Chàng Rể Đào Hoa

Chương 482

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Âm thanh bức tường bị đập nát cùng với tiếng kêu thảm thiết của Đường Nguyên Minh, sau khi phát ra khiến cho tổng đà Đường Môn một trận sôi trào.

Chỉ một thoáng sau.

Người từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo về đây.

Bỗng nhiên nhìn thấy! “Ôi trời ạ! Tổng đà chủ bị người ta giết chết rồi!”

Rất nhiều người đều kinh hoàng sợ hãi hét lên. “Mau chạy đi!”

Không biết là tiếng ai hô lên.

Tổng đà Đường Môn nhất thời lâm vào cảnh bối rối, mọi người hoảng sợ la hét chạy tứ phía.

Lúc này, Hàn Tử Minh hô: “Tất cả dừng lại cho tôi! Tôi sẽ không giết mọi người. Nhưng nếu như dám chạy thì đừng trách tôi tàn sát toàn bộ. Tôi có thể giết Đường Nguyên Minh, đừng nghi ngờ tôi không có thực lực giết sạch các người!”

Lời này vừa thốt ra.

Chỉ một loáng.

Tất cả những người chạy trốn tứ phía đều dừng lại.

Vì không muốn khiến mọi người sợ hãi, Hàn Tử Minh tán quang kiếm đi, giảm nhẹ giọng điệu nói: “Đường Nguyễn Minh hèn hạ vô liêm sỉ, tôi đưa bí tịch tổ tiên truyền lại cho ông ta, ông ta không cảm ơn tôi thì thôi, còn nhốt tôi ở dưới hầm ngầm hơn nửa năm không thấy ánh sáng mặt trời.” “Cũng may Hàn Tử Minh tôi tư chất hơn người, dốc lòng tu luyện hơn nửa năm, từ Đan Cảnh tầng sáu tăng lên tới Thần Cảnh tầng năm, lúc này mới phá ngục ra ngoài, giết chết ông cháu Đường Nguyên Minh mắc nợ tôi” “Các người không đắc tội với tôi, không cần sợ hãi. Tôi sẽ không giết các người đâu.

Lời nói lật lại này vừa dứt, nhất thời gây ra sự ồn ào. “Là thật hay giả, thời gian hơn nửa năm từ Đan Cảnh tầng sáu tăng lên Thần Cảnh tầng bốn, vậy cũng quá nghịch thiên rồi.” “Có lẽ là thật đó, lúc trước tôi từng nghe nói Hàn Tử Minh thực lực cũng ở trình độ tu luyện Đan Cảnh. Hiện tại có thể giết tổng đà chủ, thực lực ở Thần Cảnh tầng bốn là chuyện bình thường mà.” “Ôi trời ạ, vậy thì người này chính là thiên tài võ đạo rồi. Toàn thế giới cũng không tìm ra được thiên tài thứ hai mạnh hơn thiên phú của người này nữa chứ?”

Nghe những tiếng bàn luận này, khóe miệng Hàn Tử Minh dần nhếch lên, hai tay vòng ra sau lưng, nói: “Thiên phú của Hàn Tử Minh tôi nói đứng thứ hai thiên hạ, không ai dám nói mình đứng nhất thiên hạ. Nếu các người nguyện ý đi theo tôi, tôn kính tôi làm tổng đà chủ, nghe lệnh của tôi, vậy thì tôi sẽ đưa bí tịch truyền thụ lại cho các người, để con đường võ đạo của các người có thể tiến xa hơn nữa. “Đương nhiên, về phần năng lực của tôi, tôi tự tin mình lớn mạnh hơn so với Đường Nguyên Minh. Tôi dám cam đoan nếu tôi thuận lời lên làm tổng đà chủ của các người, nhất định có thể trong vòng một năm, khiến cho Đường Môn vượt qua nhóm Thiên Sát, vượt qua Hiệp hội Thiên Minh, vượt qua tất cả các thế lực, trở thành thế lực đứng đầu thiên hạ!” “Các người có nguyện ý ủng hộ tôi không?”

