Chàng Rể Đào Hoa

Chương 480

“Hừ!”

Chỉ nghe thấy tiếng khịt mũi lạnh lùng của Mạc Ngôn sư thái, bà khế nhón ngón chân nhảy lên, vung cây phất trần trong tay, dùng phất trần thực hiện ba mươi sáu kiểu tấn công Trần Hoàng Thiên.

Còn phải nói.

Ba mươi sáu kiểu phất trần của Mạc Ngôn sư thái vô cùng hung hãn.

Với cái vung cây phất trần của Mạc Ngôn sư thái, mỗi một lần vung ra một cái, đều có một đường bạch luyện vung ra, mà tốc độ vung của bà ấy vô cùng nhanh, những đường bạch luyện liên tiếp nhau, khiến Trần Hoàng Thiên choáng ngợp.

Cạch cạch cạch!

Trần Hoàng Thiên lùi về phía sau để chặn đường bạch luyện.

Số lượng quá nhiều, sức mạnh rất lớn, khiến anh rất vất vả, căn bản không có cách nào đến gần Mạc Ngôn sư thái để tấn công.

Rất nhanh.

Trần Hoàng Thiên bị bạch luyện đánh nhiều nhát vào người, da thịt loang lổ, máu chảy ròng ròng.

Tuy nhiên!

Anh không buông bỏ được sự chấp niệm của mình.

Một lòng muốn mang Dương Ninh Vân rời khỏi. “Đã nói rồi, cậu không phải là đối thủ của bần ni, hãy buông xuôi mà xuống núi đi, tránh da thịt phải chịu khổ.

Mạc Ngôn sư thái nói, nhưng lực tấn công trong tay cũng không vì vậy mà dừng lại, vẫn tấn công dữ dội Trần Hoàng Thiên, muốn ép anh tới bộ dạng biết khó và rút lui. “Không thể!”

Trần Hoàng Thiên nghiến răng.

Nhưng anh cũng biết cứ như thế này không phải là biện pháp.

Ngay sau đó, anh phóng khí ra bên ngoài, dừng lại trên không, dùng khí để chặn đòn tấn công của bạch luyện, sau đó sử dụng Chân Võ kiếm pháp.

Nhưng mà!

Mạc Ngôn sư thái quá mạnh!

Trần Hoàng Thiên chỉ có Thần Cảnh tầng 6.

Thực lực của Mạc Ngôn sư thái đã đạt tới Thần Cảnh Cửu Trọng.

Chênh lệch tận ba tầng cảnh.

Mặc dù Trần Hoàng Thiên võ pháp song tu, và có hợp long hồn, thực lực vượt xa những võ giả cùng cấp tu luyện. Nhưng khi đối mặt với Mạc Ngôn sư thái, cao thủ mạnh hơn anh ba tầng cảnh giới lại không thể sánh bằng.

Không đợi anh triển khai xong Chân Võ kiếm pháp, bạch luyện của Mạc Ngôn sư thái đã tấn công khí bảo vệ của anh, và vung phất trần ra một cái, đánh vào lồng ngực của Trần Hoàng Thiên.

Bùm!

Trần Hoàng Thiên bị đánh mạnh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu. Nhưng rất nhanh anh đã dừng lại trên không trung. “Không ngờ, Trần thí chủ còn trẻ như vậy, mà có thể tiếp nhiều chiêu của sư phụ như thế, quả thực rất lợi hại!” “Có lẽ nếu cho anh ấy thời gian vài năm nữa, sẽ có thể đánh ngang tay với sư phụ” “Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần thí chủ nhất định là cao thủ số một trong giới trẻ tuổi thời nay

Các tiểu ni cô bàn luận sôi nổi.

Dương Ninh Vân nằm xuống nhìn về phía cửa sổ, lòng như tan nát, nước mắt lưng tròng.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên lau một ít máu nơi khóe miệng, từ kẽ răng nặn ra hai chữ: “Tiếp đi!”

Nói xong, anh lại xông lên một lần nữa.

Dương Ninh Vân không thể chịu đựng được nữa, chạy ra khỏi điện Hùng Bảo, hét lớn: “Trần Hoàng Thiên, anh dừng tay lại, đừng đánh nữa!”

Trần Hoàng Thiên dừng chân ngay lập tức, hét lớn với

Dương Ninh Vân: “Ninh Vân, mau qua đây, chúng ta cùng nhau về nhà, anh hứa sẽ không để em chịu uất ức nữa!”

Dương Ninh Vân lắc đầu nói: “Trần Hoàng Thiên, anh về đi, em tay chân vụng về, sẽ không trở lại gây thêm phiền phức cho anh, ở lại bên cạnh sư phụ tốt hơn.

Trần Hoàng Thiên lúng túng, bay về phía Dương Ninh Vân, kéo tay cô nói: “Ở nơi đèn xanh cổ phật này có gì tốt, cùng anh quay về, anh sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay, yêu thương em, sống cuộc sống của chúng ta trước kia, đằm thắm ân ái, không bao giờ chia cắt nữa”

Nhưng không ngờ, Dương Ninh Vân lại hất tay Trần Hoàng Thiên ra, tức giận nói: “Em đã nói là sẽ không quay lại, anh đừng làm phiền em nữa, được không? Em không cần sự yêu thương của anh, không cần ân ái với anh, em muốn ở nơi đèn xanh cổ phật, xin anh đấy, hãy buông tha cho em!”

Cô quỳ xuống.

Trần Hoàng Thiên lập tức đỡ cô lên, hốc mắt đỏ hoe nói: “Đây không phải là lời nói thật lòng của em, đúng không?” “Không! Đây là lời thật lòng của em! Em không yêu anh! Không muốn ở bên cạnh anh! Câu trả lời này anh đã hài lòng chưa?”

