Chàng Rể Đào Hoa

Chương 474

Chương 474: Tiếp tay cho nhà họ Trần!

“Cái gì!”

Nghe thấy lời của Trương Kim Ngọc, tất cả mọi người đều bị dọa sợ hết hồn.

Đặc biệt là người nhà họ Trần, toàn bộ đều sợ chết khiếp. “Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ đây hả?” “Lần này thì mọi chuyện ầm ĩ cả lên rồi, mọi người nói xem nếu người nhà họ Trương của Thời Giang tới đây thì sẽ giết chúng ta chứ?” “Thật là, tôi thật sự không biết nên nói gì nữa rồi, người ta đã cảnh cáo trước rằng nhà họ Trương người ta rất lợi hại rồi. Sao cậu biết thế mà cậu vẫn còn đánh cô chủ của nhà họ Trương người ta cơ chứ, còn giết chết Trịnh Khải Thời nữa, đây không phải là không kiếm chuyện cho vui sao?”

Rất nhiều người nhà họ Trần đều bắt đầu oán trách Trần Hoàng Thiên.

Bác cả bây giờ khóc không ra nước mắt, ông ấy nói: “Lúc người nhà họ Trịnh chưa tới bác đã ngàn dặn vạn dò cháu không được tức giận mất lí trí, đừng có báo thù cho ông nội cháu, sao cháu lại không chịu nghe chứ, sao cứ dễ bị kích thích như thế hả?” “Giờ này thì hay rồi, cháu đánh cô lớn của nhà họ Trương, còn giết chết cả Trịnh Khải Thời, coi như đã triệt để đắc tội nhà họ Trương ở Thời Giang rồi, cháu nói xem nếu như người nhà họ Trương tới đây thì phải làm sao bây giờ hả?”

Ông ấy vô cùng sợ hãi.

Cho dù là người của nhà họ Trương không giết người nhà họ Trần bọn họ đi nữa thì bọn họ cũng sẽ giết Trần Hoàng Thiên, nhà họ Trần không còn Trần Hoàng Thiên để dựa dẫm nữa thì cũng cách ngày tàn lụi không còn xa.

Đương nhiên ông ấy không hề hi vọng nhà họ Trần tụt dốc trở thành gia tộc hạng hai.

Nhưng mà xét theo tình hình trước mắt mà nói thì không còn cách nào để cứu nhà họ Trần được nữa rồi. “Anh Trần, anh thật sự đã mất bình tĩnh rồi, anh không nên triệt để đắc tội với nhà họ Trương, như thế chỉ gây nên bất lợi cho chính anh mà thôi” Tây Bắc Vương Hồ Cửu Đạo nói. “Đúng thế đó anh Trần! Tây Bắc Vương Trương Kỳ Vĩ nói: “Nhà họ Trương là gia tộc tu pháp có lịch sử trăm năm. Danh tiếng mặc dù không coi là lớn, nhưng mà thực lực thật sự rất mạnh, huống chi chưởng môn phái Võ Đang còn là người nhà họ Trương, thật sự nếu bọn họ muốn tính sổ với anh thì cho dù là mười người như anh đi nữa cũng không đủ cho người ta giết” “Vì thế nên tôi kiến nghị rằng, nhân lúc người nhà họ Trương vẫn chưa tới thì anh Trần, anh nhanh chóng dẫn người nhà rời khỏi thủ đô đi, sau đó cùng nhau ra nước ngoài lánh nạn, như thế thì sẽ an toàn hơn một chút.

Nghe những lời họ khuyên, Trần Hoàng Thiên xua tay nói: “Mọi người không cần phải lo lắng, nhà họ Trương không làm gì được tôi đâu, để tôi gọi một cuộc điện thoại là được rồi.”

Vừa dứt lời thì anh liền lấy điện thoại ra gọi cho Chu

Kình Thượng. “Sư huynh, liên hệ với Thanh Dương chân nhân của phái Võ Đang giúp tôi, sư huynh cứ nói cô lớn của nhà họ Trương ở Thời Giang – Trương Kim Ngọc, chồng cô ta, và cả ông nội chồng cô ta tới nhà họ Trần tôi, còn ép ông nội tôi tức chết, hôm nay họ còn dẫn người tới trước linh đường của ông nội tôi nói quàng nói xiên, còn làm càn làm bậy bên quan tài của ông nội tôi, dưới cơn tức giận tôi đã đánh Trương Kim Ngọc, còn giết luôn cả ông nội của chồng cô ta, bây giờ nhà họ Trương muốn ra mặt giúp cô ta, bọn họ tuyên bố muốn giết hết nhà họ Trần chúng tôi, ông nhờ Thanh Dương chân nhân tới giải quyết chuyện này giúp tôi. “Được, tôi sẽ liên hệ ngay.

