Chàng Rể Đào Hoa

Chương 496

Chương 496: Toàn thắng

Tuy nhiên.

Trần Hoàng Thiên vốn không nhân cơ hội đi giết Sát Bà Gia.

Vì anh biết, ấn Như Lai Đại Nhật đã hình thành, nếu qua đó làm gián đoạn quá trình tích luỹ của Sát Bà Gia, trực tiếp làm nổ ấn Như Lai Đại Nhật, cũng có thể khiến anh bị thương nặng.

Anh và Sát Bà Gia giao đấu nên cũng biết sự lợi hại của Sát Bà Gia. Khi chiến đấu một mình, Sát Bà Gia không hề thua kém anh, thậm chí còn mạnh hơn anh một chút.

Bây giờ anh là tu vi của Thần Cảnh cấp chín. Nếu đổi thành cảnh giới võ đạo, thực lực của Sát Bà

Gia chí ít cũng là nửa Thần Cảnh cấp chín, chỉ cách Thần Cảnh Đại Viên Mãn nửa bước.

Nếu không phải lúc nãy phát ra long hồn, nói không chừng anh đã bị Sát Bà Gia nghiền nát dưới lòng bàn tay rồi.

Cho nên.

Muốn phá chiêu này của Sát Bà Gia, anh nhất định phải tung chiêu lớn mới được.

Lúc trước anh không có tu vi võ đạo, cũng không có tu vi pháp đạo. Tuy luyện Chân Võ Tu Luyện Quyết, nhưng cũng có thể thi triển chiêu thức võ rất ít. Vì chiêu thức trong Chân Võ Tu Luyện Quyết, hình như đều là dùng võ pháp đồng cảnh giới mới có thể thi triển.

Mà anh trải qua thời gian hơn một năm đã lao vào cảnh giới pháp đạo, cùng ngang hàng cảnh giới võ đạo, trở thành một cao thủ thật sự của võ pháp song tu!

Cho nên, bây giờ anh có thể thi triển chiêu lớn tương đối nhiều.

Ngay lập tức anh chĩa thanh kiếm sáng trong tay lên trời, anh cất bước nhảy, đợi nhảy xong thì anh nhấc ngón tay sấm sét, khoé miệng nhanh chóng di chuyển, dùng thần chú kết nối với thần linh, bắt đầu thi triển thuật thần kiếm ngữ lôi.

Đây là một kỹ thuật tuyệt vời, sức mạnh vô cùng đáng

SỢ.

Anh cho rằng một khi thi triển thành công, tuyệt đối có thể phá vỡ ấn Như Lai Đại Nhật của Sát Bà gia!

Rất nhanh.

Đi kèm việc thi triển thuật thần kiếm ngữ lôi, có tiếng sấm rền vang, bầu trời vốn dĩ đang trong xanh, bỗng nhiên mây giông ập đến, khiến mặt đất trở nên mờ mịt trong phút chốc. “Trời! Tiểu Phật Gia biết thuộc tính dị năng của sấm sét ư?”

Người dẫn đầu của thế lực ngoại cảnh đều ngạc nhiên.

Ở phương Tây, có người thuộc tính dị năng của sấm sét, có người thuộc tính dị năng của lửa, có người thuộc tính dị năng của nước và các loại thuộc tỉnh dị năng khác. Người thuộc tỉnh dị năng của sấm sét có thể phóng sâm chớp.

Còn Trần Hoàng Thiên thi triển thuật thần kiếm ngữ lôi, là sấm chớp vọt lên, người xung quanh có thể cảm nhận sự tê dại trên người, cho nên mới có người nói anh là người thuộc tính dị năng của sấm sét. “Không”

Người dẫn đầu thông thạo pháp thuật Lam Hoa nói: “Người tu pháp của Lam Hoa biết chiêu thu hút sấm sét, hỗ mưa gọi gió. Nếu tôi đoán không sai thì anh đang thi triển lôi pháp đối phó Sát Bà Gia. “Đó là sự lợi hại của lôi pháp của anh ta, hay là ấn Như

Lai Đại Nhật lợi hại?” Người dẫn đầu hỏi.

