm, sau đó xoay người bước nhanh đuổi kịp.

“Cô ấy đã cứu tôi một mạng, trông chừng cô ấy, không cho phép bất kỳ ai động đến cô ấy.” Hoàng Thiên Tuấn bỏ lại một câu rồi đi theo.

Trần Hoàng Thiên và và Hoàng Thiên Tuấn nhanh chóng đi vào một gian phòng riêng, cửa bị đóng lại.

“Ha ha!”

Thẩm Thiên Sang đã ngồi trên ghế salon chờ, đột nhiên vỗ vỗ lên ghế salon mềm mại bằng da thật bên cạnh, cười nói:

“Trần Hoàng Thiên, chú là chú hai của cháu, chúng ta trò chuyện một lát nào.”

Bình Luận (0)
Comment