Tút tút…

Điện thoại bị cúp.

Trần Hoàng Thiên tin rằng chỉ dựa vào việc anh đã cứu ba trưởng lão và vài đệ tử của phái Võ Đang thì trưởng môn phái Võ Đang Trương chân nhân tuyệt đối sẽ không bởi vì một việc nhỏ nhặt như thế này mà làm khó dễ không chịu buông tha cho anh.

Huống chi còn là do Trương Kim Ngọc vô lễ với bọn họ trước?

Vì thế nên anh không có gì phải sợ!

Nhưng mà Trương Kim Ngọc thì lại hoàn toàn không biết gì về tầng quan hệ trong đó, cô ta nghe thế thì liền cười lạnh nói: “Anh đã đánh tôi, còn giết ông nội của chồng tôi, anh cảm thấy Thanh Dương chân nhân sẽ cầu xin tha thứ giúp anh sao? Cho dù là ông ấy đồng ý cầu xin giúp anh đi nữa thì anh cảm thấy ông của tôi sẽ phải nể mặt Thanh Dương chân nhân sao?” “Đó là chuyện không thể nào, bởi vì chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Trương chúng tôi, vì thế nên cho dù anh gọi điện thoại cho ai nhờ giúp đỡ đi nữa cũng sẽ không có tác dụng gì, nhà họ Trương chúng tôi không dạy dỗ anh một trận thì không được!”

Cô ta chỉ mới vừa dứt lời thì Trịnh Thiếu Dũng liền giận dữ quát lên: “Anh nghĩ rằng có một sư huynh là cao thủ số một đại nội thì liền có thể dẹp yên chuyện này sao? Anh cũng tự nghĩ mình lớn quá rồi đó. Phái Võ Đang cho đại nội mặt mũi thì bọn họ phải nhận, nếu không muốn cho đại nội mặt mũi thì bọn họ phải nhịn, anh cảm thấy anh đánh Ngọc Đình rồi thì chưởng môn phái Võ Đang sẽ vì nể mặt mũi đại nội mà không làm gì anh sao?” “Có nằm mơ thì cũng đừng mơ tới chuyện này, anh cứ đợi mà chịu tội đi, sau đó anh sẽ phải chôn cùng với ông nội tôi!”

Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Nếu lát nữa Trương Kim Ngọc nhận được điện thoại của cô ta bảo cô ta phải cách anh xa một chút thì anh cứ đợi xuống dưới đó làm bạn với ông nội tôi đi”

Trần Hoàng Thiên tin rằng ông nội của Trương Kim Ngọc sẽ bảo cô ta đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trịnh.

Nếu như một chút tự tin này mà còn không có nữa thì anh đã phí công cứu những người phái Võ Đang kia rồi. “Ha ha!”

Trịnh Thiếu Dũng cười như điên: “Ông nội Kim Ngọc rất thích đứa cháu rể tôi đây, sao có thể bảo cô ấy rời xa tôi được chứ? Anh nghĩ nhiều rồi, đó là chuyện không thể nào xảy ra đâu!” “Không sai!”

Trương Kim Ngọc tiếp lời: “Ông nội của tôi sẽ không bảo tôi ly hôn với Thiếu Dũng, sư huynh của anh không có mặt mũi lớn đến thế đâu, ông nội của tôi cũng sẽ không cho sư huynh của anh thể diện lớn như thế, anh cứ ở đây mà chờ ông nội tôi tới dạy dỗ anh một bài học đi, chắc chắn tới lúc đó anh sẽ chết rất thê thảm!”

Trần Hoàng Thiên cũng lười phí nhiều lời vô ích với bọn họ.

Khoảng chừng mười phút sau.

Chuông điện thoại của Trương Kim Ngọc vang lên. “Ông nội của em sẽ không đến nhanh như vậy chứ?”

Thấy là số điện thoại ông nội gọi tới, lông mày Trương Kim Ngọc nhíu chặt lại.

Trần Hoàng Thiên nói: “Nghe máy đi, cô cứ chờ ông nội cô mắng cô, bảo cô rời xa Trịnh Thiếu Dũng đi.” “Tôi thèm vào mà tin anh!”

Trương Kim Ngọc trợn trắng mắt nói: “Nhất định là do ông nội tôi đang lo lắng cho sự an toàn của tôi nên mới gọi điện tới hỏi thăm tình hình của tôi.

Nói xong thì cô ta liền nhận điện thoại, vừa cười vừa nói: “Ông nội, tạm thời cháu không có chuyện gì, ông không cần phải lo lắng quá đầu, ông tới đây nhanh một chút là được rồi.” “Tới cái khỉ gì mà tới!”