Người dẫn đầu cười khẩy: “Ấn Như Lai Đại Nhật của Sát Bà Gia lợi hại hơn nhiều so với lôi pháp của Lam Hoa. Lúc trước, Sát Bà Gia khiêu chiến một cao thủ tu pháp của Lam Hoa. Cao thủ tu pháp đó cũng dùng thuật sấm sét đối phó Sát Bà Gia. Kết quả ấn Như Lai Đại Nhật vừa ra, sấm sét chợt biến mất. Cao thủ tu pháp đó bị trúng ấn Như Lai Đại Nhật, chết ngay tại chỗ!” “Nghe nói cao thủ tu pháp đó là một trưởng lão của núi Long Hổ ở Lam Hoa.

Nghe giọng bàn tán đối diện, trái tim của người của

Phật Gia Đường bỗng đập thình thịch.

Vì nhiều người trong số họ từng nghe chuyện này! Chính xác là vậy!

Họ lo ấn Như Lai Đại Nhật vừa ra, sấm sét của Trần Hoàng Thiên uống phí, một khi bị ấn Như Lai Đại Nhật đánh trúng, nếu Trần Hoàng Thiên không chết thì cũng bị thương nặng. Vậy thì thua là cái chắc không còn nghi ngờ gì!

Chính ngay lúc này.

Sát Bà Gia đột nhiên trừng mắt và hét lên: “Pháp lực vô biên!”

Kèm theo giọng ông ta vừa nói, ông ta kh người, tượng Phật Tổ Như Lai bằng vàng cao ba mét phía sau ông ta bỗng dưng xẹt qua đầu, điên cường đập vào Trần Hoàng Thiên.

Cũng chính ngay lúc này, Trần Hoàng Thiên thi triển thuật thần kiếm ngữ lôi xong thì hét lên: “Sấm sét!”

Kèm theo lời Trần Hoàng Thiên vừa nói.

Tách tách!

Một tiếng nứt lớn trên bầu trời.

Chỉ thấy một đạo sấm sét như cánh tay thô rơi xuống, đập vào mũi kiếm giơ cao của Trần Hoàng Thiên, sấm sét theo thanh kiếm dài, dòng điện lướt qua cơ thể của Trần Hoàng Thiên. Nhưng sấm sét chưa biến mất, giống như một sợi dây thô to kết nối Trần Hoàng Thiên và bầu trời, giống như thuận theo sấm sét, có thể leo lên bầu trời. “Ôi trời ơi!” “Cái gì vậy!”

Lúc này người của Phật Gia Đường, với người của thế lực ngoại cảnh đều ngơ ngác!

Ngay cả đồng tử của Sát Bà Gia cũng co rút.

Thấy Trần Hoàng Thiên giống như thần Thor, trong mắt ngạc nhiên nghi ngờ, khó hiểu, kinh ngạc, dao động, không dám tin, nhiều vẻ mặt phức tạp.

Chỉ cảm thấy quá chói mắt, quá ngang ngược! Giống như thần Thor giáng trần, đầy vẻ uy nghiêm!

Mà lúc này, tượng Phật Tổ Như Lai cao ba mét, đã cách Trần Hoàng Thiên chưa đầy mười mét. “Thần Thor trong tay, phá tan mọi thứ!”

Lời vừa nói ra, Trần Hoàng Thiên dùng kiếm chém xuống tượng Phật Tổ Như Lai.

Khi thanh kiếm chém xuống, sấm sét ầm ầm liên tục chín ngày giáng xuống. Giống như một tia gamma xuyên qua vũ trụ, lúc này tượng Phật Tổ Như Lai bị cắt làm hai, cùng với tượng Phật tạo thành một đường ba điểm phía sau của Sát Bà Gia. Sấm sét cũng giáng xuống đầu Sát Bà Gia.

Chỉ nghe một tiếng đùng.

