Chàng Rể Đào Hoa

Chương 456

“Hỏng rồi!”

Dương Ninh Vân trốn trong bóng tối, thấy minh chủ Huyết Ảnh Môn ra tay, nhất thời trong lòng vô cùng lo lắng. Cô biết, tiếp theo đây họ sẽ đối phó với Trần Hoàng

Thiên.

Hơn nữa cô tin rằng Hàn Tử Minh sẽ khiến Trần Hoàng Thiên chết thật thảm! “Làm sao đây, mình nên làm gì đây?” Dương Ninh Vân trong lòng vô cùng bối rối.

Nếu sư phụ không bị trúng độc, ngược lại có thể hỏi sư phụ xem có thể giúp Trần Hoàng Thiên hay không.

Nhưng hiện tại sư phụ trúng độc, từ chiêu thức mà sự phụ dùng với cao thủ người da trắng, có thể thấy thực lực của sư phụ đã bị suy giảm đi rất nhiều.

Mà cô ở phái Nga Mi một thời gian dài như vậy, đương nhiên cũng biết rõ thực lực của mình chủ Huyết Ảnh Môn, đó chính là loại thực sự không kém cạnh so với sư phụ

Nếu sư phụ không trúng độc thì còn có thể địch được, nhưng bây giờ trúng độc rồi thì dù có đánh thể nào cũng không thắng được.

Trong chốc lát, sắc mặt cô bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng. “Cảm ơn chưởng môn Phạm đã ra tay giúp đỡ.

Mạc Ngôn sư thái hai tay chắp lại, hành lễ. “Cảm ơn chưởng môn Phạm!”

Thanh Dương chân nhân và những người khác cũng đi đến đó! “Ha ha!”

Chưởng môn Huyết Ảnh Môn ngẩng đầu cười. “Các ông nghĩ nhiều rồi, tôi không hề đến giúp các ông, cũng không đến cứu các ông. Tôi đến vì quả Mạnh Bà mà thôi, đến để diệt trừ những người gây cản trở tôi có được quả Mạnh Bà, mấy người không cần tự mình đa tình. Từ xưa đến nay chính tà không chung đường. Các người là chính đạo, tôi là tà môn, liệu sẽ giúp các người sao? Làm gì có chuyện đó!”

Lời này vừa nói xong.

Đám người Mạc Ngôn sư thái theo bản năng lùi về phía sau vài bước, đều vô cùng đề phòng. “Chưởng môn Phạm, thân đều là những người nước ngoài tha hương, chúng ta vẫn là nên giúp đỡ lẫn nhau mới tốt, chúng tôi không cướp ông cướp quả Mạnh Bà, hy vọng ông đừng ra tay với chúng tôi là được. Thanh Dương chân nhân nói.

Ông ta không hề biết, đám người họ đã mất khả năng cướp quả Mạnh Bà.

Bây giờ bọn họ chỉ cần giữ lại mạng.

Bởi vì họ hiểu được đạo lý, giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.

Huống hồ gì quả Mạnh Bà còn chưa chín, chỉ cần có thể sống trở về, nói với chưởng môn, đi đanh Huyết Ảnh Môn, là có thể đoạt được quả Mạnh Bà! “Đúng vậy chưởng môn Phạm, quả Mạnh Bà chúng tôi không cần, ông cướp được thì thuộc về ông, tin tức nhóm Thiên Sát bị tiêu diệt, nhất định đã được truyền đến tại Tổng đà nhóm Thiên Sát. Nhóm Thiên Sát sẽ rất nhanh phai người qua đây báo thù, thêm một người giúp đỡ là thêm một phần lực lượng, vì vậy hy vọng chưởng môn Phạm hãy lấy đại cục làm trọng, đừng giết chúng tôi, nếu không chúng tôi chết rồi, nhóm Thiên Sát đến báo thù, chưởng môn Phạm sẽ thiếu đi vài người giúp đỡ.

Một vị chân nhân của phái Võ Đang khổ sở nói. Chưởng môn Huyết Ảnh Môn vốn dĩ muốn giết bọn họ, nhưng sau khi nghe xong những lời này, thì trở nên có hơi do du.

Chính vào lúc này, có một tiếng cười lạnh truyền đến. “Chưởng môn, không thể thả hổ về rừng. Bây giờ bọn họ nói những lời ngon ngọt, nhưng nếu giữ lại cái mạng chó của bọn họ, thả bọn họ quay về, vậy thì không bao lâu sau, hai phai Long Hổ, Võ Đang sẽ liên thủ công đánh Huyết Ảnh Môn, chưởng môn đừng giữ lại mầm hại này”

Lời này nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh vang lên.

Chỉ thấy có một thanh niên cùng hai ông già

Thoạt nhìn.

Đồng tử Trần Hoàng Thiên co lại. Đỗ Nhã Lam càng thêm kinh ngạc, nói: “Trần Hoàng Thiên, là tên súc sinh Hàn Tử Minh! Dù cho anh ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu: “Tôi biết”

Sau đó, anh nheo mắt lại, đôi mắt anh sáng lóe lên, có chút thô bạo, lạnh lùng nói: “Hàn Tử Minh, tôi tưởng anh đã chết, không ngờ rằng anh còn sống. Nói đến đây, anh bỗng trở nên kích động, hét lên với Hàn Tử Minh: “Mau nói cho tôi biết, Ninh Vân đâu? Cô ấy còn sống hay đã chết?” . Truyện Quan Trường

Dương Ninh Vân nghe vậy, cơ thể bỗng run lên. “Nói tôi chết rồi, nói là tôi chết rồi đi…

Cô lẩm bẩm trong miệng, vô cùng sợ Trần Hoàng Thiên biết cô vẫn chưa chết, sẽ đi khắp nơi để tìm cô, sẽ khiến cuộc sống của Trần Hoàng Thiên bị ảnh hưởng.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại. Trần Hoàng Thiên có thể tránh được kiếp này không cũng khó nói.