Ông cụ Trương tức giận nói: “Cháu ngay lập tức ly hôn với Trịnh Thiếu Dũng cho ông, sau đó ngoan ngoãn về đây cho ông!”

Âm!

Trương Kim Ngọc nghe thế thì liền như bị thiên lôi đánh trúng, cả người cô ta đều kinh ngạc đến ngơ ngác, không dám tin mà hỏi lại: “Ông nội, chuyện này là thế nào? Trần Hoàng Thiên đánh cháu, còn giết ông nội của Thiếu Dũng, ông không tới đây dạy cho anh ta một bài học sao?”

Ông cụ Trương nói bằng giọng hầm hừ: “Lúc Trần Hoàng Thiên ở Mỹ đã cứu ba vị chân nhân và chín đệ tử của phái Võ Đang, vậy mà cháu lại cùng ông cháu Trịnh Khải Thời tới nhà họ Trần ép ông nội cậu ta tức tới chết, còn dẫn người tới trước linh đường của ông nội Trần Hoàng Thiên nói nhăng nói cuội, làm ầm làm ĩ, tụi bây làm trò súc sinh gì thế hả, còn hại ông nội bị mắng không ngẩng mặt lên nổi đây!” “Lập tức, cút về đây ngay lập tức cho ông, để coi ông có dạy dỗ đứa súc sinh như mày không!”

Tút tút…

Điện thoại trực tiếp bị cúp.

Trương Kim Ngọc kinh ngạc tới mức ngây ngốc, bây giờ trong đầu cô ta là một mảng trắng xóa. “Sao thế hả

Kim Ngọc?” Trịnh Thiếu Dũng hỏi cô ta.

Bốp!

Trương Kim Ngọc tát một bạt tai lên mặt anh ta, cô ta phẫn nộ rống lên: “Tôi bị ông cháu hai người hại thảm rồi, ông nội tôi bảo tôi cút về, còn muốn dạy dỗ lại tôi. Kết hôn cùng anh, quả thật là vết nhơ lớn nhất đời này của tôi mà!”

Nói xong thì cô ta liền tức giận hầm hầm rời đi. “Sao lại như thế được? Sao lại như thế được chứ?” Trịnh Thiếu Dũng cũng luống cuống rồi. ‘Bùm bụp một tiếng, anh ta dứt khoát quỳ xuống: “Trần Hoàng Thiên tha mạng, ông nội tôi đã đền mạng cho ông nội anh rồi, anh ta cho tôi một mạng đi, xin đừng bắt tôi chôn cùng ông nội anh, tôi sợ..” “Tới bây giờ mới biết sợ sao? Muộn rồi” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói, anh túm lấy tóc Trịnh Thiếu Dũng rồi dập đầu anh ta trên nắp quan tài.

Bây giờ thì người nhà họ Trần từ nhỏ đến lớn đều vui như muốn nở hoa rồi. “Không ngờ được, thật sự không ngờ rằng Trần Hoàng Thiên vậy mà thật sự dẹp yên được chuyện này xuống, thủ đoạn thật cao tay!” “Nhà họ Trần có Trần Hoàng Thiên thì cần gì phải sầu lo nhà họ Trần không thịnh vượng nữa!”

Người nào người nấy đều bắt đầu nịnh hót Trần Hoàng

Thiên.

Trần Hiếu Văn nói: “Hoàng Thiên à, bây giờ ông nội cháu mất rồi, nhà không thể một ngày không có chủ. Cháu về nhà làm người lãnh đạo của nhà họ Trần, làm chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh đi, ông hai tuyệt đối sẽ ủng hộ cháu!” “Ông ba đây cũng sẽ ủng hộ Hoàng Thiên!” “Ông út cũng sẽ ủng hộ Hoàng Thiên!” “Bọn tôi đều ủng hộ Hoàng Thiên!”

Nhà họ Trần từ lớn tới nhỏ đều giơ tay bày tỏ quan điểm.

Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Trước tiên phải mang di thể của ông nội tới nhà xác đóng băng lại đã tránh cho tới ngày nào đó cha tôi trở về thì ngay cả nhìn mặt ông nội lần cuối cũng không được” “Còn về phần trở thành người lãnh đạo của nhà họ Trần và đảm nhiệm chức chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh, tôi sẽ đảm nhận tạm thời, món nọ hai triệu 100 nghìn tỷ kia tôi sẽ giúp tập đoàn Cửu Đỉnh giải quyết, tôi sẽ không để tập đoàn Cửu Đỉnh sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment