Chàng Rể Đào Hoa

Chương 459

Chương 459: Quân tiếp viện đến Toàn trận áp lực

Thông qua sự hiểu biết về Hàn Tử Minh, Dương Ninh Vân biết rằng cho dù Trần Hoàng Thiên có giao ra những gì Hàn Tử Minh muốn, Hàn Tử Minh đến cuối cùng cũng giết chết Trần Hoàng Thiên.

Trong vài tháng qua, vì cô mà Trần Hoàng Thiên đã nhận được quá nhiều lời uy hiếp.

Cô không muốn để Trần Hoàng Thiên bị người khác điều khiển.

Vì vậy, cô không chút do dự tìm đường chết.

Vì chỉ khi cô chết rồi. Trần Hoàng Thiên liền không bị uy hiếp nữa, mà Hàn Tử Minh cũng đừng nghĩ tới nhận được những thứ cậu ta muốn có được. Có lẽ bằng cách này, họ vẫn chưa thể giết được Trần

Hoàng Thiên, còn có thể để lại cho Trần Hoàng Thiên một con đường sống sót.

Đây là điều duy nhất cô có thể làm cho Trần Hoàng Thiên trong cuộc đời này. “Ninh Vân! Đừng mà!”

Trần Hoàng Thiên đau lòng hét lên thảm thiết.

Nhưng Dương Ninh Vân hoàn toàn không nghe, không chút do dự đập đầu xuống.

Trúng độc quá nặng, Mạc Ngôn sư thái gần như không thể cầm cự được, muốn đi cứu Dương Ninh Vân nhưng là không kịp rồi.

Hàn Tử Minh muốn ngăn cản, muốn dùng Dương Ninh Vân để uy hiếp Trần Hoàng Thiên, nhưng cũng vì tốc độ của Dương Ninh Vân quá nhanh. Lại không có một chút do dự mà đã quá muộn.

Âm!

Một âm thanh bị bóp nghẹt vang lên.

Trán Dương Ninh Vân đã đập thẳng xuống nền đất. Ngay lập tức máu bắn tung tóe khắp bốn phía. “Ninh Vân!” Trần Hoàng Thiên kích động hét rống lên, hai mắt gần như sắp trào ra. Vất vả lắm mới gặp được cô.

Lại bởi vì anh mà cô…. “A!!!”

Nhưng nhìn thấy Dương Ninh Vân, lật người ngã xuống đất bất động, Trần Hoàng Thiên đau đớn gầm lên. “Hàn Tử Minh! Đồ chó chết khốn nạn, tao muốn mày chết! Mày phải chết!”

Trần Hoàng Thiên oán hận đến tột đỉnh!

Vốn dĩ cột sống đã bị đánh gãy. Anh không thể nào đứng dậy, ngay lúc này dưới cơn tức giận bùng nổ, năng lượng tiềm ẩn sâu trong người anh dâng trào điên cuồng, bất ngờ đứng lên. “Mẹ nó, với cái bộ dáng như chó chết đó của mày mà còn muốn giết chết tạo, xem mày có cái năng lực đó không đã? Là tạo khiến mày phải chết đấy có biết hay không hả?”

Nói xong, anh ta đá một cược về phía Trần Hoàng Thiên. “Vut!”

Lúc này, thân ảnh Trần Hoàng Thiên đột nhiên xuất hiện.

Những khớp xương gãy trên người Trần Hoàng Thiên giờ phút này cũng khôi phục lại như lúc ban đầu. “Rồng sao?”

Chưởng môn Huyết Ảnh Môn bất chợt chấn động cơ the già nua.

Đúng lúc này, Long ảnh lao về phía ông ta gây nên cú va chạm mạnh. “Không ổn rồi!”

Chưởng môn Huyết Ảnh Môn đột nhiên kinh hãi, vô ý thức lùi về phía sau, thúc giục chân khí trong cơ thể. Ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng đỏ tươi, bất thình lình đẩy về hướng Long Ảnh.

Äm!

Quả cầu năng lượng đỏ tươi trong nháy mắt nổ tung.

Long Ảnh cũng bị đánh bay, trở về phía người Trần Hoàng Thiên.

Mà Trần Hoàng Thiên bất ngờ ra tay, nằm lấy chân của Hàn Tử Minh. “Cứu tôi! Chưởng môn, cứu tôi!”

Hàn Tử Minh vạn phần kinh hãi kêu lên. “Cứu cái đầu nhà mày!”