Một đám khói xanh bốc lên. Sát Bà Gia bỗng chốc bị điện giật ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ!

Âm!

Không biết liệu sấm sét dài hàng ngàn mét có rơi xuống đất hay không, hàng trăm thế lực ngoại cảnh đối mặt với điện giật, cát dưới đất đều bị cháy xém, giống như cát rang hạt dẻ, một đường đen kéo dài mười km.

Ngay lập tức bùng nổ đôi mắt!

Tất cả người của Phật Gia Đường, với người của thế lực ngoại cảnh. toàn bộ đều hoá thành tượng, vẻ mặt tỏ ra kinh hoàng!

Đúng là không dám tin. Cao tăng Sát Bà Gia của Thiên Trúc lại bị Trần Hoàng Thiên và ấn Như Lai Đại Nhật giết ngay tại chỗ.

Điều này cũng quá khủng khiếp đi.

Không chờ người của thế lực ngoại cảnh phản ứng kịp. Trần Hoàng Thiên bèn quét một kiếm ngang người họ.

Xet!

Mười mấy tên thế lực ngoại cảnh bị chém ngang lưng, trên trăm người của thế lực ngoại cảnh bị chém vào bụng. “Rút! Rút mau!” Người dẫn đầu của thế lực ngoại cảnh đều bị doạ một phen. Một giây cũng không dám ở lại, cưỡi ngựa quay đầu bỏ chạy. “Giết cho tôi!”

Trần Hoàng Thiên hướng thanh kiếm ra. “Giết đi!”

Anh em của Phật Gia Đường, ngựa phi nước đại đuổi giết.

Đuổi giết suốt ba tiếng đồng hồ.

Phật Gia Đường giết ba ngàn tên địch, toàn thắng!

Mà lúc này.

Đám người của Hàn Tử Minh đã tới nhà họ Trần ở thủ đô.

Thấy không có ai, Lý Tú Lam nói: “Tôi nói không sai chứ Tử Minh. Biết ngay Trần Hoàng Thiên thấy nhà họ Triệu bị cậu tiêu diệt, sợ cậu báo thù, cho nên đưa cả nhà họ Trần đi trốn rồi.

Hàn Tử Minh nheo mắt: “Nếu tôi không đoán sai, anh hẳn là trốn trong đại nội, tưởng là trốn trong đó thì tôi không dám đi vào làm gì anh à. Anh sai rồi. Hàn Tử Minh tôi còn lâu mới sợ, giết cả nhà anh rồi tôi lại trở về Đường Môn, ai có thể bắt tôi được nữa?” Nói xong, anh ta xua tay: “Lên xe, tới đại nội.”

Lý Tú Lam run lẩy bẩy lên tiếng: “Tử Minh à, tôi và Bảo Trân không tới đại nội đâu. Đứa trẻ giao cho cậu đấy. “Đúng đúng đúng. Hai chúng tôi sợ, đứa trẻ giao cho

Dương Bảo Trân lập tức giao đứa trẻ cho Hàn Tử Minh. cậu.

Chát

Hàn Tử Minh tát vào mặt của Dương Bảo Trân và nói: “Không muốn chết thì ôm đứa bé theo, nếu không tối chém cô làm hai!”

Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân làm như sắp khóc.

Nếu Trần Hoàng Thiên thật sự ở đại nội, khi đó để lộ đứa trẻ, bị Hàn Tử Minh biết đứa trẻ không phải con của Trần Hoàng Thiên, vậy nên làm sao mới tốt đây! “Hy vọng Trần Hoàng Thiên có thể đánh lại Hàn Tử Minh, tôi là mẹ vợ của cậu ta, chắc cậu ta cũng không dám giết tôi, cùng lắm đánh tôi một trận, chỉ cần không chết, đánh một trận thì tôi cũng chịu.

Trong lòng Lý Tú Lam nghĩ vậy, bèn sợ sệt lên xe cùng

Dương Bảo Trân.

Sau đó vài chiếc xe đi về hướng đại nội.

Bình Luận (0)
Comment