Chàng Rể Đào Hoa

Chương 49

Lúc này, tại sảnh hoàng hậu.

“Lưu Văn, côi nói là tên phế vật kia bị Cao Hạo đánh khóc sao?” Văn Thiên Thanh đặt micro trên bàn sau khi hát một bài, không kiềm được hỏi.

“Chỉ cần như vậy là đủ.” Lưu Văn cười nói: “Cô biết không, lúc còn học trung học, Cao Hạo là một trong những người điên cuồng theo đuổi Dương Ninh Vân đấy. Tên phế vật ấy lại là chuồng của Dương Ninh Vân. Cô nói xem Cao Hạo liệu có thể tha cho anh ta không? ”

“Đúng là như vậy.” Vân Thiên Thanh che miệng cười: “Cái thứ phế vật đó quá buồn cười đi. Dù gì cũng là chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment, vậy mà làm tôi cười chết mất, anh ta nghèo như vậy sao?

“Chỉ là, không cần ngọc sen xanh.”

“Tập đoàn Hoàng Gia Entertainment là một sản nghiệp lớn như vậy, cả nước có bao nhiêu người có thể mua được chứ. Về phần anh ta, tiền thì không có, hơn nữa anh ta còn là chủ tịch của tập đoàn Hoàng Gia Entertainment. Anh ta nói bậy quá rồi.”

“Giả vờ lại bị ép buộc phải có bằng cấp. Cái này buộc anh ta phải giả vờ, nói là bằng cấp mất rồi!”

“……”

Một nhóm thanh niên nam nữ la hét và bắt Trần Hoàng Thiên nói chuyện.

“Tôi đã nói Văn Thiên Thanh, đừng nhắc đến việc giả vờ phạm tội, hai người khiến tôi muốn nôn. Tôi đã từng thấy ai đó giả vờ cưỡng bức như vậy. Tôi chưa thấy anh ta giả vờ như vậy. Thật kinh tởm. ”Lý Hải Dương vẻ mặt ghét bỏ xua tay nói.

“Thật là kinh tởm.” Một cô gái trẻ tuổi nói: “Tôi đoán, bố của Dương Ninh Vân có lẽ đã bị lừa dối bởi những lời nói của tên phế vật kia mê hoặc, mới để anh ta làm con rể.”

“Ha ha ha! Có lý!”

Rất nhiều bật cười.

“Đúng rồi Thiên Thanh.” Một người phụ nữ hỏi, “Không phải cô nói bạn trai cô sẽ đến sao? Tại sao anh ta vẫn chưa đến vậy? Chúng ta vẫn chưa thấy phong thái của anh ta đâu đấy.”

“Đúng rồi đấy, Thiên Thanh, mau gọi bạn trai cô đến đây đi, để chúng tôi có thể thấy nhanh sắc cua anh ta đi chứ.” Một số phụ nữ vây quanh Văn Thiên Thanh và thúc giục.

“Được, được, được.” Văn Thiên Thanh nở nụ cười rực rỡ, cô ta chỉ cảm thấy trong số các bạn học cấp ba, cô ta là người có mặt mũi nhất, là được nhất.

Kết quả là, cô ta đã lấy điện thoại của mình ra. Người được gọi là Lâm Trung Báo.

“Có chuyện gì vậy?” Từ điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hòa.

“Anh Trung Báo, anh nói anh muốn đến sảnh hoàng hậu uống vài ly với bạn cùng lớp của em. Tại sao anh vẫn chưa đến đây vậy?” Văn Thiên Thanh ra vẻ nhonhx nhẽo.

“Đến cái rắm đấy!” Lâm Trung Báo nói trong tức giận: “Vừa rồi chủ tịch đến tập đoàn Hoàng Gia Entertainment Mấy người xem kịch đó còn dám đuổi theo muốn đánh chủ tịch. Lúc này, Hoàng Gia Entertainment đã buông tay rồi là muốn xem kịch đó. Tất cả những người trong cuộc, điều bị đuổi việc, anh đang bận, sao có thể có thời gian qua uống rượu với bạn em được chứ!”

“Cái gì!” Văn Thiên Thanh sửng sốt: “Chủ tịch đến Hoàng Gia Entertainment, ông ta đến Hoàng Gia Entertainment rồi à?

“Em quản nhiều như thế làm gì chứ?” Lâm Trung Báo sốt ruột nói: “Cứ chơi với bạn cô đi, ông đây không rảnh, không nói chuyện với cô nữa, chỉnh không tốt ông đây còn không có cơm mà ăn đâu!”

Tút…tút…

Lâm Văn Báo cúp máy.

“Thiên Thiên, chủ tịch có phải đã đến Hoàng Gia Entertainment không?” Thấy Văn Thiên Thanh nói chuyện điện thoại xong, Lưu Văn vội vàng nghiêng người hỏi.

Văn Thiên Thanh gật đầu: “Anh Báo nói rằng chủ tịch hội đồng quản trị của Hoàng Gia Entertainment đã bị một nhóm khán giả không có mắt đuổi theo và đánh đập. Anh Báo đang bận sa thải những người đó ”.

“Tôi đi!”

Ngay sau tiếng nói vừa dứt, làm ba mươi người trong hộp đem bị sốc..

“Những người khán giả đó quá thiển cận rồi, dám đuổi đánh chủ tịch, đây không phải là tìm đường chết thì là gì?” Lý Hải Dương nhịn không được nói.

“Bọn họ thật quá đáng, ngay cả chủ tịch cũng dám đánh, lần này bát cơm của Cao Hạo có thể bị đạp đổ. Không khéo còn liên lụy đến cả anh Báo nữa chứ.” Lưu Văn hả hê nói.

“Anh Báo cũng sợ bị liên lụy.” Văn Thiên Thanh bĩu môi, vẻ mặt lo lắng. Nếu con Lâm Văn Báo không có chỗ dựa vững chắc thì cũng không thể lăn lộn như ngày hôm nay rồi.

Vì anh ta đã hại quá nhiều người rồi!

Chính vì tập đoàn Hoàng Gia Entertainment mà không ai dám động tới. Nếu anh ta bị sa thải khỏi Hoàng Gia Entertainment, anh ta có thể sẽ bị trả thù.

“Đúng rồi.” Một người đàn ông nói: “Có lẽ nào, chồng của Dương Ninh Vân thật sự là chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment, Cao Hạo đã dẫn người đuổi đánh anh ta. Chính vì vậy mới xảy ra chuyện lớn như thế này.”

Xì xào!

Sau những gì anh ta nói, mọi người đã hít thở không thông, sau khi suy nghĩ kỹ càng, có vẻ như điều này thực sự có thể xảy ra.

“Không thể nào.” Lý Hải Dương lập tức phủ nhận: “Nếu anh ta là chủ tịch của tập đoàn giải trí Hoàng Gia Entertainment, khi anh ta ở resort Long Hồ, chúng ta đã chế nhạo anh ta rất nhiều. Đã sớm gọi điện cho sếp và sa thải chúng ta rồi nhưng chúng ta vẫn không nhận được. Cuộc gọi bị thôi việc mà.”

“Ký Hải Dương nói có lý đấy!” Lưu Văn gật đầu: “Nếu là chủ tịch Hoàng Gia Entertainment mà bị nhân viên tập đoàn mình chế giễu, bạn sẽ làm gì?

“Ta nhất định sẽ khẳng định thân phận, rồi tát vào mặt người đó, cho người đó quỳ xuống xin lỗi, sau đó sa thải khỏi tập đoàn luôn!” Một người đàn ông ra oai nói.

“Đúng vậy!” Văn Thiên Thanh nói: “Anhta không làm vậy, có nghĩa là anh ta hoàn toàn không phải là chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment. Nếu không, chúng ta có thể còn ngồi ở đây”.

“Hơn nữa, nếu có tiền để mua Hoàng Gia Entertainment, Dương Ninh Vân nhất định sẽ làm việc ở tập đoàn này luôn rồi hưởng mức lương 30 triệu một tháng rồi.

“Có lý!”

Mọi người đều gật đầu.

Họ không tin rằng có những vị thần thấp kém như vậy trên thế giới.

Khó tin hơn nữa, một thanh niên tuổi đôi mươi với khối tài sản kếch xù đã mua được Hoàng Gia Entertainment trị giá hàng trăm tỷ đồng!

Đúng lúc này, di động của Lưu Văn vang lên.

Thấy là của một người chị, cô ta trả lời điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”

“Chị Lưu Văn, chủ tịch đang ở sảnh hoàng hậu đợi chị, Hoàng gia yêu cầu chị nhanh chóng đưa cấp dưới đi, hai chị em mình lập tức đến sảnh hoàng hậu chọn cho chủ tịch.”

“Thật sao?” Lưu Văn sững sờ.

“Sao mà em dám nói dối chị chứ, nhanh lên, đừng làm cho chủ tịch phải chờ lâu.” Bên kia thúc giục.

“Được, được, chị đến ngay đây.”

Nói xong. Lưu Văn cúp điện thoại.

“Lưu Văn có việc gì vậy?” Văn Thiên Thanh hỏi.

Lưu Văn cười nói: “Chủ tịch đang ở trong sảnh lớn, Hoàng gia yêu cầu tôi nhanh chóng đưa tất cả các chị em dưới quyền đi gặp chủ tịch.”

“Tôi thật may mắn, thực sự vinh hạnh khi được gặp chủ tịch!”

Cô ta phấn khích đến mức chạy giày cao gót ra khỏi sảnh hoàng hậu.

“Lưu Văn. Nhớ lén chụp ảnh chủ tịch rồi gửi cho tôi đấy!” Văn Thiên Thanh vội vàng hét lên, rất tò mò không biết loại đàn ông nào có nhiều tiền như vậy mà có thể mua được Hoàng Gia Entertainment

Ngay sau đó, Lưu Văn đã thay một chiếc váy ngắn bó sát. Phô diễn hết cỡ hình thể nóng bỏng của cô ta, rồi lên đường đến với sự háo hức và chờ đợi của 4-50 chị em.

“Mong chủ tịch có thể nhìn trúng tôi, tôi sẽ được chọn đi cùng anh ấy đi uống rượu, sau đó tôi sẽ phục vụ anh ấy thật tốt. Nếu được anh ấy hỗ trợ, thì tôi không phải lo lắng về tiền bạc trong cuộc sống của mình, nhưng tôi nên lo lắng về vấn đề làm sao có thể tiêu nhiều tiền hơn.” Cô ta thầm nghĩ trong lòng.

Ngay sau đó, cô đẩy cửa sảnh lớn, bước vào đó như một cung điện, dẫn theo hai chị em, xếp hàng trước màn hình lớn, cung kính cúi đầu chào những người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đối diện.

“Chào buổi tối, và chào mừng đến với Hoàng Gia Entertainment!”

m thanh đồng đều vang lên.

“Thiếu gia bên cạnh Hoàng gia là chủ tịch sao? Anh ấy thật đẹp trai!” Lưu Văn liếc mắt nhìn, ánh mắt rơi vào thiếu niên đang nghịch điện thoại di động cúi đầu, trong lòng không khỏi thầm nói.

Sau vài giây, người thanh niên soạn thảo một tin nhắn ngắn gửi cho thư ký, sau đó ném điện thoại lên bàn, chậm rãi ngẩng đầu lên, cười nói: “Chào buổi tối.”

“Oa! Đây là chủ tịch sao! Đẹp trai quá!”

Các cô gái gào thét trong lòng.

Về phần Lưu Văn, khi nhìn rõ khuôn mặt của người thanh niên, cô như bị sét đánh, thân thể chợt chấn động, cả người lập tức chết lặng.

Đây không phải người chồng ở rể của Dương Vân Ninh là Trần Hoàng Nam sao?

Chẳng lẽ… anh ta thực sự là chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment?

Trần Hoàng Nam lúc này liếc nhìn Lưu Văn, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Thật không ngờ tôi thật sự là chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment sao?”

Bình Luận (0)
Comment