Trần Hoàng Thiên bất ngờ bật dậy, xách Hàn Tử Minh lên như một con gà, sau đó giơ lên chuẩn bị đập chết anh ta xuống mặt đất. “Trần Hoàng Thiên cẩn thận!”

Một tràng hoảng hốt vang lên.

Trước khi Trần Hoàng Thiên đập Hàn Tử Minh xuống đất, chưởng môn Huyết Ảnh Môn đã ra một chưởng vỗ vào ngực Trần Hoàng Thiên.

Âm!

Trần Hoàng Thiên bị đánh bay ra ngoài.

Thuận thế văng lên.

Hàn Tử Minh cũng bay ra ngoài. “A!”

Hàn Tử Minh kinh sợ hét lên.

Giây tiếp theo!

Âm!

Hàn Tử Minh đập vào tường một tòa nhà bên kia đường, làm các bức tường của tòa nhà bị sụp đổ, ngã xuống mặt đất, điên cuồng họ ra máu, toàn bộ xương cốt trên người đều bị đập nát, nằm tại đó như một con chó chết, trong mắt tất cả đều là tro tàn.

Mà lúc này, Trần Hoàng Thiên ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.

Anh định chuẩn bị tiến lên xem Hàn Tử Minh đã chết hay chưa. Chưởng môn Huyết Ảnh Môn lại thêm một chưởng lần nữa giết chết anh. “Cậu hai, phái người tới, đem tên Hàn Tử Minh rác rưởi kia tới để con băm xác cho chó ăn!”

Trần Hoàng Thiên hét lên, sau đấy tiếp túc hướng về phía chưởng môn Huyết Ảnh Môn. “Hai người các ngươi đi qua, đem tên khốn vừa nãy giết chết cho tôi!”

Thẩm Thiên Sang lập tức ra lệnh cho hai người. “Vâng!”

Ngay lập tức có người tông sư, đạp gió lao về phía bên kia đường. “Muốn giết đồ đệ của ta à. Không có cửa đâu!”

Cưu Đạo Sơn khén nhón chân, bắn nhanh ra ngoài, đem hai tông sư đánh tan trên trời thành một màn sương đẫm máu.

Ngay lúc ông ta định đến cứu Hàn Tử Minh.

Bất chợt!

Thẩm Thiên Sang vui mừng khôn xiết la lên. “Tới rồi! Quân tiếp viện của chúng ta đến rồi! Ha ha ha! Quá tốt rồi!”

Nghe thấy lời này, chưởng môn Huyết Ảnh Môn đang định cho Trần Hoàng Thiên một chưởng quyết định, cùng với Cưu Đạo Sơn đang định chạy đến cứu Hàn Tử Minh, bao gồm cả các phái trưởng lão bị trúng độc và Mạc Ngôn sư thái cùng những người khác, đều quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy một nhóm người, đạp gió bay tới đây.

Người đến chính là tổng quản của Phật Gia Đường lý Lý Đức Hùng, cũng như Tả Sử Hữu Sử và Tứ đại hộ pháp. “Bọn họ là ai?”

Trong một thời gian. Rất nhiều người đều đã đặt ra câu hỏi như vậy. “Đó là tổng quản Lý và Tả Sử Hữu Sử và Tứ đại hộ pháp của Phật Gia Đường” Thanh Dương chân nhân buột miệng nói,

Ông ta là trưởng lão của phái Võ Đang, kiến thức thậm sâu, đôi khi gặp phải những trận chiến cam go. Phật Gia Đường có thể đến một số chính đạo môn phái để nhờ một số trợ thủ qua giúp đỡ, Võ Đang, Long Hổ Tông, hai môn phải này đứng đầu trong tám môn phái lớn, đều đã từng phải người đến giúp đỡ Phật Gia Đường, Thanh Dương chân nhân đã từng ghé thăm, vì vậy chỉ liếc mắt liền có thể nhận ra được. “Ha ha!”

Biết được rằng đó là những người của Phật Gia Đường đến. Các đệ tử của ba môn phái Võ Đang, Long Hổ, Nga Mi đều rất phấn khích.

Tất nhiên bọn họ đều đã nghe nói về Phật Gia Đường, biết rằng đó là một tổ chức canh giữ biên cương. Thực lực rất mạnh, tin tưởng có bọn họ đến giúp đỡ, nhất định giải quyết được cuộc khủng hoảng này. “Phiền phức rồi!”

Sắc mặt của chưởng môn Huyết Ảnh Môn trở nên nghiêm trọng.