Lời anh ta nói vừa dứt, lập tức có một ông lão ôm quyền quỳ xuống đất. “Đại trưởng lão Đường Môn Châu Đông Hải, nguyện ủng hộ Hàn Tử Minh làm tổng đà chủ Đường Môn tôi.” “Tôi cũng ủng hộ!” “Tôi cũng ủng hộ!” “Tôi cũng ủng hộ!”

Tất cả mọi người ôm quyền quỳ xuống, cùng nhau hô vang: “Tham kiến tổng đà chủ!” “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh cười đầy vẻ ngông cuồng.

Sau đó nói: “Đều đứng dậy hết đi” “Vâng tổng đà chủ!”

Vì thế, Hàn Tử Minh hạ xuống từ trong không trung, mọi người trong tổng đà cũng tập trung lại một chỗ.

Hàn Tử Minh nói: “Chuyện Đường Môn đổi chủ tạm thời giữ bí mật. Các phân đà làm từng bước, bổn đà chủ cần phải tĩnh tu khoảng nửa năm nữa. Đến lúc đó thực lực lớn mạnh, sẽ dẫn dắt các người xưng bá đại lục Châu Mỹ sau đó xưng bá thế giới.” “Vâng! Tổng đà chủ!”

Tất cả mọi người đồng thanh đáp lại. “Nếu ai dám truyền tin tức này ra ngoài, bổn đà chủ sẽ diệt sạch cả nhà kẻ đó. Đã nghe rõ chưa?” Hàn Tử Minh quát. “Nghe rõ rồi!”

Mọi người trả lời.

Ánh mắt Hàn Tử Minh quét qua một lượt, dừng lại trên người một cô gái đang run lẩy bẩy, hỏi: “Cô ta là ai?” “Bẩm tổng đà chủ, cô ta là cháu gái của Đường

Nguyên Minh.” Có người trả lời.

Một tay Hàn Tử Minh túm lấy cô ta: “Vừa hay bổn đà chủ cần giải quyết, liền chọn cô luôn.” Dứt lời, anh ta tóm cô gái ấy đi vào trong biệt thự xa hoa.

Một giờ sau.

Hàn Tử Minh mặc lại quần áo, rất vừa lòng.

Cô gái cuộn người ở đầu giường, run rẩy hỏi: “Anh… Anh có thể đừng giết tôi được không? Về sau anh có yêu cầu gì, tôi sẽ hầu hạ anh.”

Hàn Tử Minh hừ lạnh nói: “Nếu không phải không muốn ra ngoài, cô cho rằng tôi sẽ chạm vào cô sao? Còn muốn tiếp tục hầu hạ tôi, không có cơ hội đó đâu, đi xuống dưới đó cùng với ông nội cô đì!”

Dứt lời, một ngón tay Hàn Tử Minh vẽ ra.

Bup!

Cô gái bị chém chết trên giường. Sau đó Hàn Tử Minh rời khỏi căn phòng, trở lại hầm ngầm tiếp tục dùng cục đá kia để tu luyện. Mà lúc này, bên bờ đối diện Thái Bình Dương. Thủ đô, nhà họ Trần. “Ông chủ ông chủ, thiếu một cà độc dược!”

Miyazaki gõ cửa phòng Trần Hoàng Thiên, lớn tiếng nói.

Vài giây sau.

Kẽo kẹt!

Cửa mở ra, Trần Hoàng Thiên đi ra ngoài. “Ông chủ xem này”

Trong tay Miyazaki cầm một quả màu đỏ rực giống như quả hồng.

Trần Hoàng Thiên gật đầu vừa lòng: “Đi, bón cho Cẩm

Niên ăn đi.” Cẩm Niên là con trai của anh và Phương Thanh Vân.

Đặt tên này là theo một bài thơ của lý thương ẩn “Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên” (Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây, mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ), ghép hai chữ đầu và cuối, là để tưởng nhớ những năm tháng đã qua. Thật ra là để bày tỏ nỗi nhớ thương những ngày tháng đã trôi qua của anh và Dương Ninh Vân.

Anh rất muốn trở lại những ngày trước khi đuổi Dương Ninh Vân đi. Mặc dù lúc đó rơi vào các loại hãm hại, nhưng khoảng thời gian đó của anh và Dương Ninh Vân đã thực sự rất yêu thương nhau.

Chỉ là…

Cũng không thể trở về được nữa.

Rất nhanh, anh dầm cà độc dược vào trong bát, ôm Cẩm Niên, lấy thìa bón cho đứa bé.

Cẩm Niên cũng đã hơn bảy tháng, không giống như những đứa trẻ bình thường, hai mắt đờ đẫn, ngơ ngác, cũng không biết khóc ra sao, vô cùng ngoan hiền

Nhưng không phải sự ngoan hiền bình thường.

Là sự ngoan hiền ngơ ngác. “Con trai ngoan, há miệng ra nào”

Trần Hoàng Thiên cũng không ghét bỏ đứa con trai ngốc của mình. Từ sau khi Dương Ninh Vân nói không yêu anh, ngoài lúc ở trước mặt con trai anh sẽ cười một chút, còn ở trước mặt người khác anh không hề có lấy một nụ cười. Rất nhanh đã đút hết một quả, còn đút cho Cẩm Niên uống hết bát sữa bò pha ra đổ vào bình sữa. ‘Hoàng Thiên, sao Cẩm Niên vẫn còn ngơ ngác như vậy, hai mắt đờ đẫn?”

Dương Thiên Mạnh hỏi. “Con gọi điện thoại hỏi thần y Tôn một chút thử xem. Trần Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Tôn Hoàng Chánh.

Hỏi xong mới biết không thể nhanh như vậy được, phải xem tình huống một ngày sau, nếu như vẫn ngơ ngác thì lại tiếp tục cho đứa bé ăn cà độc.

Qua một ngày. “Trần Hoàng Thiên, con xem, mắt của Cẩm Niên biết chuyển động rồi”

Dương Thiên Mạnh cao hứng nói. “Vâng.”

Vẻ mặt Trần Hoàng Thiên tươi cười: “Vẫn còn hơi ngốc, phải tiếp tục đút” “Zaki, dầm nát hai cà độc dược hôm qua còn lại mang qua đây.” “Vâng thưa ông chủ.”

Vì thế, Trần Hoàng Thiên lại đút hai quả cho Cẩm Niên ăn.

Lại qua một ngày. “Ha ha!”

Trần Hoàng Thiên thấy con mắt Cẩm Niên trở nên lạnh lợi, chuyển động qua lại, trêu đùa nó cũng không còn ngơ ngác nữa, biết khóc oe oe, Trần Hoàng Thiên vui sướng đến cười ra tiếng. “Cuối cùng cục cưng của em cũng không còn ngu ngơ nữa.”

Phương Thanh Vân mừng đến rơi nước mắt.

Vì thế, để bảo đảm an toàn, Trần Hoàng Thiên lại đút cho Cẩm Niên hai quả nữa.

Còn lại bốn quả, anh ăn một quả, cho Miyazaki ăn một quả, có thể tăng trưởng linh lực, còn có chỗ tốt cho việc tu luyện.

Sau đó đóng gói hai quả còn lại, nói với Dương Thiên Mạnh: “Bố, con đi một chuyến tới Nga Mi, tặng cho Ninh Vân một quả. Bố có muốn đi cùng con không?” “Được”

Dương Thiên Mạnh gật đầu.

Trần Hoàng Thiên liền đi chuẩn bị vé máy bay.

Phương Thanh Vân một mình nói với Dương Thiên

Mạnh: “Bố, bố xem xem có thể khuyên Ninh Vân trở về được hay không. Từ lần trước cậu ba đi Nga Mi trở về đã không còn thấy anh ấy cười nữa. Con không hi vọng anh ấy cả ngày sầu não ủ rũ, con có Cẩm Niên là đủ rồi. Nếu Ninh Vân bằng lòng quay về, cậu ba cho cô ấy hết, con không giành với cô ấy nữa. Con chỉ mong cậu ba có thể vui vẻ.”

Bình Luận (0)
Comment