Chàng Rể Đào Hoa

Chương 490

Sáng sớm ngày hôm sau.

Nhà họ Triệu ở Thần Đô Trung Nguyên. “Ô ô ô.”

Lý Tú Lam đang ôm một đứa trẻ vừa mới sinh ra, hơi đung đưa một chút, miệng ú ở không ngừng, trên mặt đầy ý cười. “Mẹ, đừng có đung đưa Tuấn Vũ tới hỏng luôn nhé, chúng ta có địa vị hiện tại trong nhà họ Triệu, tất cả đều là do công lao của Tuấn Vũ đấy”

Dương Bảo Trân cầm bình sữa đi tới nói. Cô gả vào nhà họ Triệu và sinh một con trai cho Triệu

Trung Hữu. Địa vị trong nhà họ Triệu cũng được nâng lên

Lý Tú Lam trợn trắng mắt nói: “Đung đưa một chút sao có thể khiến Tuấn Vũ hỏng được chứ, con thì lại không cho nó bú sữa mẹ nữa, để nó uống sữa bò, cẩn thận sau này Tuấn Vũ gầy yếu, nhà họ Triệu lại nhà gia tộc võ thuật, nó yếu thì sẽ không có tiền đồ ở nhà họ Triệu, Tuấn Vũ không có tiền đồ, người làm mẹ như con cũng vô dụng có biết không?” “Mau ném sữa bò đi cho mẹ, bế về phòng cho Tuấn Vũ bú sữa mẹ”

Dương Bảo Trần giậm chân nói: “Con còn trẻ, không muốn đầu, bị thằng nhóc này mút hỏng thì sao?” “Hơn nữa, Trung Hữu coi như một con heo vậy, muốn con sinh cho anh ta tám mười đứa con, sau này con sẽ phải chịu khổ, đợi khi nào cơ thể con không còn đẹp nữa, thì cho con anh ta bú, bây giờ thì không”

Nói xong, cô ôm Tuấn Vũ vào lòng, đút sữa bò.

Lý Tú Lam cười khúc khích: “Sinh tám mười đứa được đấy. Sinh thêm con, xác suất trở thành người tài sẽ cao hơn. Nếu đứa này không thành tài thì đứa kia thành tài, địa vị của con ở nhà họ Triệu cũng sẽ ổn định. “Trung Hữu nhiều anh em như vậy, con phải cạnh tranh rất nhiều, nhất định phải sinh thêm con, sau này một người có thể kế thừa nhà họ Triệu, con là bà cụ thì sung sướng biết bao, nói gì ai cũng phải nghe.

Dương Bảo Trân cong môi: “Con mới không muốn trở thành bà cụ gì đâu. Nói thật con không thích Trung Hữu một chút nào, béo mũm mĩm, nhất là sau khi kết hôn càng béo, mỗi lần đè lên người con, con cảm thấy như con sẽ bị đè chết vậy.” “Dương Chí Văn cũng chả được gì, đến nay chỉ kiếm được có vài trăm tỷ, nếu kiếm được cả chục nghìn tỷ, con mới không đi ra nước ngoài, mới không tới nhà họ Triệu đâu, con nghi ngờ số tiền đó đã bị Dương Chí Văn giấu đi rồi!” “Trời ạ!” Lý Tú Lam vỗ Dương Bảo Trân một cái: “Con nhỏ giọng cho mẹ, chuyện này nếu như mà truyền đến tại của Trung Hữu, thì mẹ và con đều khổ đó!”

Dương Bảo Trân bĩu môi, vẻ mặt đầy oán hận. Bùm!

Đúng lúc này.

Một tiếng động lớn nổ âm ở nhà họ Triệu.

Đột nhiên có một tiếng động lớn, Dương Báo Trần sợ tới mức suýt chút nữa ném cả con xuống đất. “Có chuyện gì vậy?” Cô ta sốt sắng hỏi. “Mẹ không biết. Lý Tú Lam nói: “Ôm lấy thắng bé, cùng nhau ra ngoài xem

Dương Bảo Trần ngừng cho con bú sữa và nhét đứa trẻ cho Lý Tú Lam, hai mẹ con chạy về phía cổng. “Không ổn rồi! Một thanh niên mang theo một đám người nước ngoài đến nhà họ Triệu!”

Tiếng kêu vang lên khắp nhà họ Triệu. “Gì cơ!”

Nhà họ Triệu bỗng trở nên nhốn nháo. “Chẳng lẽ là Trần Hoàng Thiên?” “Mẹ nó, dám đánh nhà họ Triệu, muốn chết à!” “Bất kể là ai, anh ta đều phải bị giết!” Người của họ Triệu và các võ sĩ của họ Triệu từ mọi hưởng đổ xô đến cổng.

Ngay sau đó, hàng trăm người đã tụ tập.

Trước đó Hàn Tử Minh chắp tay sau lưng, dẫn Cecil và hàng chục cao thủ của nhóm Thiên Sát vênh váo bước vào, như đi vào chốn không người.

Ngay cái nhìn đầu tiên!

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân đều kêu lên. “Là Hàn Tử Minh!”

Nghe vậy vậy, Hàn Tử Minh liền liếc mắt sang. Dừng trên người Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân, khỏe miệng khế cong lên nụ cười chọc ghẹo: “Hai mẹ con bà, ban đầu đã nịnh hót nhà họ Hàn tôi, không ngờ rằng sau khi nhà họ

Hàn tôi bị tiêu diệt. Thì hai người lại bám víu lấy nhà họ Triệu, đúng là đê tiện, vậy thì hôm nay tôi giết luôn cả hai mẹ con bà vậy.” Ngay khi những lời này được nói ra, Lý Tú Lam và

Dương Bảo Trân không khỏi rùng mình.

Đặc biệt là Lý Tú Lam. Bà hiểu rõ nhất sự tàn nhẫn của Hàn Tử Minh, bề ngoài thì có vẻ hiền lành nhọ nhã nhưng thực chất lại độc ác, bụng dạ đen tối!

May mà trong nhà họ Triệu có nhiều cao thủ như vậy, hai người cũng chỉ giật mình một chút, đã sớm bình tĩnh trở lại. “Chỉ với vài người ngoại quốc mà anh mang theo, muốn giết mẹ con chúng tôi ư, anh coi nhà họ Triệu là gì? Cẩn thận nhà họ Triệu khiến cho anh có đi không có về!” Lý Tú Lam hừ lạnh nói. “Đúng đấy!”

Dương Bảo Trân khinh thường nói: “Ông nội của anh đã chết, anh muốn cùng vài người ngoại quốc đến báo thù nhà họ Triệu, đúng là không biết tự lượng sức mình, đúng lúc bố chồng tôi đang bị áp lực vì không thể lấy được tập hai của Chân Võ Tu Luyện Quyết trong tay Trần Hoàng Thiên. Không ngờ rằng anh lại tự mình tới cửa, lại đúng theo ý muốn của bố chồng tôi!”

Hàn Tử Minh cũng không tức giận, cười lạnh nói: “Hai mẹ con bà, đúng là không nhìn thấy quan tài thì không đổ lệ, nếu như không vì giết Triệu Thanh Lam để báo thù cho ông nội tôi, thì Hàn Tử Minh tôi có thể tới sao?” “Bây giờ hai người kiêu ngạo như thế nào, thì lát nữa sẽ tuyệt vọng như thế ấy, tới lúc đó đừng quỳ trước mặt tôi van xin.”

Khi nghe điều này, Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân lập tức choáng váng.

Đúng rồi!

Với tính cách của Hàn Tử Minh, nếu không chắc chắn việc báo thù, liệu anh ta có dám đến nhà họ Triệu hay không?

Nghĩ đến đây, sắc mặt hai mẹ con đều thay đổi.

Thậm chí còn hối hận về những gì vừa nói ban nãy.

Triệu Trung Hữu nhảy ra. Tức giận nói: “Hàn Tử Minh, ông nội của anh bị Trần Hoàng Thiên và Phương Lập Tú giết đó, anh muốn trả thù thì tìm bọn họ trả thù, đến nhà tôi trả thù. Anh điên rồi phải không?”

Hàn Tử Minh dừng lại bước chân, lạnh nhạt nói: “Phương Lập Tú đúng thật là đã bị tôi chặt đầu hơn mười ngày trước, cả nhà đều bị giết sạch” “Lần này trở về nước, tôi muốn tiêu diệt nhà họ Triệu của anh trước, sau đó là Trần Hoàng Thiên, bởi vì Triệu Thanh Lam bội ước. Mới khiến ông nội tôi bị giết, trong mắt tôi, Triệu Thanh Lam còn đáng chết hơn Trần Hoàng Thiên!” “Cái gì!”

Lý Tú Lam cùng Dương Bảo Trân sững sờ không dám tin: “Lão Phương Lập Tú kia bị anh giết?”

Lúc đó họ đang ở nhà họ Hàn. Tận mắt nhìn thấy thực lực của Phương Lập Tú, đánh chết Hàn Bình Minh như đánh một con chó, nếu như một cao thủ mạnh như vậy thật sự bị Hàn Tử Minh giết chết, thì Hàn Tử Minh có thể thực sự có sức mạnh để tiêu diệt nhà họ Triệu!

Hàn Tử Minh không để ý đến mẹ con họ, mà bình tĩnh nói: “Bảo Triệu Thanh Lam ra đây chịu chết đi, ông nội tôi cô đơn dưới lòng đất, tôi phải tiễn ông ta xuống ở với ông nội, nhận tội với ông nội. “Láo toét!”

Triệu Trung Hữu cả giận nói: “Anh điên rồi, dám nói năng ngông cuồng trong nhà họ Triệu tôi, anh chết chắc rồi Hàn Tử Minh!” “Lão Lý, lên cho tôi, giết chết Hàn Tử Minh và những người ngoại quốc này đi!”

Một ông già đứng ra ngay lập tức.

Ông ta chính là lão Lý mà Triệu Trung Hữu nói đến, một cao thủ đi theo nhà họ Triệu, Thần Cảnh cấp bốn, ngoài Triệu Thanh Lam, lão Lý này là mạnh nhất “Đà chủ Hàn. Cứ giao cho tôi.

Cecil nói, siết chặt tay.

Binh!

Quần áo ở phần trên cơ thể bị bung ra ngay lập tức. Một thân cơ bắp khủng bố lộ ra trước mặt mọi người. “Thật là đẹp!”

Cả Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân đều bị mê hoặc bởi cơ bắp của Cecil. “Lên đi xem nào”

Cecil ngoắc ngón tay với lão Lý, rất khiêu khích.

Hai mắt lão Lý co rụt lại. “Chán sống rồi!”

Vừa dứt lời, ông ta liền tụ khí thành đạo, nhún mũi chân, vung một đường cung chém về phía Cecil.

Đối mặt với một đao này. Cecil không né không tránh, không di chuyển gì mà vẫn đứng vững như núi. “Ha ha!”

Triệu Trung Hữu bật cười to: “Đúng là đồ rác rưởi, đã bị một chiêu này của lão Lý làm cho choáng váng, lấy gì để tìm bố tôi báo thù?”

Anh ta vừa dứt lời!

Keng!

Lão Lý chém vào đầu Cecil, ánh đao lập tức hóa thành không khí.

Trước sự ngỡ ngàng của Triệu Trung Hữu, Dương Bảo Trân và những người khác, Cecil đã tung một cú đấm khiến lão Lý bàng hoàng.

Bup!

Một tiếng vang lớn.

Đầu của lão Lý lập tức bị Cecil đập vỡ. “Ôi mẹ ơi!”

Lý Tú Lam bị dọa cho giật nảy mình, ném đứa trẻ xuống đất, khiến đứa trẻ gào khóc oe oe.

Bình Luận (0)
Comment