Nhưng nhìn thấy Lý Đức Hùng một chưởng hướng ông ta đánh tới, ông ta cũng là kẻ tài cao gan cũng lớn, đỡ lấy một chưởng của Lý Đức Hùng.

Âm!

Một tiếng vang thật lớn.

Hai người thực lực tương đương, một nắm tay phát ra một vòng tròn ánh lên ánh sáng vàng. Ánh sáng đỏ tươi lóe lê, hai nắm đấm cứ như vậy chạm vào nhau, giống như thế một nam châm hút nhau tạo thành một khối. Đều không có bị đánh văng ra.

Giây tiếp theo!

Hữu Sử ấn một lòng bàn tay vào lưng Lý Đức Hùng.

Tả Sử một chưởng ấn vào trên lưng của Hữu Sử.

Tứ đại hộ pháp cũng lần lượt ấn vào trên lưng của nhau, truyền chân khí cho Lý Đức Hùng, đồng thời thúc đẩy sức mạnh của Lý Đức Hùng bộc phát.

Quả nhiên!

Được truyền chân khí, sức mạnh của Lý Đức Hùng bành trướng chưa từng có, cả khuôn mặt của chưởng môn Huyết Ảnh Môn đều méo mó, chỉ cảm thấy sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Mà lúc này, Đại trưởng lão của Huyết Ảnh Môn và Cưu Đạo Sơn, cũng đều đặt lòng bàn tay lên phía trên lưng của chưởng môn Huyết Ảnh Môn.

Mặc dù như thế, chưởng môn Huyết Ảnh Môn vẫn cảm thấy rất áp lực.

Nhưng vẫn tốt hơn nhiều. “Tổng quản Lý, không thể cùng nhau thương lượng chút nào hay sao?” Chưởng môn Huyết Ảnh Môn hỏi. “Không có thương lượng. Lý Đức Hùng nói với thái độ kiên quyết: “Huyết Ảnh Môn các người, vốn dĩ chính là tà môn ma đạo, thường xuyên bắt trẻ con để luyện công. Đã bị nhà nước đưa vào danh sách đen từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội tốt để diệt trừ các người, lần này là một cơ hội tốt. Bọn ta sẽ không bỏ qua!”

Chưởng môn Huyết Ảnh Môn khóe mặt giật một cái: “Vậy ta ngược lại muốn xem xem, các người có khả năng đó hay không!”

Vừa dứt lời, ông ta nhanh tay né ra, bứt người ra tránh khỏi.

Âm!

Nắm đấm của Lý Đức Hùng hướng về phía trước, một chưởng đánh vào ngực của Đại trưởng lão của Huyết Ảnh Môn lúc nãy không kịp tránh ra.

Bởi vì một chưởng này, kết hợp sức mạnh của Lý Đức Hùng, Tả Sử Hữu Sử cùng với Tứ đại hộ pháp thành một thể, khá là kinh hoàng, chỉ thấy đánh xuyên qua lồng ngực của đại trưởng lão, sau đó đánh thẳng vào ngực của Cưu Đạo Sơn, lại rầm lên một tiếng, đánh cho Cưu Đạo Sơn bay ngược ra ngoài.

Trần Hoàng Thiên đang định đi xem Dương Ninh Vân thế nào, thì thấy Cưu Đạo Sơn bay ngược đến đây, anh tụ khí thành kiếm, đâm ngay sau lưng Cưu Đạo Sơn bay đến.

Xoát!

Một kiếm đâm xuyên qua sau lưng Cưu Đạo Sơn, từ trong lồng ngực xuyên qua, trực tiếp đâm thẳng vào tim, Cưu Đạo Sơn bị giết ngay tại chỗ!

Còn chưởng môn Huyết Ảnh Môn đã sớm chạy trốn ngay một kiếm kia, liền đạp gió mà trốn thoát. “Đuổi theo!”

Lý Đức Hùng rút tay ra khỏi ngực Đại trưởng lão, đạp gió đuổi theo, Tả Hữu cùng Tứ đại hộ pháp cũng theo sát phía sau.

Trần Hoàng Thiên một cước đá văng Cưu Đạo Sơn, thu lại quang kiếm, ngồi quỵ xuống mặt đất, ôm lấy Dương Ninh Vân vào trong lòng. “Ninh Vân! Ninh Vân!”

Lắc mạnh vài cái nhưng Dương Ninh Vân hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.

Trần Hoàng Thiên hai tay run rẩy, vươn tay về phía sống mũi Dương Ninh Vân, muốn tìm kiếm hơi thở của cô

Bình Luận (0)
Comment