Âm!

Trần Hoàng Thiên giống như bị sét đánh, cả người đứng ngây ra ở đó, tâm trí trống rỗng”

Dương Ninh Vân đôi mắt đỏ hoe nhìn Trần Hoàng Thiên, thái độ rất kiên quyết. Nhưng trong tim lại như có máu tuôn ra, đau đớn không thể thở nổi” “Lời… em nói, là sự thật?”

Trần Hoàng Thiên không dám tin. “Đúng!”

Dương Tử Vân mạnh mẽ gật đầu: “Lời em nói đều là sự thật, em không biết lúc trước em có yêu anh không, nhưng hiện tại em thật sự không yêu anh, cho nên không muốn quay về cùng anh, không muốn ở cùng anh, càng không muốn tiếp nhận tình yêu của anh, anh đi đi.”

Nói xong, cô xoay người chạy vào điện Hùng Bảo, ngồi khuỵu xuống phía sau tượng Phật Tổ Như Lai to lớn, ôm hai đầu gối khóc không thành tiếng. “Xin lỗi Trần Hoàng Thiên. Em không cố ý muốn làm tổn thương anh, em muốn chịu nỗi đau ngắn còn hơn nỗi đau kéo dài, để mỗi người có thể quay về cuộc sống yên bình. “Em không muốn bởi vì em, mà Thanh Vân phải chịu lạnh nhạt. Vương Ngọc Nghiên nói đúng, từ trước đến nay em chưa từng làm việc gì có ích cho anh, còn hại anh khổ sở nhiều như vậy, em không muốn làm bình hoa ở bên cạnh anh, ngoại trừ xem và chơi, thì không có bất kỳ công dụng nào khác” “Em muốn học các kỹ năng, em nghĩ một ngày nào đó tôi có thể giúp anh, em muốn anh có thể toàn tâm đối xử tốt với Thanh Vân, cô ấy vì anh mà chịu biết bao khổ cực, nhưng lại không nhận được tình yêu của anh. Ngược lại, một người vô dụng như em, lại cướp đi lòng tốt của anh dành cho cô ấy, em không thể nhẫn tâm như vậy được.

Trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói với Trần Hoàng Thiên, nhưng cô lại không nói ra. Chỉ có thể chôn chặt trong lòng.

Bởi vì nếu nói ra, sợi dây nhập nhằng này không thể cắt đứt.

Sau khi đứng ngây người trong mười phút. “Hãy đối đãi tốt với Ninh Vân, nếu ngày nào đó bà thấy cô ấy phiền phức, cảm thấy cô ấy tay chân vụng về và ghét cô ấy, không muốn cô ấy tiếp tục ở núi Nga Mi, thì hãy trả cô ấy lại cho tôi, bất kể khi nào, dù cho cô ấy già yếu vàng vọt, tôi cũng sẽ không ghét bỏ cô ấy, vẫn sẽ đối xử tốt với cô ấy như trước, cả đời đối xử tốt với cô ấy.

Sau nói xong câu này với Mạc Ngôn sư thái, Trần Hoàng Thiên rơi hai dòng nước mắt, thảm hại xoay người, hồn bay phách lạc rời đi. “Thật khiến người ta cảm động!” Rất nhiều tiểu ni cô đều khóc, không ngừng lau nước måt. “Chao ôi!”

Mạc Ngôn sư thái thở một hơi dài. “Cũng không biết bần ni rốt cuộc đã làm đúng hay sai”

Sau khi Trần Hoàng Thiên trở về, giống như người mất hồn, mọi người không còn nhìn thấy nụ cười trên mặt anh nữa.

Câu nói “Em thật sự chưa từng yêu anh”, giống như một cái gai đâm vào tim anh, khiến anh đau đớn không thôi.

Sau khi đứa trẻ được chữa có thể khóc, anh nhốt mình trong phòng, chỉ tu luyện rồi lại tu luyện, để quên đi nỗi đau trong lòng.

Mọi người cũng không biết tại sao anh lại biến thành như thế này. Đều cảm thấy đau lòng cho anh.

Một tháng thấm thoát trôi qua.

Xương bị gãy trên người Hàn Tử Minh cũng đã hồi phục trở lại bình thường.

Tuy nhiên!

Không giống như Đường Thái An nói, giao ra Chân Võ Tu Luyện Quyết sẽ cho anh ta ăn sung mặc sướng, cho anh mỹ nữ chơi không hết, ngược lại nhốt anh ta trong tầng hầm, mỗi mười ngày lại ném cho anh ta một hộp bánh mì và sữa, đã hơn một tháng anh ta không được nhìn thấy mặt trời. “Mẹ kiếp, hai con chó Đường Nguyên Minh và Đường Thái An, nói một đằng làm một nẻo, lại giam cầm tôi như một con cầm thú, một ngày nào đó, hổ trở về núi, tôi nhất định giết hết tất cả những ai tệ bạc với tôi, đưa các người lần lượt xuống địa ngục!”

Anh ta hận thù nghiến răng nghiến lợi, những đường gân xanh nổi lên. “Hôm nay mới vừa mang bánh mì vừa sữa tới, còn mười ngày nữa mới có người xuống đây, ta phải nhanh chóng đào đường hầm ra ngoài, không thể bị chúng giam giữ như một con chó, ta không cam tâm sống như thế này suốt đời!”

Nói làm là làm, một nắm đấm đập vỡ sàn bê tông, dùng tay không đào lên.

Đào một ngày một đêm, đã đào được sâu khoảng ba mét.

Đột nhiên!

Có luồng khí lấp lánh ánh kim trong lòng đất. “Trời ơi! Tôi đã đào được bảo bối gì rồi đúng không?” Hàn Tử Minh kích động reo lên.

Bình Luận (0)
Comment