Bởi vì với tình thế trước mắt, vô cùng bất lợi với Trần

Hoàng Thiên. Nếu không, Hàn Tử Minh cũng không dám quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt Trần Hoàng Thiên.

Dù sao cũng đã là kẻ thù, nếu không nắm chắc một trăm phần trăm giết chết được Trần Hoàng Thiên, Hàn Tử Minh cũng không dám đi đối mặt với Trần Hoàng Thiên. “Sao, anh còn không biết Dương Ninh Vân chưa chết sao?”

Hàn Tử Minh cười lạnh.

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, bỗng trấn động, khẩn trương hỏi: “Cô ấy còn sống? Mau nói với tôi cô ấy ở đâu?”

Nói xong, anh đưa cây quả Mạnh Bà trên tay đưa cho Thẩm Thiên Sang. Bởi vì anh biết rằng, Hàn Tử Minh đi ra đối mặt với anh, nhất định là muốn ra tay với anh. Mà anh cũng muốn biết tình hình của Dương Ninh Vân, nên định bắt Hàn Tử Minh rồi hỏi đến cùng.

Hàn Tử Minh cười âm trầm: “Quả thực không giấu, lúc nãy tôi còn gặp cô ta ở đây. Nếu anh quỳ xuống trước tôi, tôi có thể cân nhắc mà nói cho anh, nếu không dù anh có chết cũng không biết được tung tích của cô ta.

Răng rắc!

Trần Hoàng Thiên nắm chặt nắm tay.

Nếu như Hàn Tử Minh nói đúng, Dương Ninh Vân vừa mới xuất hiện ở đây, thì khả năng hiện tại Dương Ninh Vân đã rơi vào tay Hàn Tử Minh.

Trần Hoàng Thiên đang khó xử, nên làm thế nào để trì hoãn thời gian, chờ người của Phật Gia Đường đến.

Mạc Ngôn sư thái đột nhiên hét lên: “Thanh Trần đâu, cậu làm gì đệ tử Thanh Trần của tôi rồi?” Nghe vậy, Trần Hoàng Thiên sửng sốt.

Thanh Trần, không phải chính là ni cô mặt đầy vết sẹo mà Mạc Ngôn sư thái cho anh xem gặp trong lần trước đến núi Nga Mi sao?

Sao Hàn Tử Minh nói gặp Dương Ninh Vân ở đây, Mạc Ngôn sư thái lại kích động như vậy? Còn hỏi Hàn Tử Minh đã làm gì Thanh Trần rồi.

Lẽ nào… Thanh Trần thật sự là Dương Ninh Vân, ni cô lần trước là giả?

Trần Hoàng Thiên đang định lên tiếng, Hàn Tử Minh lại dữ tợn nói với Mạc Ngôn sư thái: “Bà đúng là bà ni cô già chết tiệt. Nếu ngày đó không phải bà xuất hiện, đánh tôi ngã xuống vách núi, tôi sớm đã tiêu diệt ả tiện nhân Dương Ninh Vân kia rồi!” “Đều là do bà già ni cô bà làm hỏng chuyện tốt của tôi, còn đánh tôi ngã xuống núi, khiến tôi suýt chút nữa mất mạng, hôm nay bà chết chắc rồi!”

Nói đến đây, anh ta thúc giục: “Chưởng môn, ông từng đồng ý với tôi sẽ đưa bí tịch cho tôi, sẽ giúp tôi giết bà ni cô đáng chết Mạc Ngôn này. Bây giờ bà ta đã trúng độc, đúng là cơ hội tốt để giết bà ba, ông ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ cơ hội này, giết bà ta đi!”

Chưởng môn Phạm bình tĩnh nói: “Nếu không phải cậu nói một đống lời dư thừa, tôi sớm đã động thủ rồi.” Dứt lời, Phạm Hầu Khải phi một đao về phía Mạc Ngôn sư thái.

Mạc Ngôn sư thái kinh hãi đến mức không còn thần sắc, vội vàng né tránh, hét lên: “Các vị chân nhân, cùng nhau liên thủ đối phó với Phạm Hầu Khải, nếu không chúng ta không ai có thể sống sót.

Nói rồi, bà vẩy chổi tơ dài, chống lại đòn tấn công của

Phạm Hầu Khải.

Bốn vị chân nhân cũng biết nến không giúp, Phạm Hầu Khải giết Mạc Ngôn sư thái xong cũng sẽ xuống tay với họ. Bất lực, họ chỉ đành cứng rắn xông lên.

Huyền Linh chân nhân không quên hét lớn: “Lạc Tịch, mau gọi điện cho người của Long Hổ, nói với bọn họ Phạm Hầu Khải muốn giết chúng ta, kêu giáo chưởng báo thù cho chúng ta” “Vâng!

Lâm Lạc Tịch lấy điện thoại ra gọi. “Sư phụ, giết cô ta đi, đồng thời để cô ta truyền tin ra ngoài.”

Hàn Tử Minh chỉ về phía Lâm Lạc Tịch. “Được!

Cựu Đạo Sơn đang định xông qua chỗ Lâm Lạc Tịch. Chính vào lúc này, Trần Hoàng Thiên nhảy đến đó, vẽ một đường parabol trong không trung rồi cầm móng vuốt đại bàng xông qua bắt lấy Hàn Tử Minh. “Không hay!”

Hàn Tử Minh kinh hãi, vội vàng hét: “Sư phụ, đại trưởng lão, mau cứu tôi!”

Bình Luận (0)
Comment